Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 42: Chương 42: Không biết lộ trình




Edit & Beta: BTD

Rốt cuộc đến phiên chúng tôi, tiểu hòa thượng múc cho tôi một chén cháo, lại lấy thêm một cái chén không định múc cho Diệp Tư Viễn.

Tôi nói: “Sư phụ, tôi cùng anh ấy chỉ cần một chén là được, sư phụ có thể múc cho đầy chén được không?”

Tiểu hòa thượng nhìn tôi một cái rồi múc cho đầy chén, tôi vui vẻ bưng chén cháo nóng hổi cùng Diệp Tư Viễn cùng nhau rời khỏi hàng.

Chúng tôi chọn một góc tường, vai kề vai ngồi xuống chiếc ghế ghỗ dài, tôi chỉ lấy một cái muỗng, nhẹ nhàng thổi cháo rồi thử một muỗng.

Cháo rất nóng, đã nấu nhừ đến nhìn không ra nguyên liệu nấu là thứ gì, nhưng mà hương vị quả thật là rất ngon, không quá ngọt, rất hợp khẩu vị của tôi.

Tôi ngẩng đầu phát hiện Diệp Tư Viễn đang tĩnh nhìn tôi, tôi liếm liếm khóe miệng, làm ra bộ dáng thỏa mãn, múc một thìa rồi thổi thổi, đưa tới miệng anh nói: “Nếm thử xem, thật sự rất ngon.”

Anh nhìn xung quanh, cuối cùng há miệng ăn thử một muỗng cháo.

“Thế nào?” Tôi cười hỏi anh.

Anh nuốt xuống, nói: “Cũng được, nhưng hơi ngọt, em cảm thấy rất ngon sao?”

“Đúng vậy, anh không thích hả?”

“Vậy em ăn nhiều một chút đi, anh không ăn.”

“Diệp Tư Viễn.” Tôi trừng mắt nhìn anh, “Ăn tiếp 10 muỗng!”

“Thật sự là đủ rồi, anh đã ăn thử rồi mà.”

“10 muỗng.”

“Anh không thường ăn đồ ngọt.”

“10 muỗng.”

“5 muỗng.”

“Được rồi!”

Tôi vừa lòng, lập tức múc một muỗng đầy đưa đến miệng anh, anh nhanh chóng ăn vào.

Anh ngoan ngoãn ăn hết 5 muỗng cháo, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt cũng thoải mái hơn.

“Tiểu Kết, em ăn đi, em nếu thích thì ăn nhiều một chút, không đủ chúng ta lại đi xếp hàng, chỉ là anh không có cách nào giúp em cầm cháo nếu không anh liền đi lấy thêm cho em một chén.”

“Anh nghĩ em là heo hả, làm sao có thể ăn nhiều như vậy được.” Tôi lại trừng anh, anh lại nói như vậy tôi không thích nghe chút nào.

Anh biết tâm tư của tôi, chỉ nở nụ cười, không có nói nữa.

Ăn cháo xong, tôi cùng Diệp Tư Viễn tùy ý đi dạo quanh chùa, tôi nhìn thấy trong chùa có chuông cầu may, đánh 3 cái 15 tệ, có không ít người ở đằng kia xếp hàng, tôi có chút tò mò, không khỏi đứng lại nhìn một lát.

Có một bác gái đang đánh vào chuông đồng từng cái một, tiếng chuông vang dội, dư âm không dứt, bác ấy cười vui sướng, giống như cái chuông này thật sự có thể mang vận may đến cho năm mới vậy.

Diệp Tư Viễn nhìn tôi đứng bất động, lên tiếng nói: “Em có muốn đi đánh chuông một chút không?”

“A! Không cần không cần, 15 tệ đấy, không phải là chỉ đánh có 3 cái thôi sao. Em chỉ cảm thấy tò mò thôi.”

“Trước kia đã từng đánh chuông chưa?”

“Không có.” Tôi lắc đầu, lại hỏi anh, “Anh thì sao?”

