Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 43: Chương 43: Chào mừng đến với thành phố D




Tàu đã đủ hành khách.

Không chỉ là đủ hành khách trong mỗi toa mà trên hành lang cũng đều chật ních người. Tôi chỉ mang theo một túi nhỏ, đã nhờ một bác để vào nơi để hành lí.

Ngồi vào một chỗ còn trống, dựa lưng mình vào lưng ghế của người phía sau.

Trong xe rất ồn ào, có tiếng nói chuyện rất to, có người cắn hạt dưa, bên cạnh tôi có cả vài thanh niên tụ tập lại đánh bài, nhàm chán không có việc gì làm nên tôi cũng ló đầu vào xem họ đánh.

Đến 6h hơn, mọi người bắt đầu ăn tối, có ngươi ăn bánh mì, có người thì ăn cơm, còn tôi thì không muốn ăn, ăn vài miếng bánh quy cảm thấy không muốn ăn nên lại mang cất đi.

Nhân viên trên tàu đẩy xe đẩy, tôi đứng dậy cho xe qua. Cứ như thế đứng lên ngồi xuống đến 9h hơn mới yên.

Vừa ngồi được một lúc thì nghe thấy tiếng điện thoại kêu. Diệp Tư Viễn gọi, tôi có chút hốt hoảng vội vàng ấn tắt cuộc gọi.

Tôi nhanh chóng đổi từ chế độ im lặng sang chế độ rung. Chưa đầy nửa phút lại có cuộc gọi đến, lại là Diệp Tư Viễn. Tôi quyết định không nghe máy, anh đang ở xa hơn nữa tôi không bắt máy anh cũng không làm được gì tôi. Quả nhiên gọi tầm 4, 5 cuộc không thấy tôi bắt máy anh mới nhắn tin tới: “Tiểu Kết, em làm sao vậy, nhận được tin nhắn thì nhanh trả lời cho anh biết.”

Hơn 10 phút sau tôi mới nhắn lại cho anh: “Em vừa đi làm về, lúc nãy đang ở trên xe buýt không bắt máy được. Em vừa về tới nhà tắm rửa xong, hôm nay em mệt quá, có gì mai nói sau nhé. Ngủ ngon.”

Rất nhanh anh đã nhắn tin trả lời lại: “Được rồi, vậy em nghỉ ngơi đi. Mai nhớ nhắn tin cho anh đấy. Ngủ ngon.”

Tôi yên lòng.

Tôi làm sao dám ở trên tàu bắt máy, anh thông minh như vậy có thể dựa vào âm thanh biết tôi đang ở đâu. Hơn nữa tôi còn chưa quyết định đến thành phố D sau đó liên hệ với anh hay là đổi tàu về thành phố H.

Tôi còn một ngày hai đêm để suy nghĩ về chuyện này, làm sao có thể dấu diếm được Diệp Tư Viễn, đây cũng là một vấn đề khó khăn.

Đêm nay, tôi hầu như là không ngủ được bởi vì cái ghế quá nhỏ cộng thêm tàu rất xóc, thỉnh thoảng tôi chỉ nhắm mắt lại một chút, rồi lại mở mắt ra, ngắm nhìn trời đêm qua cửa sổ tàu.

Mùa đông trời lâu sáng, mãi tới hơn 6h thì mới có một mảng trời sáng lên.

Trong toa, mọi người ngủ dậy rồi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Tôi cũng đi đánh răng rửa mặt, bây giờ tôi mới cảm thấy đói nên liền xếp hàng xin chút nước nóng chế mì ăn liền.

Nuốt vào từng sợi mì mà không hề cảm nhận được vị gì, vừa nghĩ đến việc hôm nay mình sẽ làm gì.

Bên cạnh tôi toàn những người làm bằng tuổi tôi hoặc nhỏ hơn, chỉ mới 16, 17 tuổi nhìn rất trẻ trung.

