Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 123: Chương 123






Thương Mẫn để điện thoại xuống, nhìn lên sân khấu, một bản nhạc cổ điển phương Tây vang lên, Dư Uyển Nhi mặc một bộ lễ phục đuôi cá màu trắng bước ra, thiết kế trễ vai khiến đôi vai trắng muốt của cô ta lộ ra, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng khiến người khác có cảm giác cao quý chỉ có thể nhìn mà không thể đụng vào. Cô ta đi đôi giày cao gót màu bạc, từng chuyển động làm cho đuôi váy dập dờn, khiến người khác không thể dời mắt được.

“Tiểu Mẫn Mẫn, cậu đoán đúng rồi, bộ lễ phục này của Dư Uyển Nhi quả thực là thiết kế cho cô ta mà, nếu Mạnh Kha mặc bộ lễ phục của Tề Kim Mẫn ra thì chắc chắn sẽ là tình trạng một mất một còn.” Tô Huệ Phi chăm chú nhìn: “Chỉ là mình hơi lo về phần trình diễn của Mạnh Kha, bộ lễ phục cậu thiết kế khác xa với khí chất của cô ấy.”

“Theo ý trời đi.” Trong lòng Thương Mẫn cũng bồn chồn: “Mạnh Kha là một người mẫu chuyên nghiệp, nếu chỉ bó buộc bản thân trong một phong cách thì con đường phía trước cũng không đi xa được, hôm nay coi như chúng ta dựa vào cuộc thi này mở ra một cánh cửa thế giới khác cho cô ấy.”

Dư Uyển Nhi biểu diễn rất tốt, màn hình điện tử dừng lại ở con số 9,2, so với Avrile còn cao hơn một chút.

Thương Mẫn cũng coi như biết chút ít về chiến trường yên lặng của các người mẫu, đến sân khấu càng lớn thì mỗi người các cô lại càng phải cố gắng hơn, giống như đóa hoa diễm lệ tranh nhau nở rộ trước mặt mọi người.

“Đến Mạnh Kha.” Giọng Tô Huệ Phi nhỏ đi, cô cầm lấy tay Thương Mẫn cực kì lo lắng.

Âm nhạc lập tức thay đổi, nhạc phương Tây dần nhỏ đi, ngay sau đó một tiếng đàn du dương trầm bổng vang lên. Ánh đèn trên sân khấu dịu đi, đổi thành ánh đèn mờ ảo hơn, mà Mạnh Kha đứng giữa sân khấu, chậm rãi đi ra.

“Đây là lễ phục gì vậy?” Khán giả ngạc nhiên nghị luận.

Thương Mẫn cũng nhìn về phía Mạnh Kha.



Nhành hoa ở khóe miệng càng có linh tính hơn, một đường thẳng đến chỗ xương quai xanh. Cái cổ thiên nga càng được tôn lên, khí chất thanh lãnh của Mạnh Kha bị thay đổi trở nên quyến rũ đến tận xương tủy, mạng che mặt tua rua che nửa khuôn mặt, khiến đôi môi và chiếc mũi cao như ẩn như hiện lấp ló bên dưới.

Tay cô cầm một chiếc quạt thêu hoa tròn, giơ tay nhấc chân thì hiện rõ thần thái nữ tử yêu mị cổ đại.

“Oa.” Tô Huệ Phi tròn mắt nhìn Mạnh Kha: “Đây là mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo Mạnh Kha kia sao?”

Đây phải là Tô Đát Kỷ mới đúng, xem như cô hiểu rõ câu “Từ nay quân vương không tảo triều” từ đâu mà đến rồi, nếu nhan sắc của Tô Đát Kỷ như thế này thì cô mà là quân vương cũng không muốn lên triều chút nào.

Khán giả đều kêu hô một tiếng kinh ngạc thán phục, phong cách của Đạt Phan từ trước đến nay đều lấy thời trang phương Tây làm chủ đạo, cực ít xuất hiện trang phục nước R, mà tất cả những màn biểu diễn trước kia của Mạnh Kha đều là lễ phục cao cấp hoặc váy cưới.

Mà cô lúc này khóe miệng hơi nâng lên như muốn câu hồn người, váy nhẹ bay bay, tiếng chuông thanh thúy vang lên theo bước chân của cô, thêm phụ trợ của ánh đèn càng trở nên yêu mị.

“Này.” Tần Kha thấy Mâu Nghiên nhìn Mạnh Kha trên sân khấu không chớp mắt thì lại gần hỏi: “Đây là tác phẩm của bạn nhỏ nhà cậu, thế nào, có phải có cảm giác “nhà tôi có con gái mới lớn” không?”

Mâu Nghiên liếc anh ta một cái, cũng không nói gì.

Anh chưa từng hoài nghi sự chuyên nghiệp và thiên phú của Thương Mẫn.

Cá tính của cô cũng như bộ lễ phục này, cực kì lóa mắt, người khác chỉ cần nhìn một lần sẽ không thể dời mắt được.

Mâu Khải nghiêng đầu nhìn Mâu Nghiên, thu hết vẻ mặt của anh vào mắt, sau đó ánh mắt lại quay lại nhìn Mạnh Kha.

Màu đỏ chót như váy cưới của người phụ nữ, rực rỡ như vậy khiến anh nhớ lại những lời một người phụ nữ từng nói với mình.

“A Khải, sau này hôn lễ của chúng ta theo phong cách nước R được không, em muốn mặc áo cưới màu đỏ.”

Áo cưới màu đỏ… Nhưng đến cuối cùng anh cũng không thể cho người phụ nữ của mình cơ hội mặc áo cưới màu đỏ được.

Mâu Khải hạ mắt xuống cười khổ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.