Anh sững người, cười cười nói: “Trước khi bị tai nạn có đánh qua vài lần, ba anh tin Phật, đầu năm nào cũng sẽ đi đốt nén nhang, về sau… Muốn đánh cũng đánh không được.” Trong ánh mắt anh không có toát ra vẻ bi thương, mà giống như chỉ đang nói một chuyện gì đó hết sức bình thường.

“Diệp Tư Viễn, chúng ta cùng nhau đi đánh chuông đi.” Tôi chỉ vào cái chuông nói. "Nói không chừng liền gặp may thật đấy."

Anh cúi đầu hỏi: "Anh đánh thế nào?"

"Chỉ cần anh đồng ý, em sẽ có cách!"

Tôi đẩy hông anh, cùng anh xếp hàng ở phía sau.

Diệp Tư Viễn vẫn lo lắng, nhưng mà anh không hỏi tôi cách đánh chuông thế nào, đến phiên chúng tôi thì tôi đưa cho nhân viên làm việc 30 tệ, nói: "Tôi cùng bạn trai cùng nhau đánh."

Nhân viên làm việc nhìn Diệp Tư Viễn một chút rồi đồng ý.

Tôi cùng Diệp Tư Viễn đến bên cái chuông, thân thể dán sát nhau.

Tôi đưa tay qua, lấy hai ống tay áo của anh trong túi ra, tôi dùng ngón giữa, ngón áp út cùng ngón út siết chặt hai ống tay áo, ngón trỏ cùng ngón cái nắm chặt cái dùi, tôi ngẩng đầu cười với anh, sau đó đôi tay dùng sức đong đưa cái dùi, đưa nó hướng tới cái chuông.

Tiếng chuông vang lên ở bên tai chúng tôi, tôi đong đưa cái dùi, một lần, lại một lần nữa.

Dư âm tiếng chuông vẫn vang vọng trên bầu trời.

Tôi ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, anh rất bình tĩnh, mặc cho tôi cầm hai ống tay áo đong đưa, ánh mắt cũng không hiện ra vẻ lúng túng, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm vì mình đã liều lĩnh hành động nên cảm thấy sợ một chút.

Thật may là anh hình như cũng không để ý.

Tôi cảm thấy như đang cùng Diệp Tư Viễn đánh chuông vậy, tôi lại một lần nữa thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng tình yêu của tôi và anh có thể như cái chuông đồng này, luôn vang vọng không bao giờ yên lặng.

Đánh chuông xong, chúng tôi sóng vai nhau rời đi, tôi thấy được đám người đang xếp hàng đều dùng ánh mắt hoà nhã nhìn chúng tôi, không có ai bàn luận xôn xao, cũng không có ai dùng ánh mắt khác thường nhìn Diệp Tư Viễn.

Có lẽ, tại một nơi trang nghiêm như thế này thì mọi người cũng có được tâm hồn thanh tĩnh, dùng ánh mắt đơn thuần nhất, đơn giản nhất để nhìn nhận tất cả.

Tôi có thể nhìn thấy trong mắt bọn họ có dao động, tôi hiểu rõ bọn họ sẽ bị người con trai kiên cường làm cho cảm động.

Trên đời này gặp phải khó khăn không vượt qua được thì trong học tập, trong công việc, trong tình cảm gặp phải thất bại nho nhỏ, những sự cố nho nhỏ thì đã là là cái gì?

Cái thế giới này đẹp như thế, chúng ta phải cố gắng sống sót, cũng nên để cho mình sống được tốt hơn.

Đây là đạo lý mà Diệp Tư Viễn đã dùng hành động thực tế dạy cho tôi.

Tôi cùng Diệp Tư Viễn chuẩn bị về nhà. Chuyến đi xa này tôi rất hài lòng, không biết anh nghĩ như thế nào. Tôi len lén nhìn anh, mặt anh dịu dàng, ánh mắt thản nhiên, khóe môi nhếch lên một tia cười, xem ra tâm tình cũng không tệ.

Tôi chỉ không ngờ lúc rời đi lại gặp phải một người làm cho Diệp Tư Viễn chấn động mạnh.

Bên ngoài chùa, hai bên đường đầy các quầy bán nhang đèn, chuỗi tràng hạt, tượng Phật và sách Phật.