Có một anh bắt chuyện với tôi hỏi tôi đi thành phố D làm gì, tôi trả lời là đổi xe về trường học.

Có một em gái có khuôn mặt tròn nhìn tôi đầy ngưỡng mộ: “Chị xinh đẹp, chị là sinh viên sao?”

Tôi mỉm cười gật đầu, bọn họ thật hưng phấn ríu ra ríu rít hỏi tôi học đại học là thế nào, trong phòng ngủ ở mấy người, có ti vi hay không, có người có lá gan lớn còn hỏi tôi có bạn trai hay chưa.

Tôi trả lời là có, một người con trai lập tức kích động nói: "Đưa tiền đưa tiền, đã nói em gái này xinh đẹp như vậy nhất định là có mà."

Thì ra là đêm hôm trước bọn họ đánh cược tôi đã có bạn trai hay chưa, rồi họ hỏi tôi tại sao đã có bạn trai rồi mà lại ngồi xe như thế, tối thiểu là phải mua vé giường nằm, hoặc là ngồi máy bay.

Tôi cười ha ha nói: "Bạn trai tôi vẫn còn là sinh viên, tôi không muốn làm gánh nặng cho anh ấy."

Em gái mặt tròn nói: "Chị xinh đẹp vậy bảo đảm có thể tìm được một người bạn trai tốt yêu thương chị, sao có thể chịu khổ thế này."

Tôi cười: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bạn trai tôi đã kiếm tiền được đâu, nhưng mà anh rất thương tôi."

Một người con trai hỏi tôi: "Năm nay chị bao nhiêu tuổi?"

"Còn chưa tròn 20."

"A, đúng là chị rồi, tôi mới 18 đấy."

"Các em đi đâu vậy?" Tôi hỏi cậu ấy.

"Đi thành phố D, ở đó rất dễ kiếm việc làm thêm."

"Các em đi làm một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền?"

"Hằng năm em đi được hơn ba vạn, bao ăn bao ở, bình thường cũng không dùng nhiều tiền lắm, lâu lâu đi ra tiệm internet hoặc mua vài thứ tinh linh, thỉnh thoảng đi ăn một bữa cơm bên ngoài."

Em gái mặt tròn mặt hâm mộ: "Thật tốt, đáng tiếc không nhận nhân viên nữ, mỗi năm đi như vậy tôi kiếm được 2 vạn đều đưa cho ba để cho em trai đi học."

Mấy người khác cũng nói về hoàn cảnh của mình, thảo luận về việc đi làm thêm năm nay, tôi tại ngồi bên cạnh bọn họ nói, thì ra mình vẫn được xem là tương đối hạnh phúc.

Tối thiểu tôi còn có sách đọc, tương lai tốt nghiệp vẫn có thể tìm một công việc tốt, không cần phiền não những vấn đề mà họ nói.

Gần buổi trưa, điện thoại di động của tôi lại reo, nhất định là Diệp Tư Viễn gọi tới.

Nhận hay không? Cuối cùng, tôi vẫn ấn tắt, gửi cho anh một tin nhắn: Tư Viễn, hôm nay em có chút việc, không nghe điện thoại được, chỉ nhắn tin cho anh được thôi.

Anh nhắn lại: Tiểu Kết, đã xảy ra chuyện gì?

Tôi lại nhắn anh: Không có chuyện gì, anh phải tin em, sáng sớm ngày mai em gọi cho anh.

Thật lâu sau, anh gửi một tin nhắn rất dài: Tiểu Kết, anh biết em không cần thiết chuyện gì cũng nói với anh. Anh tôn trọng cuộc sống của em, nhưng anh muốn em đồng ý với anh, nhất định phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, không để cho anh lo lắng. Nếu như em muốn nói với anh thì cứ tìm anh, điện thoại di động của anh mở máy 24 giờ vì em. Em phải nhớ, có anh ở đây, em có thể để xuống tất cả các gánh nặng, mặc kệ xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, đều có anh ở bên em.

