Hai người đã vác bọn nó suốt quảng đường đang lấy một hình thức không nói được nên lời mà lột bỏ lớp vỏ bọc loài người bên ngoài, giống như xé một lớp giấy bọc chocolate ra để lộ nhân bên trong thơm ngọt, lúc này đây hình hài bên trong lớp da người kia lại có thể khiến hai đứa trẻ chưa tới sáu tuổi phải cắn chặt môi đến trắng bệch, tay nhỏ đang nắm nhau cũng vô thức siết chặt, truyền đạt cho nhau một sự thật, điều chúng nó đang thấy thật sự là như vậy, không phải là ảo tưởng của bản thân chúng nó.1
Thụy Minh Hiên lấy lại lý trí đầu tiên, nó ra hiệu cho bé cưng nhắm mắt lại, Lưu Kỳ Dương đưa đôi mắt nhỏ nhìn nó, rồi cũng run rẩy mà nhắm lại đôi mắt, đóng chặt sợ hãi ở bên trong.
Đó là cái gì...
Câu này không hẹn mà hiện lên trong lòng hai đứa nhỏ.
Nghĩ La Hầu nhìn thấy cảnh này cũng phải nhíu mày, dù biết đó là đồng loại của nó, nhưng nó cũng có một nữa gốc gác là loài người, chưa kể nó đã sống trong xã hội loài ngoài mấy tháng, hiểu biết và sự hướng tới đối với xã hội kia cũng khiến nó có một chút bài xích đối với giống loài của mình.
Hai sinh vật kia nào biết suy nghĩ của nó, sau khi phá xác thì nhảy xuống sông ngầm, dùng đôi tay với hai liêm đao kéo thuyền phao đi tới.
...
Lưu Thiếu Nghiêm quanh co lòng vòng dưới cống ngầm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ bị phá hủy trên vách cống ngầm, hướng tai nghe ngóng một chút cũng có thể nghe được âm thanh nước chảy theo khí lưu truyền tới, bên dưới đúng thật là sông ngầm không sai, anh nhẹ nhàng thở ra, chúng nó vẫn chọn đường này chứng tỏ chúng không hề biết đường sông đã bị chặn, như vậy số lượng đám sinh vật kia có mặt trong đế đô là không nhiều đi.
Anh không vội đuổi theo mà nhắn tin cho Lâm Minh, xong xuôi anh đứng ở đó đợi, anh muốn cứu omega bị bắt đi kia, không phải anh không lo cho con trai nhỏ, nhưng ít ra bọn nó sẽ không làm hại con trai anh, anh chỉ không hiểu sao chúng nó lại bắt con trai anh, chẳng lẽ chúng nhìn ra được giới tính thứ hai của con trai anh sao?
Nếu vậy thì tại sao chúng nó lại bắt theo hai alpha làm gì?
Đương lúc anh đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân, anh núp vào vách đá bên trong con đường mới mở kia, chờ đợi.
Con sinh vật kia chẳng chút cảnh giác cứ thế mà chui đầu vào họng súng của anh.
Pằng pằng pằng.
Ba tiếng liên tục vang lên trong đường cống ngầm, âm thanh không có lối thoát vang vọng thật lâu không tiêu tán.
Đám người vốn cũng đang đuổi theo dưới cống ngầm nghe thấy thì vội vàng chạy về hướng tiếng súng.
Tiếng súng của anh cũng theo khí lưu truyền xuống sông ngầm, dù âm thanh không lớn nhưng lại giống như tiếng trời trong lòng hai đứa trẻ.
...
Lâm Minh nhìn tin nhắn của Lưu Thiếu Nghiêm vừa bố trí quân đội chuẩn bị phục kích, vừa nhìn sông ngầm sau trận đánh bom đầu tiên đã không còn dao động quá lớn, mặt nước đã im lặng lại.
Bên trong động thiên nơi ánh mắt người nhìn không tới đã sớm loạn thành một đoàn, tiếng rít gào không ngừng vang lên, hang ổ của chúng nó bị phát hiện rồi, không gian lay chuyển khiến chúng nó sợ hãi không ngừng phát ra âm thanh chói tai.
Một con sinh vật khá lớn tay cầm quyền trượng rít gào với tộc nhân của nó.
Đám sinh vật nhận được mệnh lệnh nhanh chóng theo cổng vào động thiên mà chui ra, xuất hiện dưới đáy sông ngầm.
Nơi rặng đá xinh đẹp nay đã bị tàn phá đến không còn hình dạng, trên vách động còn xuất hiện vết nứt mắt thường có thể nhìn thấy.
Chúng nó nếu có trí tuệ hơn cũng sẽ biết không nên xuất hiện vào lúc này, nhưng chúng nó không có thông minh như vậy, theo mệnh lệnh của con đầu đàn mà đi thăm dò tình hình, cứ thế trồi lên mặt nước, rồi hiển nhiên xuất hiện trong tầm mắt của quân đội đế đô.