Chúng tôi đi vừa trò chuyện, đột nhiên nghe tiếng kêu của người ven đường: "Xin các vị làm ơn làm phước, xin các vị thương xót"

Tôi cùng Diệp Tư Viễn quay đầu lại, thấy người kia, đôi mắt của tôi lập tức trừng lớn.

Đó là người ăn xin, bộ dáng hơn 30 tuổi, anh ta không mặc áo, ngồi ở ven đường, trước mặt bày một cái bát trắng cũ, không ngừng khom lưng, dập đầu với mấy người qua đường.

Anh ta thu hút sự chú ý của tôi là vì… anh ta cũng mất đi hai cánh tay, cũng là người tàn tật.

Phần còn lại của hai cánh tay anh ta đã bị cụt dài hơn Diệp Tư Viễn nhiều, cánh tay trái đến cùi chỏ, cánh tay phải đến giữa cánh tay, anh ta đem hai cánh tay khép lại trước người, hai đầu phần còn lại của tay đã bị cụt còn có thể chạm với nhau được, anh ta tư thế như vậy mà lạy mọi người.

Da thịt hai cánh tay anh ta thô ráp, còn giữ lại vết sẹo rõ ràng, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

Trên mặt của anh ta cũng không có biểu tình gì, một đôi mắt u ám, thân thể rất gầy, xương sườn lồi ra rõ ràng, trên bụng lại có thêm mấy cái sẹo lồi.

Khi anh ta mở miệng nói chuyện lộ ra hàm răng lởm chởm ố vàng, thỉnh thoảng anh ta còn nghiêng đầu nhổ lên đất một cục đờm.

Tôi lập tức nghiêng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, sắc mặt anh tái nhợt, đôi môi mím chặt, mắt trừng rất lớn, trong ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi...

Tôi ôm eo anh: "Tư Viễn, Tư Viễn."

Anh kinh ngạc một chút, rốt cuộc cúi đầu nhìn tôi.

Tôi nhìn anh nói: "Đừng nhìn nữa, đi thôi, chúng ta về nhà."

Anh gật đầu một cái cùng tôi rời đi, chỉ là anh không nhịn được lại quay đầu nhìn người ăn xin một cái.

Hôm nay, mãi cho đến buổi tối trước khi ngủ, Diệp Tư Viễn đều mất hồn mất vía.

Tôi không nhịn được: "Tư Viễn, anh đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Anh nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Tiểu Kết, anh chỉ đang suy nghĩ, tại sao anh ta không đi làm việc, anh ta thậm chí còn có nhiều như vậy, nếu như mà anh có cánh tay như vậy thì anh có thể học và làm được rất nhiều mà hiện tại không làm được."

"Có lẽ anh ta không được học hành, không tìm được việc làm; có lẽ anh ta sau khi trưởng thành mới bị như thế, đã không thể học được cách dùng chân làm việc; có lẽ anh ta còn có bệnh khác, thân thể không tốt lắm; có lẽ cũng là bởi vì anh ta lười, tóm lại, nguyên nhân sẽ có rất nhiều. Hơn nữa, anh ta là anh ta, anh là anh!"

Diệp Tư Viễn nhìn trần nhà, nghĩ thật lâu: "Tiểu Kết, em nói xem, nếu như mà trong nhà anh không phải đang làm ăn buôn bán, anh sẽ cũng không thể đi học, sau đó cũng không thể tìm được việc làm, mỗi ngày chỉ có thể ở trong nhà không làm việc gì."

"Sẽ không!" Giọng điệu của tôi rất kiên định, "Tư Viễn, anh là một người kiên cường, em có thể cam đoan với anh, cứ coi như anh không thể đi học, anh cũng nhất định sẽ học được một nghề nào đó."

"Em cũng không phải là anh, làm sao em có thể bảo đảm?" Ánh mắt anh yếu ớt nhìn tôi, có chút nghi ngờ.

"Bởi vì em hiểu rõ anh, em đương nhiên có thể bảo đảm." Tôi vuốt gương mặt của anh, nhẹ nói, "Tư Viễn, em tin tưởng anh nhất định có thể làm được, chuyện của người khác chúng ta mặc kệ, chúng ta chỉ để ý mình thôi, có được không?"