Tôi nhìn tin nhắn, nước mắt liền chảy xuống, em gái mặt tròn trong lúc vô tình nghiêng đầu nhìn tôi một cái, kêu lên: "Chị, sao chị khóc vậy?"

Buổi trưa tôi ăn cơm hộp, sau khi ăn xong, tôi đứng dậy 1 giờ, ngồi trên ghế nhỏ gần một ngày một đêm, toàn thân tôi đau nhức không còn chút sức lực nào, sống lưng cứng ngắc, bắp chân cũng sưng lên.

Chuyến đi đã được nửa đường, nhưng người không thấy giảm bớt, trên đường có người xuống tàu, nhưng vẫn không dứt người chen lên, thành phố H, thành phố D có kinh tế phát đạt, hàng năm vào thời điểm này, đều có một lượng lớn người làm công đến tìm việc.

Đến tối, tôi cảm thấy được mình có chút không chịu nổi, đầu đặt lên thành ghế, điều chỉnh tư thế thế nào đều cảm thấy khó chịu.

Một anh trai nhìn thấy tốt bụng đem chỗ gần cửa sổ của mình nhường cho tôi, còn anh thì ngồi ở trên ghế của tôi.

Tôi cảm kích anh, sau đó ngủ thiếp đi.

Tôi ngủ một giấc đến 9 giờ tối, thấy vai đã đỡ đau, tôi đứng lên trả chỗ ngồi lại cho anh tốt bụng rồi đi lui đi tới trên tàu.

Tôi ăn sạch bánh bích quy thay cho cơm tối, sau đó nhắn tin báo bình an cho Diệp Tư Viễn.

Ngồi trên tàu đến tối thứ hai thật sự là một loại đau khổ, thân thể của tôi đã rất mệt mỏi, hơn nữa còn rất dơ, tính ra tôi đã 48 giờ không có tắm rửa, tóc cũng nhầy nhầy.

Lúc rạng sáng, điện thoại di động của tôi hết pin tắt máy.

Tôi lấy ghế nhỏ ra ngồi, tìm một chỗ có thể dựa lưng vào, tay ôm hai đầu gối ngồi thì mắt lại muốn nhắm lại, đầu của tôi không ngừng lắc qua lắc về, nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo một chút.

Thêm vài giờ nữa thôi thì tôi có thể xuống tàu rồi.

Kết quả là đoàn tàu trễ giờ, lúc hai giờ khuya thì dừng cả ba tiếng đồng hồ tại một nới không có thôn xóm cũng không có nhà trọ.

Tôi nóng nảy, đứng ngồi không yên, nghe tiếng mắng chửi trên tàu, trơ mắt nhìn mặt trời bắt đầu ló dạng ngoài cửa, nhưng tàu vẫn là không nhúc nhích.

Thật vất vả tàu mới tiếp tục chạy, đến trạm tiếp theo, rất nhiều người xuống xe, rốt cuộc tôi có một chỗ để ngồi rồi nủ mê man.

Mãi cho đến 9 giờ sáng, đoàn tàu mới dừng ở sân ga thành phố D.

Tôi xách hành lý xuống tàu, cảm giác đi bộ cũng không nổi, bắp chân căng muốn chết, cả người giống như không có xương.

Tôi đứng trước quảng trường nhìn thành phố D, nó thật xinh đẹp lại hiện đại, chỉ là ở trong mắt tôi, cái thành phố này vô cùng xa lạ.

Nhưng nghĩ đến đây chính là nơi Diệp Tư Viễn ra đời, lớn lên, tôi lại dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Loại cảm giác đó, rất kì diệu.

Tôi đột nhiên nhớ lại đã đồng ý với Diệp Tư Viễn là buổi sáng sớm hôm nay gọi điện thoại cho anh.

