Thụy Minh Hiên che chắn cho bé cưng, bản thân không thể giả vờ được nữa, cẩn thận nhìn chằm chằm “Nghĩ La Hầu” đang đăm chiêu nhìn hai đứa nó, nói đúng hơn là nhìn bé cưng sau lưng nó, nó nhăn mày càng thêm ra sức che chở cho bé cưng, chẳng sợ phải đối diện với đôi tròng mắt như vậy, chỉ sợ “Nghĩ La Hầu” làm ra chuyện gì không tốt.
Nhưng Nghĩ La Hầu lại không có làm gì, nó chỉ không hiểu tại sao Lưu Kỳ Dương lại sợ hãi khi nhìn thấy nó, song nó lại nhìn thấy ảnh phản chiếu trong đôi mắt đen trầm tĩnh của Thụy Minh Hiên.
Đặng nó soi mình dưới nước, khuôn mặt non nớt nay lại phối hợp với một đôi song trùng, hình ảnh cỡ nào quỷ dị, cả nó cũng thấy kinh chứ nói chi là giống cái thơm ngào ngạt lại nhát gan như Lưu Kỳ Dương cơ chứ.
Nó vừa ảo não vừa không tha lại quay đầu nhìn Lưu Kỳ Dương đang núp phía sau Thụy Minh Hiên, chỉ cho nó một cái chóp tóc đen nhánh mượt mà, nó khổ sở đưa tay nhỏ lên vuốt mặt, đôi mắt nhắm lại rồi lại mở ra, song vẫn chẳng thay đổi được gì, người nó thích cuối cùng vẫn nhìn thấy một mặt xấu xí kia của nó...
Nhưng lúc này hai con sinh vật kia lại xảy ra biến hoá.
Không biết điều gì làm nó nổi cơn điên, liên tục rít gào nhìn Nghĩ La Hầu, bản thân mỗi con lôi kéo lấy Thụy Minh Hiên và Lưu Kỳ Dương xuống nước, mạnh mẽ lôi đi.
“ a!!... khụ... khụ...”
Bỗng dưng bị lôi xuống nước khiến cho hai đứa nó không kịp phản ứng cứ thế sợ hãi hét lên, uống phải mấy hớp nước sông, bị sặc đến mặt mày đỏ rực.
Nghĩ La Hầu chỉ nhăn nhíu mặt mày rồi theo chân chúng nó nhảy xuống nước, bơi theo.
Không biết vì lý do gì mà nó vẫn giữ nguyên hình hài của một đứa trẻ, song khả năng bơi lại không thua kém chút nào hai đồng loại kia của nó.
Cơ mà Thụy Minh Hiên và bé cưng của nó lại không có tốt như vậy.
Dù đang rất sợ hãi nhưng bản năng cầu sinh vẫn thúc dục chúng nó cố gắng bám lấy bắp thịt kỳ dị của sinh vật kia, cố gắng để đầu nhỏ được nổi trên mặt nước.
Tay của Lưu Kỳ Dương vô tình xẹt qua lưỡi đao sắc lạnh bên cánh tay của sinh vật kia, mùi máu tươi nhanh chóng toả ra, mặt nó đau đớn đến trắng bệch.
“ bé Miêu, em có sao khôn..g... khụ... khụ...”
Thụy Minh Hiên ngửi thấy mùi máu tươi trong nước thì hoảng hồn, bất chấp bản thân ngụp lặn dưới nước cũng phải hét lên hỏi nó.
“ em... khụ... khụ...”
Lưu Kỳ Dương nghe tiếng cậu thì muốn đáp lại, khổ nổi bản thân vừa đau vừa bám không được, cả người nhỏ bé liên tục bị chìm xuống nước, chẳng có hơi sức đâu mà nói nữa.
Thụy Minh Hiên nghe thấy giọng của nó cũng hơi chút an tâm, song nghĩ tới khốn cảnh của hai đứa lúc này lại không sao bình tĩnh được, chẳng lẽ bản thân không bị ăn thịt mà lại bị chết đuối hay sao, nó tuyệt vọng nghĩ.
...
Lưu Thiếu Nghiêm sau khi cứu người xong cũng chẳng thèm đợi người tới tiếp nhận omega đang bất tỉnh kia, cả người như cơn gió lao vào hang ngầm.
Đuổi theo một đoạn ngắn thì anh nhìn thấy một cái thuyền phao đang trôi nổi lềnh bềnh trên mặt sông ngầm, mí mắt anh cứ giật liên tục, cảm giác hoảng hốt cứ xâm chiếm tim anh, chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, anh lao đầu đuổi theo.
Lâm Minh bên kia thấy mặt sông không còn động tĩnh, rồi lại sợ bên này có chuyện ngoài ý muốn, nên hắn đã cho người ở lại canh chừng, bản thân dẫn người theo sông ngầm đi về hướng đế đô.
Khi Lâm Minh gặp được đám sinh vật kia thì hắn cũng hết hồn.