Anh lại trầm mặc thật lâu, rốt cuộc gật đầu một cái, sau đó anh nghiêng đầu cười với tôi: "Tiểu Kết, có em ở bên cạnh anh thật tốt."

Tôi cũng cười, nhéo nhéo mặt anh: "Anh biết là tốt rồi. Ngủ đi, trước kì thi chúng ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức."

"Ừm, tắt đèn thôi."

Tôi tắt đèn, trong bóng đêm yên tĩnh, nghe được tiếng thở nhẹ của Diệp Tư Viễn.

* * *

Sau khi thi xong, tôi và Diệp Tư Viễn lưu luyến không rời, theo Uyển Tâm leo lên tàu về nhà.

Về đến nhà, như những kì nghỉ trước, tôi lại đi tìm việc để làm, đến siêu thị làm.

Nửa năm không thấy Trần Dạ, tiểu ngu ngốc lại cao lên rất nhiều, cũng cao gần bằng tôi rồi, giọng nói phát ra càng trầm thấp.

Chỉ là khi nó nhìn thấy tôi vẫn nhảy nhót rất vui vẻ, vẫn còn là bộ dáng của một đứa bé.

Tôi mua cho nó một đôi giày Nike, cho ba một cái áo len, cho dì dẫn theo hai hộp phấn.

Tôi có chút chần chừ, không biết nên mở miệng nói chuyện Diệp Tư Viễn với ba như thế nào.

Thời gian từng ngày từng ngày đi qua, tôi vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, mỗi lần gọi điện thoại hay nhắn tin với Diệp Tư Viễn, tôi đều cảm thấy anh vô tình hay cố ý quan tâm chuyện này, tôi chỉ có thể làm bộ như quên mất hoặc là không có hiểu ý của anh.

Mãi cho đến ngày kia, tôi đi làm them ở siêu thị, về đến nhà đã là 10 giờ tối, tôi kinh ngạc phát hiện có khách tới nhà, là đồng nghiệp cũ của ba kiêm hàng xóm cũ, chú Tôn, đang cùng ba tôi uống rượu trắng.

Chú Tôn là ba của Tôn Diệu.

Chú ấy nhìn thấy tôi, toét miệng cười lên: "Tiểu Kết lớn như vậy rồi hả... thật là càng ngày càng đẹp, lão Trần thật có phúc!"

Tôi có chút khẩn trương, hai người đàn ông có chút say, cảm giác sắc mặt ba rất khó coi, dì đang chuẩn bị cho bọn họ chút rượu và thức ăn, đi ra phòng bếp nhìn tôi, trên mặt cũng lộ ra biểu tình kỳ quái.

Tôi bình tĩnh chào hỏi chú Tôn rồi trở về phòng.

Đêm nay, ba không có nói gì với tôi.

Sáng hôm sau, tôi định cùng với Trần Dạ đi Cung thiếu niên chơi một chuyến.

Đang chải đầu thì ba đi tới bên cạnh tôi, nghiêm mặt nói: "Nói chuyện với ba một chút."

Trong lòng tôi có chút khẩn trương, chuẩn bị mấy câu trả lời, đi theo ba ra ban công.

Ba ngồi ở ghế mây, ngẩng đầu nhìn tôi: "Nghe chú Tôn nói, con đã có bạn trai trong trường?"

"Đúng vậy." Tôi lập tức thừa nhận, nghĩ thầm thừa cơ hội này nói thẳng luôn, mặc dù không khí này cũng không phải quá tốt.

"Con trai chú Tôn từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, dáng vẻ không tồi, hồi trung học thích con, nghe nói cậu ấy đi học đại học Q cũng là vì con."

"Con không biết, con không quen anh ta."

"Chú Tôn nói cho ba biết, Diệu Diệu nói với chú ấy là thân thể bạn trai của con có vấn đề, là một tàn phế."

"Ba!" Tôi nói lớn, "Anh ấy không phải tàn phế! Anh ấy chỉ là người con trai bình thường, trên người chút tàn tật mà thôi!"

"Nói láo! Hai cái cánh tay không có còn nói trên người chỉ có chút tàn tật?"

