“ anh không sao, không khóc”
Lưu Kỳ Trạch đau đến nhe răng mà vẫn cắn răng không rên tiếng nào, thấy em trai muốn khóc thì nhẹ giọng an ủi nó.
“ hai đứa bé này... tôi nhớ rồi, là con của Nghiêm đại tá đây mà, lần này hay rồi”
“ cô gái này là ai, nhìn mặt cũng xinh đẹp, omega đánh đứa nhỏ”
Mấy người Duyệt Hàn vừa đánh đuổi được cha con Tô gia thì nghe ồn ào, đương lúc muốn đi qua xem thử thì nghe mấy từ “ bị đánh” “ Nghiêm đại tá” thì giật mình nhìn nhau.
Lưu Thiếu Nghiêm hai ba bước vượt qua người xung quanh đi tới phía đó, anh chưa kịp thấy gì thì đã nghe tiếng con trai nhỏ khóc rắm rức, tim muốn nhảy vọt khỏi lòng ngực, đẩy đám người ra chen vào.
“ Kỳ Dương, Kỳ Trạch”
Lưu Thiếu Nghiêm hô lên.
“ cha, anh bị thương rồi”
Lưu Kỳ Dương nghe tiếng anh thì ngẩng khuôn mặt nhỏ nước mắt tèm lem nhìn về phía anh.
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn con trai nhỏ khóc mà sót cả lòng, bước nhanh tới ngồi xuống cạnh nó.
“ cha, cha mau dỗ em trai, con dỗ không được, con không có đau”
Lưu Kỳ Trạch mặt như trái mướp nhìn anh, sao người bị thương là nó mà em trai nó khóc dữ vậy không biết, nó càng dỗ càng khóc, khóc đến nó cũng quặn cả lòng.
“ đưa cha xem”
Lưu Thiếu Nghiêm vừa ôm con trai nhỏ vào lòng vừa cầm tay con trai lớn xem thử, bị trầy da, rớn máu, bàn tay nhỏ trắng trẻo nhìn cũng thê thảm vô cùng, vậy mà nó không khóc tiếng nào, chỉ hơi động là nhăn lại mày.
“ con không sao”
Lưu Kỳ Trạch nhỏ giọng nói.
“ còn bị thương ở đâu nữa?”
Lưu Thiếu Nghiêm luôn biết con trai lớn gan dạ, nhưng anh đau lòng chớ, nhìn nó quật cường như vậy anh vừa mừng vừa đau.
“ hức... hức... trán... trán... đập... hức... bàn... hu... hu...”
Lưu Kỳ Dương vừa khóc vừa nói, tay nhỏ chỉ lên trán anh nó, khóc đến là thương tâm.
Lưu Thiếu Nghiêm theo tay con trai nhỏ nhìn cái trán con trai lớn đỏ ửng lên, sưng một cục thì nhíu mày.
“ làm sao vậy, bé Miêu, ai, sao khóc vậy, ai ai, lại ba bế”
Giang Kỳ đuổi theo sau khó khăn lắm mới chui vào được, nhìn con trai nhỏ khóc đến mặt mày đỏ bừng thì đau cả lòng, đưa tay bế nó lên.
“ hu... hu... ba... ba... hứ...c... cô... ki...a.. đánh... anh... hu... hu... bị... thương... hu... rồi...”
Lưu Kỳ Dương úp mặt vào cổ Giang Kỳ khóc hu hu, vừa khóc vừa tố, ai nhìn vô còn tưởng nó bị thương chứ không phải anh nó.
Giang Kỳ lâu lắm rồi mới thấy con trai nhỏ khóc thảm như vậy, theo tay nó nhìn thấy Lôi Mộc Lan đang bàng hoàng đứng một bên.
“ cha, ba ba, Kỳ Trạch bị cô này đẩy ngã ra sàn, bị thương rồi”
Duyệt Tô Ninh được Tô Tiểu Thảo bế lên cũng tố cáo nhìn Lôi Mộc Lan.
“ Mộc Lan, có chuyện gì vậy?”
Lôi Thiên nghe ồn ào cũng đi tới, thấy con gái đứng co ro một cục thì nhẹ giọng hỏi, nhìn xung quanh ồn ào bàn tán cùng chủ nhân bữa tiệc đều ở đây thì sợ hết hồn.
“ cha, con không có, con không cố ý đâu...”
Lôi Mộc Lan vừa thấy cha mình đã ủy khuất khóc lên.
Lôi Thiên cũng không biết làm sao, bao nhiêu ánh mắt nhìn vào hai cha con họ, ông thiệt sự là bối rối.
“ đem camera an ninh ra đây, anh nói, lúc này là sao vậy?”
Duyệt Hàn nhìn bảo an đứng đó hỏi.
Bảo an công đạo toàn bộ mọi chuyện cho anh nghe, cộng thêm camera an ninh, mọi chuyện đã rõ.
Giang Kỳ xem cảnh con trai lớn đập xuống sàn mà đau cả lòng.
“ con gái, con mau xin lỗi đi..”
Lôi Thiên vội vàng bắt tay con gái, mọi chuyện cũng không phải không cứu vãn được.
“ tôi...”
“ không cần, Duyệt Hàn, chúng tôi mang đứa nhỏ đi tìm bác sĩ, không ở thêm được”
Lưu Thiếu Nghiêm ngắt lời cô ta, bế con trai lớn đứng lên, nói với Duyệt Hàn.
Duyệt Hàn gật đầu với anh.