Hắn chỉ biết bị bắt đi là mấy đứa trẻ, song hắn không ngờ tình huống lại be bét như vậy, hiện giờ hắn có súng trong tay lại không dám bắn loạn, chỉ sợ đạn lạc bắn trúng mấy đứa trẻ, cơ mà trong đó lại có một đứa bé rất kỳ dị, nó không được sinh vật kia mang theo mà lại bơi theo phía sau, vốn hắn còn đang khó hiểu nhưng khi nhìn thấy đôi song trùng quen thuộc kia thì trong lòng đã có đáp án.
Tình huống bây giờ rối rắm như vậy, có thể dùng cách vây ngụy cứu triệu xem sao.
“ bắn đứa bé phía sau, cẩn thận không được bắn trúng hai đứa bé phía trước”
Lâm Minh hô lên với đám người hắn dẫn theo.
“ a!”
Vài tiếng kêu đồng loạt vang lên, không biết là cửa ai.
Nghĩ La Hầu chìm xuống nước.
Hai con sinh vật kia cũng lồng lộn lên, chúng nó nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Nghĩ La Hầu thì cuống cuồng cả lên, kéo theo hai đứa nhỏ lặn xuống nước đuổi theo nó.
“ con trai, mau phóng uy áp”
Lưu Thiếu Nghiêm vừa chạy tới đã nhìn thấy cảnh con trai bị lôi xuống, tim muốn ngừng đập mà hô lên.
Ùm một tiếng, anh nhảy xuống sông, anh không chắc con trai có nghe thấy anh nói không, dù biết sáp lá cà với chúng nó là không khôn ngoan nhưng anh chỉ có thể làm thế.
Anh đánh cược, nếu con trai phóng uy áp thì sinh vật kia sẽ bị chìm xuống, Lưu Kỳ Dương sẽ được thả ra, con trai anh biết bơi, nó sẽ bơi lên, hoặc giả bơi không lên thì anh cũng đã nhảy xuống nước, anh có thể tìm thấy con trai, còn nếu không anh cũng chỉ có thể cố hết sức, dù phải cận chiến với chúng anh cũng phải làm.
Lâm Minh không nghĩ đến nước này mà hai con kia vẫn không chịu thả người, hắn nhìn thấy Lưu Thiếu Nghiêm nhảy xuống cũng thả người xuống theo.
“ các người canh ở bên trên, không cần bắn loạn“. Đam Mỹ H Văn
Nói xong hắn lặn xuống nước.
Lưu Kỳ Dương thật sự là nghe thấy tiếng của cha nó, nó theo bản năng mà nghe lời thả uy áp ra, vừa ra sức vùng vẫy.
Hai sinh vật kia bị uy áp của nó làm cho mềm nhũn, còn bị nó vùng ra, cuối cùng trơ mắt nhìn giống cái bọn nó khổ tâm cướp đi lại cưa thế thoát mất.
Trong màn nước tối tăm chỉ có thể nhìn thấy một chút hình ảnh mờ ảo, năm hình dáng chỉ có một là nổi lên trên, còn bốn thì liên tục chìm xuống dưới.
Thụy Minh Hiên cũng chống không lại uy áp kia của Lưu Kỳ Dương, cứ thế theo chân mấy con sinh vật kia, chìm xuống nước, nó nghĩ lần này nó chết chắc rồi.
Một bàn tay nhỏ bé kéo lấy nó, Thụy Minh Hiên gian nan mở mắt ra, dù nước sông khiến mắt nó cay xè, nó nhìn thấy bé cưng đang ra sức kéo nó lên, nhưng thân thể nhỏ bé kia thật sự là không có chút sức lực nào, kéo không được nó lại còn kéo theo bản thân xuống nhanh hơn.
Thụy Minh Hiên muốn vùng thoát ra, đến lúc này nó cũng không sợ chết, chỉ cần em ấy sống là đủ rồi.
Nhưng Lưu Kỳ Dương cứ kéo nó không buông, đầu nhỏ lắc lư trong nước, ánh mắt quật cường nhìn nó.
Thụy Minh Hiên giờ phút này lại muốn cười, và nó cũng thật sự là cười, nó cười lên thật xinh đẹp, khiến khuôn mặt nhỏ luôn âm trầm cũng sáng bừng lên, bé cưng nhìn thấy cũng ngơ ngác, ngay lúc này nó giật mạnh tay ra, dùng lực đẩy bé cưng của nó hướng về mặt nước.
Lưu Kỳ Dương trơ mắt nhìn Minh Hiên ca của nó ngày một chìm xuống mà trong lòng thật đau, chút sức lực cuối cùng cũng bị đau thương trôi đi mất, cơ thể mất lực trôi nổi trong nước.
Lưu Thiếu Nghiêm tận mắt nhìn thấy cảnh này cũng không biết trong lòng có tư vị gì, tiểu tử kia không sợ chết thật à, anh không nghĩ nhiều nhanh chóng bơi tới ôm lấy con trai, bơi lên trên, khoé mắt lơ đễnh lướt qua bóng dáng nhỏ bé đang chìm xuống dưới, rõ ràng nhìn thấy một nụ cười thật tươi của nó.1