“A…” Thương Mẫn không tránh kịp, bị anh đè lên trên cửa, cảm nhận được khí thế mạnh mẽ không cho phép từ chối của anh, cảm thấy anh giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Cuộc thi… Cuộc thi bắt đầu…” Thương Mẫn nhanh chóng đẩy anh ra, sợ anh nghĩ đến chuyện muốn play ở nhà vệ sinh.
“Tối xử lí em sau.” Mâu Nghiên buông cô ra.
Sắc mặt Thương Mẫn đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Mâu Nghiên ngây ngô cười.
“Em cười cái gì?” Mâu Nghiên nhíu mày.
“Đường đường là cậu hai nhà họ Mâu, tổng giám đốc Đạt Phan mà lại mang em vào nhà vệ sinh nam!” Thương Mẫn nháy nháy mắt.
Mâu Nghiên mở cửa đi ra ngoài: “Nếu như em đồng ý anh sẽ cho người mang bàn làm việc của em đến đây luôn.”
Thương Mẫn bĩu môi, nhanh chóng đi ra ngoài với Mâu Nghiên.
Sàn catwalk đã bắt đầu rồi.
Thương Mẫn nhanh nhẹn đi về phía ghế khán giả, Tô Huệ Phi đã ngồi một chỗ chờ cô, Thương Mẫn đi đến ngồi bên cạnh cô ấy.
“Đã bắt đầu, không hổ danh là cuộc thi người mẫu của Đạt Phan, đặc sắc hơn nhiều so với những cuộc thi chúng ta từng xem không biết bao nhiêu lần.” Tô Huệ Phi không giấu được cảm xúc kích động của mình: “Một người vừa lên đã khiến cả sân khấu kinh diễm, tớ thấy ánh mắt của những giám khảo kia đều bị thu hút, lập tức được 8.5 điểm đó.”
Thương Mẫn nhìn về phía ghế giám khảo, Mâu Nghiên và Mâu Khải ngồi cùng một hàng, Tần Kha ngồi cạnh Mâu Nghiên, Mạc Hậu cũng ngồi ở đó, mấy vị quan chức cấp cao của Đạt Phan đều xuất hiện, khó trách mọi người thể hiện năng lực cao nhất của mình.
Thương Mẫn không tự chủ được mà khẩn trương, so với cuộc thi của mình còn căng thẳng hơn.
Mặc dù nói là giải quyết vấn đề nguy cấp cho Mạnh Kha nhưng dù sao cô chưa từng thử qua phong cách này trước đó, cũng không biết cô ấy có xoay sở được không.
Đang suy nghĩ, âm nhạc trên sân khấu thì huyển qua một bài vui tươi, Avrile xuất hiện, cô ta mặc một bộ lễ phục khoét ngực màu đen, bộ váy bó sát phô ra đường cong hoàn mỹ của cô ta, lại thêm khuôn mặt thanh thuần, vừa gợi cảm vừa ngây thơ, mới bước ra đã có tiếng cổ vũ của không ít đàn ông.
“Không hổ là nữ thần của trạch nam.” Tô Huệ Phi không nhịn được mà vỗ tay: “Dáng người này, nếu tớ là đàn ông tớ cũng sẽ phát điên vì nó.”
Thương Mẫn nhìn về phía Mâu Nghiên, ánh mắt của anh luôn đặt trên người Avrile, theo chuyển động của cô ta mà di chuyển.
Thương Mẫn cúi đầu, đưa tay lên ngực mình sờ sờ, bất mãn bĩu môi.
Cắt! Cô biết ngay đàn ông đều háo sắc mà, Mâu Nghiên cũng không phải ngoại lệ.
“Avrile! Tôi ủng hộ cô!” Tần Kha nói lớn một câu, không ít người cũng theo câu nói đó của anh ta mà nói theo.
“Oa… Tần Kha cũng ủng hộ cô ta kìa!” Thương Mẫn bất bình.
“Avrile vốn dĩ từ công ty Tần Kha quản lý mà ra, anh ta là ông chủ cũ của cô ta.” Tô Huệ Phi phổ cập kiến thức cho cô.
Avrile còn có quan hệ như vậy với Tần Kha? Thương Mẫn không quan tâm đến mấy tin tức này lắm, nhưng Tần Kha là một công tử trăng hoa, biết mấy người mẫu như thế này cũng không phải chuyện lạ.
Avrile đi một vòng trên sân khấu, cực kì tự tin vào trong hậu trường.
Thương Mẫn thấy cô gái lễ tân đến lấy điểm của giám khảo chấm, cô nhìn chằm chằm vào bảng điểm của Mâu Nghiên, thấy thấp thoáng con số chín trên đó.
Quả nhiên điểm trên màn hình dần dần dừng lại trên con số chín.
Tức chết cô, vậy mà anh lại cho Avrile chín điểm, đây là đang cố ý chê bai chỗ nào đó của cô sao?
Thương Mẫn lấy điện thoại, mở hình đại diện Mâu Nghiên lên.
……Hóa ra anh thích kiểu như vậy sao?
Mâu Nghiên ngồi ở ghế giám khảo lấy điện thoại ra, anh nhìn chữ trên màn hình thì khóe miệng hơi nâng lên.
……Đồng bằng có chỗ tốt của đồng bằng, không cần tự ti.”
Thương Mẫn liếc mắt.
Anh nói cô là đồng bằng? Cô đồng bằng chỗ nào chứ, chỉ là không lớn một cách khoa trương như vậy thôi được không hả?
“Dư Uyển Nhi ra.” Tô Huệ Phi nhắc nhở cô.