Ba lập tức đứng lên, quát tôi, "Trần Kết! Cô thừa nhận cũng thật nhanh! Cũng không cần nói với tôi, tôi nuôi cô mười mấy năm, giờ thì đã ngon lành rồi đấy? Cô nói cô phải đi đến thành phố, tôi cho em đi! Mỗi học kỳ cho cô mấy ngàn tiền học phí để cô đi tìm tàn phế nói chuyện yêu thương sao? Cái bộ dáng này của cô không làm phụ lòng mẹ cô sao? Cô là quỷ nhập vào người phải không? Cô có biết khi lão Tôn nói với tôi thì thiếu chút tôi đã phun ra hai búng máu tươi hay không! Cô bảo mặt mũi tôi từ nay về sau đặt chỗ nào? Hàng xóm và đồng nghiệp không bao lâu nữa cũng có thể biết cô đi yêu một tàn phế, con mẹ nó, cô muốn tôi tức chết đúng không?"

Nghe ba mở miệng dùng từ "tàn phế" gọi Diệp Tư Viễn, tôi lại không bình tĩnh được, ngửa mặt gào to: "Anh ấy không phải tàn phế! Anh ấy là người rất tốt rất tốt! Ba không biết anh ấy! Tại sao lại nói anh ấy như vậy! Ba chỉ lo mặt mũi của mình, ba có nghĩ tới cảm nhận của con hay không? Anh ấy không có cánh tay là anh ấy muốn à! Đó là sự cố ngoài ý muốn! Nếu như anh ấy không có bị tai nạn! Hiện tại không biết sẽ ưu tú như thế nào! Hiện tại anh ấy không có cánh tay, nhưng vẫn là người đặc biệt xuất sắc! Tại sao ba nói anh là tàn phế, dựa vào cái gì nói con có lỗi với mẹ, ba mới đúng là người có lỗi với mẹ đấy. . ."

"Bốp!"

Gương mặt tôi đau rát, khóe miệng có một chút vị tanh. Một cái tát này, tôi biết ba đã dùng sức rất mạnh.

Tôi xoay mặt lại nhìn ba, mắt ông dường như đang bốc lửa, hiển nhiên là vì quá giận, ông run run nói: "Trần Kết tôi cảnh cáo cô, trừ phi tôi chết rồi, bằng không cô đừng mong cùng người tàn phế kia ở chung một chỗ."

Tôi vuốt má sưng vù, mê mang nhìn ba, nghĩ thầm, tôi làm gì sai sao?

Diệp Tư Viễn, anh làm sai điều gì sao?

Tôi lao ra ban công, thấy Trần Dạ đứng ngơ ngác ở trong phòng ba, trừng mắt nhìn tôi nói: "Chị. . . Chúng ta. . . Có đi cung thiếu niên nữa không?"

Tôi lau vết máu bên miệng, cắn răng nở nụ cười, gật đầu nói: "Đi chứ! Ai nói không đi!"

Vài ngày sau đó, tôi cùng ba cũng không mở miệng nói chuyện gì nữa. Chúng tôi cả ngày nghiêm mặt, dì xinh đẹp lại có bộ dáng hả hê khi thấy người khác gặp hoạ.

Trần Dạ cẩn thận nói chuyện, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn sắc mặt của ba người chúng tôi, cũng không dám tùy hứng nghịch ngợm.

Tôi không có với nói Diệp Tư Viễn những việc này, chỉ là ngày ngày nói anh mình vẫn yên ổn. Có lẽ tôi diễn cũng không tệ lắm, Diệp Tư Viễn cũng không phát hiện ra tôi có gì khác thường.

Ngày 11 tháng 1, tôi mua vé xe lửa về trường học.

Lượng người đến thành phố tăng vọt, người bán vé nói cho tôi biết vé xe năm ngày tới đi thành phố H cũng đã hết.

Nhưng mà ở trong cái nhà này, tôi một ngày cũng không chịu được nữa rồi, tôi hỏi: "Có vé xe đi thành phố D không?"

Cô ấy tra, nói có, nhưng là tàu chậm, 37 giờ, hơn nữa chỉ còn vé đứng.