Lâm Minh dù đang muốn cứu người vẫn hết sức chú ý đến mặt sông, tập tính của động vật là khi hang ổ bị xâm lấn sẽ chủ động ló mặt ra, nếu bọn họ tìm đúng nơi thì lúc này chúng nó nên ra mới phải.
Chẳng sợ nó không ra...
Quả nhiên,
Mặt nước im ắng nhanh chóng xuất hiện những cái râu dài như của loài kiến, sau đó là những cái đầu tròn đen bóng cùng đôi mắt côn trùng thật to.
“ bắn”
Lâm Minh cười lạnh ra hiệu.
Pằng pằng pằng.....
Rít....
Âm thanh chói tai của vũ khí nóng vang vọng cả hang ngầm, tiếng rít gào đau đớn của đám sinh vật khiến người nghe cũng thấy khó chịu.
Mặt nước nổi lềnh bềnh xác của những sinh vật kia, máu của chúng khiến mặt nước đục ngầu rồi nhanh chóng bị nước cuốn đi, mặt nước lại trở lại như thường, không còn con nào xuất hiện nữa.
Rõ ràng là đơn phương chém giết...
Cũng đúng thôi, từ lúc biết sự tồn tại của chúng nó, đế quốc đã chuẩn bị rất nhiều biện pháp để tiêu diệt chúng nó, chẳng sợ nó xuất quỷ nhập thần, chỉ cần dám xuất hiện trước mắt đế quốc thì hầu như đều bị giết chết, cuối cùng thì dù có là chủng tộc biến dị thì chúng cũng chỉ là những sinh vật trí khôn thì thấp, làm sao mà bằng được khoa học kỹ thuật mấy ngàn năm của loài người chứ.
“ tiếp tục để ý, coi bộ nơi kia thật sự là hang ổ của chúng, tạm thời cứ thấy chúng nó ra thì cứ bắn, chúng ta cứu người trước rồi dọn dẹp chúng nó sau, lần này chắc chắn phải quét sạch chúng nó, các vị cứ đợi mà lãnh huân chương, thăng chức đi thôi”
Lâm Minh nữa nghiêm túc nữa trêu chọc đám quân đội đang có mặt trong hang ngầm.
Trời biết bọn họ vất vả cỡ nào để tìm kiếm bọn chúng, bản năng quân nhân là cống hiến cho đế quốc, chẳng ngại thăng chức khó khăn, chỉ cần bảo vệ được đế quốc là đã thoả mãn rồi.
...
Cách đó mấy km về phía Đông, giống như có cảm ứng với đồng loại mà hai sinh vật kia cùng Nghĩ La Hầu đều đồng loạt rít lên.
Đồng loại của chúng nó vừa bị chém giết, chúng nó cảm ứng được tâm tình của đồng loại, nhà của chúng nó bị xâm chiếm, chúng nó thật tức giận, chúng nó muốn báo thù.
Tâm tình phẫn nộ của hai con sinh vật kia không ngừng trào ra, Nghĩ La Hầu chỉ có một chút bị ảnh hưởng nay cũng bị lây nhiễm sự phẫn nộ của chúng, cả người căng lên, hình thái sinh vật lúc ẩn lúc hiện, sắp không giữ được hình hài con người mà nó yêu thích.
Thụy Minh Hiên nghe chúng nó rít gào thì hé mắt ra nhìn, vừa lúc nhìn thấy tình trạng khác của Nghĩ La Hầu, nó chấn kinh đến độ mém chút bại lộ bản thân đã thanh tỉnh, tay nhỏ đang cầm tay bé cưng cũng vô thức xiết chặt.
Nghĩ La Hầu... vậy mà không phải con người... khó trách... khó trách bé cưng lại sợ hãi như vậy...
“ ưm...”
Lưu Kỳ Dương vốn đã sợ hãi khi nghe tiếng rít gào của giống loài ghê tởm kia, còn bị Thụy Minh Hiên vô tình xiết đến đau đớn khiến nó nhịn không được mà rên lên.
Tiếng rên của nó đánh động Nghĩ La Hầu, cũng khiến cho trái tim nhỏ của Thụy Minh Hiên ngừng đập một nhịp.
Nghĩ La Hầu nhìn về phía Lưu Kỳ Dương, đôi mắt côn trùng bởi vì sự chuyển đổi hình thái không kiểm soát ban nãy mà làm rơi mất kính áp tròng, cứ thế để lộ hai tròng mắt khiến người kinh hãi, thử hỏi một đứa bé hình hài con người lại mang một đôi mắt của côn trùng như vậy, sao có thể không nhượng người kinh hãi.
“ a!!!”
Lưu Kỳ Dương vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi tròng mắt như vậy, nó sợ hãi thất thanh hét lớn, cả người run lẩy bẩy trốn sau lưng Thụy Minh Hiên.