Nhưng điện thoại di động của tôi đã hết pin, tôi không nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ, nếu như đổi xe trở về thành phố H, xe buýt cũng phải hơn 4 tiếng đồng hồ sau mới có chuyến, tối thiểu phải đợi đến 3, 4 giờ chiều mới có thể liên lạc với anh.

Anh nhất định sẽ lo lắng, hơn nữa, nói không chừng còn sẽ tức giận, nói tôi lại lừa anh.

Tôi nghĩ một lát, tìm một buồng điện thoại công cộng, điện thoại cho Diệp Tư Viễn.

Anh nhận được điện thoại, rất khách khí lên tiếng: "Chào em."

Nghe được giọng nói của tôi xong, anh cực kỳ kinh ngạc: "Tiểu Kết? Sao em lại ở thành phố D?"

Tôi cầm ống nói, gượng cười nói cho anh biết: "Hắc hắc, em không mua vé xe trở về thành phố H, tính ở đây đổi xe trở về trường học, điện thoại di động lại hết pin nên gọi điện thoại nói với anh một tiếng."

"Còn lâu mới khai giảng, sao em trở về sớm như vậy? Tiểu Kết, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Giọng điệu của anh có chút gấp gáp, không đợi tôi trả lời, lập tức lại hỏi, "Em bây giờ đang ở đâu?"

"Ở trạm xe lửa." Tôi ngoan ngoãn nói cho anh biết, "Bây giờ phải đến bến xe rồi."

"Em đứng đó!" Giọng Diệp Tư Viễn đột nhiên cất cao, "Tiểu Kết, gần trạm xe lửa có một cửa hàng MacDonald, em vào đó đợi anh!"

"Tư Viễn! Em… em chỉ tới đổi xe! Em. . . "

"Anh đến liền." Tôi còn chưa nói xong, anh đã cúp điện thoại.

Tôi thẫn thờ, phát hiện mình không đi được.

Nhìn chung quanh, liếc mắt liền thấy MacDonald cách đây không xa, tôi đi tới ngồi trên ghế gần đó.

Nửa tiếng sau, tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng người từ quảng trường chạy tới.

Diệp Tư Viễn chạy rất nhanh, hai ống tay áo đung đưa hai bên không ngừng.

"Tiểu Kết!" Còn chưa chạy đến trước mặt của tôi, anh đã gọi to.

Tôi đứng lên, xách hành lý đi tới.

Anh rốt cuộc cũng chạy đến trước mặt tôi, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, miệng thở gấp, mặt cũng ửng hồng.

Tôi thấy được trong ánh mắt của anh đầy lo âu và quan tâm, còn có một chút nghi hoặc.

Tôi cười cười, nói: "Tư Viễn, chúc mừng năm mới."

Anh đứng thẳng, xem hành lý trên tay và trên vai tôi, ánh mắt lại chuyển đến trên mặt của tôi.

Anh giật giật bả vai, đột nhiên bước hai bước tới trước, cúi xuống tựa người vào tôi thật chặt, cằm anh đặt lên vai trái tôi, hai bên bả vai thu hẹp lại, phần còn lại của hai tay đã bị cụt dán sát vào cánh tay tôi, bả vai chống lên hõm vai tôi.

Tôi lập tức bỏ hành lý trong tay xuống, vươn tay ôm lấy anh thật chặt.

Tôi đem hết toàn bộ sức hung hăng ôm anh, cũng không nhịn được nữa mà chảy nước mắt.

Đây là cái ôm quen thuộc, đây là mùi vị cực kỳ quen thuộc, ở trong ngực Diệp Tư Viễn, lòng tôi hoảng loạn dần dần bình tĩnh lại, mọi mệt nhọc, uất ức, bất bình của tôi, cuối cùng cũng tìm được nơi để trút ra.

Tôi gọi tên anh, vùi đầu ở ngực anh, mặc cho nước mắt cứ chảy.