Tôi không chút do dự đem tiền cùng thẻ học sinh đưa cho cô ấy: "Mua."

"Không phải địa chỉ của trường học em, không thể giảm giá."

"Tôi đi chỗ xe! Tôi trở về trường học có việc gấp!" Tôi vỗ bệ cửa rống lên.

Cô ấy không lên tiếng, bất đắc dĩ lấy đánh dấu lên thẻ học sinh, đưa vé xe cùng tiền lẻ thối lại ném cho tôi.

Tôi nắm chặt là vé xe lửa ngày 12 tháng 1 lúc 5 giờ chiều, nghẩng đầu trở về nhà.

Buổi tối, tôi nói với ba, hỏi xin tiền học phí.

Ông nhìn chằm chằm tôi: "Cô không phải là rất có bản lãnh sao? Cô có thể tìm người tàn phế kia trả học phí cho cô đấy! Cô không phải là đã cùng anh ta ở chung sao, còn tới xin tiền tôi làm gì! Tiền của tôi là để dành cho Trần Dạ học đại học!"

"Tôi chỉ mượn thôi." Tôi lạnh nhạt nói, " Học phí cùng sinh hoạt phí của Trần Dạ con sẽ lo, sinh hoạt phí của chính mình con cũng tự lo, xin ba cho con mượn tiền học phí, có được không?"

Ông không để ý tôi, hừ một tiếng rồi xoay người trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, tôi rời giường, phát hiện bên gối có một phong bì, bên trong chứa mấy ngàn tệ. Tiền học phí vẫn còn thiếu 1500 tệ.

Tôi cầm tiền trong tay, nước mắt liền rớt xuống.

Lặng lẽ thu dọn hành lý, sau bữa cơm trưa, tôi đi vào phòng khách, ba đang buồn bực uống rượu ba, nói: "Con trở về trường học."

Ông kinh ngạc: "Sao sớm vậy?"

"Con phải đi làm thêm, muốn đi sớm, đã mua vé xe lửa rồi."

"Ừm . . ."

"Con đi đây." Tôi xoay người đổi giày, chuẩn bị ra cửa.

Ba đột nhiên đi tới, kéo tay tôi, nhỏ giọng nói: "Tiểu Kết, con có thể đồng ý với ba, trở về trường học chia tay với cái tàn. . . người tàn tật, ba cũng là muốn tốt cho con thôi."

Tôi quay đầu lại nhìn ba, cắn môi: "Ba, thật xin lỗi, con không thể đồng ý."

Ba buông lỏng tay ra, hai gò má ửng hồng, lại nổi lên vẻ mặt tức giận.

Vì để tránh cùng ba xung đột, tôi vội vàng cầm hành lý lên đi ra cửa.

Đi xuống lầu dưới, tôi nghe đến Trần Dạ ở lầu bốn gọi tôi: "Chị! Chị!"

Tôi ngẩng đầu nhìn nó, tiểu ngu ngốc rõ ràng khóc, khàn giọng vừa phất tay, vừa kêu: "Chị, em sẽ nhớ chị, chị phải gọi điện thoại về nhiều nhé!"

"Chị biết rồi, Tiểu Dạ, hẹn gặp lại." Tôi cũng phất tay một cái, xoay người đi tới trạm xe buýt.

Trước khi lên xe, tôi đi siêu thị, mua cho mình thức ăn nước uống, còn mua thêm một cái ghế xếp nhỏ.

Suy nghĩ của tôi vẫn luôn có chút hỗn loạn, cho đến đi lên tàu đi thành phố D, tâm tình của tôi mới dần dần bình tĩnh lại, mới có thể có thời gian suy nghĩ chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Tôi không có nói cho Diệp Tư Viễn biết, bởi vì tôi cũng chưa có nghĩ kỹ.

Lấy vé xe ra, tôi nhìn dòng chữ nơi đến màu đỏ trên giấy, đột nhiên ý thức mình đang làm một chuyện rất điên khùng.

Qua cửa sổ xe nhìn về phương xa, tôi không biết, 37 giờ sau khi chuyến đi kết thúc, tôi sẽ gặp phải chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.