Hai người rời đi đại sảnh, lên xe trở lại Lưu gia.
“ anh không sao mà, đừng khóc nữa, ba ba, dỗ em đi”
Lưu Kỳ Trạch mặt mày nhăn nhó nhìn ba ba nó.
“ khụ.. được rồi nào, bé Miêu của ba, khóc đỏ cả mắt rồi, chúng ta về nhà băng bó cho anh trai nha”
Giang Kỳ nhìn mà tự nhiên mắc cười gì đâu, ôm con trai nhỏ lên đùi, vuốt lưng dỗ dành.
Lưu Kỳ Dương cứ nhìn tay bị thương của anh nó là nước mắt như mưa, dỗ kiểu chi cũng không được, không có lớn tiếng khóc, nhưng cứ rắm rức như vậy khiến ba người trong xe héo hon.
Lưu Kỳ Trạch cũng không ngờ đứa em trai lãnh khốc của mình lại nhiều nước mắt như vậy, nó thề sau này sẽ không để em khóc nữa, cứ như này lụt lội thật chứ nói.
Khổ cực về tới Lưu gia mà cả ba người thở hắt ra.
“ làm sao vậy?”
Lưu phu nhân tưởng còn lâu mới về, ai ngờ đã về sớm mà mặt mày ai cũng như đánh trận.
“ bác Hàn, bác lấy giùm cháu hợp cứu thương”
Lưu Thiếu Nghiêm đặt Lưu Kỳ Trạch lên ghế, cầm bàn tay bị thương của nó lên xem, may mắn còn không có nặng lắm, sát trùng thoa thuốc vài ngày sẽ lên da mới, cái trán đã nhờ bác sĩ Tô xem thử, nhưng mai phải đi bệnh viện kiểm tra cho đảm bảo.
Bác Hàn đem hộp cứu thương ra thì Lưu Kỳ Dương đã chạy tới ngồi chòm hõm bên cạnh anh nó.
“ cha ơi nhẹ chút”
Lưu Kỳ Dương nhìn anh sát trùng cho anh nó mà líu ríu không ngừng, làm Lưu Thiếu Nghiêm cũng mấy lần run tay, trán đổ mồ hôi lạnh.
Xử lý xong cho đứa anh rồi cho tụi nó đi tắm, Lưu Kỳ Dương khóc mệt vừa nằm trên giường đã ngủ mất, cơ mà ngủ rồi vẫn nắm chặt áo anh trai.
“ chuyện gì vậy, sao bé Mao lại bị thương?”
Lưu phu nhân vừa ra khỏi phòng hai đứa nhỏ đã nhỏ giọng hỏi con dâu.
Giang Kỳ thuật lại mọi chuyện cho bà xong cũng thở hắt ra.
“ cô ta bị sao vậy, ngày mai mang bé Mao đi kiểm tra cho kỹ xem có chấn thương không?”
Lưu phu nhân cũng giận dữ mắng một tiếng rồi dặn dò hai đứa con.
“ con biết rồi ạ, mẹ về ngủ đi ạ”
Giang Kỳ vỗ tay bà nói.
Tối đó hai phu phu nằm trên giường ôm nhau thở dài.
“ lần đầu em thấy bé Miêu khóc vậy luôn á”
Giang Kỳ thủ thỉ.
“ ừm”
Anh cũng mới thấy chứ bộ, mà hai đứa nhỏ cũng là sinh đôi, chắc vì vậy mà nó thương yêu nhau hơn.
“ phì... em mắc cười gì đâu á”
Giang Kỳ nhớ cái vẻ mặt như mướp đắng của con trai lớn mà cười chảy nước mắt.
Lưu Thiếu Nghiêm bất đắc dĩ ôm vợ vào lòng, ai đời ba ba mà cười con mình như cậu không chứ.
Biến cố không lớn không nhỏ cuối cùng cũng qua.
Chằng biết có ai nhớ đến Lôi gia không, nhưng Lưu Kỳ Trạch chỉ bị đụng u đầu, hoàn toàn không bị thương bên trong, thoa thuốc vài ngày là đã xẹp xuống, vết thương trên tay cũng lên da non, nhưng từ lúc đó Lưu Kỳ Dương lại càng thêm dính Lưu Kỳ Trạch, người trong nhà cũng chỉ vui mừng chứ chẳng nói gì.
Chớp mắt thời gian đã kéo tới sinh nhật của hai đứa bé Lưu gia.
Hôm nay Lưu gia trang hoàng thật lung linh, cả đại sảnh đều là bánh trái với hình thù dễ thương, màu sắc tươi sáng, đèn cầu vòng giăng đầy, các loại nước trái cây đủ màu sắc, nhìn đâu cũng thấy bảy sắc màu hoà quyện với nhau.
Buổi sáng hai đứa nhỏ đã được ăn mì trường thọ, nhận được chúc phúc của người nhà, buổi tối thì chuẩn bị để vui chơi cùng các bạn nhỏ, Lưu gia cũng không mời nhiều người như Duyệt gia, nhưng cũng đến hơn mười đứa nhỏ, đều là thân quen.
Trong đám bạn nhỏ này hai đứa nhỏ Lưu gia đã biết được hai đứa bé nhà Duyệt gia, bé trai Lục Hạo Đình nhà Lục gia, còn lại đều mới gặp.
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn Thụy Minh Hiên đứng sau lưng Lục Hạo Đình luôn nhìn con trai nhỏ của mình không rời mắt thì đen mặt, cái đứa nhỏ này sao lại ở đây.