Anh vẫn không nói gì, chỉ duy trì tư thế như vậy, thỉnh thoảng lấy phần còn lại của nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của tôi.

Thật lâu về sau, tôi mới bình tĩnh lại, buông tay ngẩng mặt nhìn anh.

Anh nhìn tôi khóc mặt mũi lấm lem, đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu hôn hàng mi ướt đẫm, ánh mắt dịu dàng, nói:

"Tiểu Kết, hoan nghênh em tới thành phố D."

Diệp Tư Viễn nói muốn dẫn tôi về nhà.

Tôi lập tức luống cuống, kéo tay áo của anh nói: "Không cần."

Anh cúi đầu nhìn tôi, dùng trán đụng trán tôi một cái: "Em đến rồi anh còn có thể thả em đi sao? Không có chuyện gì đâu, người nhà anh cũng biết em là bạn gái của anh, bọn họ cũng nhìn thấy ảnh em rồi, Tiểu Kết, đừng sợ, ba mẹ của anh đều là những người rất dễ chung sống."

"Nhưng. . . Nhưng. . ." Tôi nhìn cả người mình đều rất bẩn, nghĩ tới đầu tóc rối ren, mặt cũng lấm lem, "Diệp Tư Viễn, bây giờ em rất bẩn."

"Về nhà anh tắm, trong phòng anh có phòng vệ sinh, rất tiện."

"Em không có ý này! Ý em là bộ dáng bây giờ của em ấy."

"Tiểu Kết, không sao đâu, ai ngồi xe lửa hơn 20 giờ cũng như vậy cả, ba mẹ anh có thể hiểu được."

"Nhưng. . . em không có mua quà gì cả!"

"Quà gì?" Anh không hiểu.

"Quà Tết, em. . ." Gần sang năm mới tới nhà người ta không mang theo quà, huống chi còn là nhà Diệp Tư Viễn.

"Bọn họ sẽ không để ý đến điều này đâu, đi thôi." Ống tay áo của Diệp Tư Viễn bị tôi túm trong tay, anh đi, tôi cũng bị anh kéo đi theo.

"Đợi đợi đợi đợi! Ít nhất cũng để em đi mua một ít trái cây đi!"

Anh cuối cùng cũng đồng ý.

Tay trái xách hành lý, tay phải cầm một giỏ trái cây, cùng Diệp Tư Viễn đón xe taxi.

Anh mặc áo khoác màu đen, trên vai đeo balo màu xanh nhạt của tôi, cúi đầu nhìn giỏ trái cây trong tay tôi, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Tôi cười cười với anh, nói: "Không nặng đâu."

Anh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Em đến quá bất ngờ, hai chiếc xe trong nhà đều đi ra ngoài hết rồi, ba anh đến công ty, mẹ thì đến nhà bà ngoại, anh chỉ có thể đón xe taxi thôi."

"Hắc hắc. . . là em quá đường đột." Tôi cúi đầu, vẫn rất khẩn trương.

Sau đó, tôi kinh ngạc phát hiện, Diệp Tư Viễn mặc quần ở nhà màu xám, chân còn không mang tất.

Anh nhìn tầm mắt của tôi, cũng cúi đầu nhìn, cười cười nói: "Đi vội quá, không kịp thay quần, mang tất."

Hôm nay nhiệt độ cũng không cao, chỉ có trên3, 4 độ, tôi nhìn bên trong áo khoác Diệp Tư Viễn, dường như chỉ có một chiếc áo lót mỏng, tôi hiểu vì vội nên anh cũng chỉ cởi áo ngủ, mặc áo khoác rồi chạy ra ngoài, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, chứ đừng nói khăn quàng cổ cái gì.

"Anh có lạnh không?" Tôi nhìn anh có chút đau lòng.

Anh rụt chân, nói: "Không lạnh, anh vốn là không có thói quen mang tất."

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt dịu dàng của anh, cười nói: "Diệp Tư Viễn, anh thật ngốc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.