“Anh Tần.” Tô Huệ Phi từ xa đã thấy xung đột giữa Thương Mẫn và Thái Lặc, cho nên len lén đi ra ngoài tìm Mâu Nghiên đến cứu cô, nhưng lại không dám đi tìm anh nên chỉ có thể kéo Tần Kha đang đùa giỡn phụ nữ đến.
Tần Kha đến khiến mọi người đều im lặng, ngay cả Thái Lặc cũng ngẩn người.
“Chuyện gì vậy?” Tần Kha thấy ở đây đã loạn thành một đoàn, vẻ mặt vui vẻ đứng xem kịch.
Thương Mẫn nhìn từng hạt trân châu rơi vãi đầy đất thì bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên.
“Trân châu nhỏ của mẹ, con chết thật thê thảm, Tổng giám Thái Lặc làm hư con rồi, không xin lỗi thì cũng thôi đi còn muốn đuổi mẹ con đi, công bằng ở đâu rồi?”
“Người phụ nữ này nói hươu nói vượn gì vậy?” Thái Lặc tiến lên định tranh luận với cô, nhưng Thương Mẫn chỉ vào dưới chân của anh ta khóc càng lớn hơn.
“Anh nhìn đi nhìn đi, nó đã chết rồi anh còn muốn giẫm lên thi thể của nó! Quá tàn nhẫn rồi!”
“Trân châu nhỏ là ai chứ?” Tần Kha không hiểu.
“Rèm châu của tôi.” Thương Mẫn ngồi xuống nhặt một viên ngọc từ dưới đất lên: “Đây là trân châu do chính tôi bỏ tiền ra mua, mất bảy bảy bốn chín ngày tỉ mỉ chế tác, cả thế giới chỉ có duy nhất một cái, lại bị anh ta làm hỏng rồi.”
“Cắt. Hóa ra là làm hỏng rèm châu.” Mọi người đang vây lại xem náo nhiệt không còn hứng thú.
Tần Kha đen mặt.
“Cô có bệnh hả, thứ đồ hàng chợ này tôi đền cho cô không phải là xong sao?” Có Tần Kha ở đây nên Thái Lặc không dám phát điên, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được.” Thương Mẫn lập tức đứng lên đưa tay về phía Thái Lặc: “300 triệu, tiền mặt hay chuyển khoản.”
“Một triệu?” Mọi người ở đó đều kinh ngạc.
“Cô lừa tôi sao?” Thái Lặc cực kì tức giận: “Thứ này mà 300 triệu?”
Mạnh Kha cũng cúi xuống nhặt một viên ngọc lên, chất liệu của nó là đồng mạ vàng bình thường, phí tổn cộng lại chắc không đến mấy triệu.
Nhưng cô cũng không nói, do dự một lát rồi đứng bên cạnh Thương Mẫn.
Động tác này của cô thu hút sự chú ý của Tần Kha, anh ta không thích nhất là những người như Mạnh Kha, tuy xinh đẹp nhưng lạnh như băng vậy, cực kì vô vị.
Nhưng hôm nay cô mặc một bộ lễ phục đỏ rực, ở trên sân khấu thể hiện vẻ mặt mềm mại đáng yêu câu dẫn hồn người, mang theo phong vị đặc trưng của một người phụ nữ trưởng thành khiến anh ta phải lau mắt nhìn lại.
“Đồ không đáng tiền nhưng công sức của tôi lại không thể dùng tiền mua được, tôi nói 300 triệu còn đang nể mặt Mạnh Kha đấy.” Thương Mẫn lẩm bẩm.
“Tổng giám đốc Tần.” Thái Lặc đi đến trước mặt Tần Kha: “Anh xem người phụ nữ này có phải quá đáng quá không, đây là đe dọa, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên báo cảnh sát.”
“Được. Báo cảnh sát.” Mạnh Kha cũng đi lên trước, cô nâng mặt, không chút sợ hãi nhìn Thái Lặc: “Tiện thể nói rõ chuyện hôm qua anh làm luôn.”
Thái Lặc cảm thấy không thể tin được: “Mạnh Kha, em muốn làm gì?”
Tần Kha nhíu mày, cuối cùng ném quyền quyết định lên người Mạnh Kha: “Nếu như là trang sức dự thi của cô Mạnh thì để cô ấy quyết định đi, bồi thường hay báo cảnh sát, cô chọn đi.”
Mạnh Kha nhìn Tần Kha bằng ánh mắt khó hiểu, không hiểu sao Tần Kha lại giúp mình.
“Bồi thường.” Thương Mẫn len lén nói với Mạnh Kha.
“Cô!” Thái Lặc nghe rõ Thương Mẫn nói gì, hung tợn trừng cô.
“Anh nghe rồi đấy, bồi thường đi.” Mạnh Kha lạnh lùng nhìn anh ta.
“Cô vậy mà lại giúp một người ngoài lừa tôi?” Thái Lặc trợn mắt.
“Người ngoài?” Tần Kha tò mò nhìn hai người: “Sao vậy? Chẳng lẽ Tổng giám Thái Lặc và cô Mạnh Kha đây là người nhà sao?”
Mạnh Kha cười lạnh không trả lời.
“Đưa tiền.” Thương Mẫn lấy điện thoại lấy mã chuyển tiền đưa đến trước mặt Thái Lặc.
Thái Lặc nhìn Tần Kha, không đồng ý với quyết định này, Tần Kha cũng chỉ là một giám khảo được Đạt Phan mời về thôi, anh ta mới là quản lí cấp cao của Đạt Phan! Dựa vào đâu mà anh ta phải nghe lời Tần Kha?
Đúng lúc này ngoài cửa lại ồn ào, Mâu Nghiên và Mâu Khải cùng nhau xuất hiện, đằng sau là Mạc Hậu và Mộ San, ban giám khảo đều đi vào hậu trường, hậu trường vốn không rộng rãi càng trở nên chật chội.
“Chuyện này đã truyền ra bên ngoài, khách quý còn chưa đi mà mấy người đã ở đây làm loạn cái gì.” Mạc Hậu đi đầu hung hăng nhìn Thương Mẫn.
Lại là cô ta!