Mộ San là quản lí của bộ phận người mẫu, quyền lực tuyệt đối, nhưng Mạnh Kha hết lần này đến lần khác không nghe theo yêu cầu của mấy người họ nên các cô nhân cơ hội này nâng Avrile lên thay thế vị trí của Mạnh Kha, không ngờ Thương Mẫn từ đầu đi ra phá hỏng kế hoạch của họ.
“Tổng giám Mạc.” Thái Lặc đang muốn giải thích thì Tần Kha lại lên tiếng trước.
“Không có việc gì. Tổng giám Thái Lặc làm hỏng trang sức của vị này, đang đàm phán bồi thường.” Tần Kha nhìn Mâu Nghiên không chớp mắt.
Mâu Nghiên nhìn lướt qua cũng có thể thấy đôi mắt đỏ ửng của Thương Mẫn.
Cô khóc? Có người bắt nạt cô?
Ánh mắt Mâu Nghiên lập tức trở nên sắc bén.
Thái Lặc đứng một chỗ cũng cảm thấy lạnh sống lưng, địch ý của Mâu Nghiên khiến anh ta không khỏi rùng mình.
“Bồi thường bao nhiêu?” Mâu Nghiên lạnh lùng hỏi.
“600 triệu.” Thương Mẫn thút thít trả lời.
Mọi người giật mình, mặt Thái Lặc càng đỏ hơn: “Cô có thể nói lí được không hả, lại còn muốn tăng giá!”
“Ban nãy tôi nói tôi nể mặt Mạnh Kha, nhưng bây giờ tôi không muốn nữa.” Thương Mẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cực kì kiêu ngạo.
Mâu Nghiên nhịn không được mà ho nhẹ một tiếng.
Là anh suy nghĩ nhiều rồi, Thương Mẫn con nhóc này từ trước đến nay làm gì để ai có cơ hội bắt nạt mình chứ.
“Thứ gì trị giá 600 triệu?” Mạc Hậu cũng tức giận: “Cô coi đây là đâu hả, đây là nơi cô có thể làm càn sao?”
Lặc: “Làm hỏng đồ của người khác thì tất nhiên phải bồi thường rồi. Tổng giám Thái Lặc, so sánh về tuổi hay chức vụ thì anh hơn cô Thương đây rất nhiều, chỉ là 600 triệu, cũng không làm khó anh chứ.”
Mâu Nghiên nghiêng đầu nhìn Mâu Khải, anh không ngờ rằng Mâu Khải lại nói giúp cho Thương Mẫn, dựa vào tính của anh thì sẽ không giúp đỡ một thực tập sinh không quen biết mới đúng.
“Tôi… Chuyện này…” Đây đúng là làm khó Thái Lặc rồi, anh ta nhìn về phía Mâu Nghiên, mong anh giúp mình: “Cậu hai, chuyện này không có đạo lí chút nào cả, anh xem…”
Mâu Nghiên nhìn Thương Mẫn, không bày tỏ thái độ: “Cậu Khải cũng lên tiếng, nếu tôi không đồng ý thì chẳng phải chống lại anh ấy sao?”
Một câu nói với Thái Lặc nhưng lại giống như nói cho cả Mâu Khải nghe.
Mâu Khải vẫn cười như cũ, không vì một câu nói của Mâu Nghiên mà thay đổi.
Mọi người ngạc nhiên, vốn chỉ là một chuyện nhỏ nhưng không ngờ rằng ban quản lí cấp cao của Đạt Phan lại đều tham gia vào.
Hơn nữa rõ ràng là Thương Mẫn cố ý nhưng anh em nhà họ Mâu lại đứng về phía Thương Mẫn, đây đúng là tin tức lớn.
Thái Lặc nhìn về phía Mạc Hậu, nhưng cô ta lại khinh bỉ nhìn anh ta rồi quay đầu bỏ đi.
Đúng là một đám phế vật, vậy mà lại để cho Thương Mẫn kia đùa bỡn.
“Tổng giám Thái Lặc.” Thương Mẫn đưa điện thoại của mình.
Thái Lặc nghiến răng, Mâu Khải Mâu Nghiên đều lên tiếng, nếu anh ta còn muốn ở lại Đạt Phan thì chắc chắn không còn lựa chọn nào khác. Anh ta lấy điện thoại ra quét mã chuyển tiền của cô.
Điện thoại nhanh chóng hiện thông báo nhận tiền thành công, Thương Mẫn cong mắt cười, đưa viên ngọc nhỏ kia vào tay Thái Lặc: “Ầy, tiền đã chuyển rồi thì những thứ này đều là của anh. Tổng giám Thái Lặc nhớ đổi xử tốt với Tiểu Châu Châu của tôi nha, không được đánh nó nhé.”
Thương Mẫn và Mạnh Kha trao đổi cách thức liên lạc, cầm điện thoại nặng nề của mình ra khỏi tòa nhà.
Sáu trăm triệu đó, thật sự không nghĩ tới, tổng giám đốc của Đạt Phan ai nấy đều có mức lương cao như vậy sao, sáu trăm triệu nói chuyển là chuyển.
“Tiểu Mẫn Mẫn.” Tô Huệ Phi bước theo Thương Mẫn: “Kỹ thuật diễn xuất của cậu ngày càng nhuần nhuyễn, vừa nãy tớ cũng bị nước mắt của cậu lừa đấy.”
Thương Mẫn kiêu ngạo hất cằm: “Đương nhiên rồi, cậu có từng nghe một câu chưa, đối phó với kẻ vô sỉ thì phương pháp hiệu quả nhất chính là vô sỉ hơn hắn.”
“Gì, không khí chất.” Tô Huệ Phi lắc đầu, nhưng nụ cười lại ngày càng xán lạn: “Nhưng mà, tớ thích!”
Hai người hi hi ha ha bước đi, nhưng đến ngõ rẽ, một bóng dáng đột nhiên đi ra, dọa họ giật nảy mình.