Nghiêm đại tá vừa hôn môi cậu vừa nói lời xấu xa, nhìn đôi mắt to híp lại đầy mê ly, khuôn mặt động tình nhìn anh không một phút nào rời đi.
“ Thiếu.. Nghiêm.. anh đẹp trai quá..”
Giang Kỳ ngây thơ nói, còn ôm mặt anh hôn lên, môi hồng ướt át quét qua từng tấc trên khuôn mặt tỉ lệ hoàng kim của anh, như một cái lông vũ phe phẩy trái tim Lưu Thiếu Nghiêm đến căng đầy.
Đôi tay đang kéo nhẹ lưng quần rộng thênh thang cũng vội vàng chụp lên cánh mông tròn lẳng trơn mượt, ngón tay tách nhẹ ra, vọt thẳng vào động huyệt đã chảy nước tới ướt nệm.
“ ứm.. a.. thích quá... a..”
Giang Kỳ lắc nhẹ đầu, cong người lên ôm đầu anh, miệng anh đụng tới một nụ hoa nhỏ cứng ngắt cách lớp áo thun cao cấp rộng lớn, còn cà nhẹ vào môi anh.
Lưu Thiếu Nghiêm dùng răng vén lên áo thun, trực tiếp chui đầu vào, chuẩn xác ngậm lên tiểu khoả đậu, cắn nhẹ, liếm nhẹ, tay bên dưới cũng nhanh chóng cắm vào rút ra, phút chốc đã chứa được ba ngón tay, nước nôi bị bớt móc đến chảy lênh láng.
“ a... thích quá.. Thiếu Nghiêm.. nhanh.. nhanh.. cho vào.. người ta muốn.. a...”1
Tiếng rên cao vút lên theo tiếng phập khi cự long tiến nhập u cốc trơn trượt, quá sức lầy lội mà muốn trượt ra một chút.
“ a.. đừng.. đi.. a.. ân.. ưm..”
Giang Kỳ cứ thế ngồi thẳng xuống, cự long trực tiếp đụng đầu vào cửa tử cung đóng kín, cậu chịu không nổi kích thích mà xụi lơ, lại càng khiến nó vào sâu hơn.
“ ân... hừ.. thả lỏng.. em muốn kẹp chết anh sao.. vật nhỏ..”
Anh vỗ nhẹ lên hai cánh mông nhưng càng vỗ vách thịt xung quanh lại càng kẹp chặt, giương những cái miệng ướt nhẹt mút chặt chày gỗ.
“ gừ.. đâm chết em.. cho em kẹp.. cho em mút”
Nghiêm đại tá ác ma nổi điên mà nâng lên hạ xuống eo nhỏ thon gọn, cứ mỗi lần nâng lên thì thả tay cho cậu tự rơi xuống, kích thích da đầu cậu nổ tung.
“ á.. á.. nhanh quá.. ân.. ân.. chết mất.. sướng quá.. a.. a.. bắn.. bắn.. mất..”
Bởi vì quần chỉ bị anh mở rộng phần mông chứ không kéo ra, tiểu Kỳ Kỳ liên tục chịu kích thích đã sắp chịu không nổi mà chảy nước.
“ a... bỏ.. ra.. đi.. ân.. ân.. đi.. mà.. á.. á..”
Nghiêm đại tá bắt lấy tiểu Kỳ Kỳ, đầu ngón tay bịt lại lỗ nhỏ rỉ nước, không cho nó phóng thích, dưới hông lại càng tăng nhanh tốc độ mà cày cấy.
“ ngoan.. vật.. nhỏ.. ra ở dưới.. nếu không anh sẽ hành em cả đêm.. “
Sáng nay đã làm cậu ra đến mấy lần, không thể lại ra nhiều hơn nữa, quan trọng nhất là, cái miệng nhỏ kia vì cậu em không được giải phóng mà càng thêm thít chặt, cửa tử cung cũng hơi hé mở ra, có vẻ đã muốn phun nước.
“ á.. á.. chết mất.. lạ quá.. lạ.. quá.. Thiếu.. Nghiêm.. chậm.. á....”
Phụt phụt.
Nước phun đầy cự long khiến nó thất thủ mà cũng phun theo.
“ ân... gừ... “
Vật nhỏ đáng giận, Nghiêm đại tá nhìn con cháu mình theo dòng suối kia chảy ra ngoài mà đau lòng muốn chết, quyết định không lấy lại tôn nghiêm sẽ không tha cho cậu.
Giang Kỳ xụi lơ tụt dần xuống thì bởi vì anh đứng lên mà cự long nghiền qua điểm mẫn cảm.
“ a... Thiếu Nghiêm..”
Nghiêm đại tá hai tay to lớn bê lên hai cánh mông căng mịn, cứ thế bước vào nhà tắm, đồ vật bên trong u cốc theo bước chân anh mà đỉnh lộng lên xuống.
“ á... ân.. Thiếu.. Nghiêm.. a... “
Nghiêm đại tá chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng vào nhà tắm, lúc thả cậu xuống mà cự long cũng trượt ra, mang theo khối lớn chất dịch d.âm m.ị chảy dọc theo cẳng chân thon dài của cậu.
Giang Kỳ lúc này run run đứng quay lưng về phía anh, tay nhỏ chống lên bức tường men trắng phía dưới vòi hoa sen đã được anh mở ra ở nhiệt độ vừa phải.
Nước chảy xuống người cậu, lướt qua cánh mông nhỏ giọt xuống, hình ảnh yêu mị như vậy khiến Nghiêm đại tá hưng phấn chọt thẳng vào, nhanh chóng nắm eo cậu giã như vũ bảo.
“ hừ.. đáng chết.. mê hoặc như vậy làm sao anh chịu được..”
“ a... á... á.. nhanh quá.. nhanh.. quá.. rồi.. ú..m.. sâu quá.. a...”
Cuộc yêu trong phòng tắm kéo dài tới tận 2 tiếng đồng hồ rồi lại kéo ra tủ quần áo, trước tấm gương đứng cao 1m8 mà cày cấy, cứ thế tới khi Giang Kỳ được thả lại giường êm đi tìm chu công đã là 3h sáng ngày hôm sau.
...
Giang Kỳ ưm một tiếng rồi mở mắt ra..
Bên cạnh nơi anh nằm ôm cậu vẫn còn chút ấm áp, nhưng người thì đã không thấy đâu, trong phòng tắm cũng không có, cậu đờ người.
Chẳng lẽ.. anh đi rồi sao..
Tít.
Đồng hồ tinh tế tối qua anh đã tháo ra nay lại trở lại cổ tay nhỏ trắng nõn của cậu, cả người sạch sẽ nhưng lại chỉ mặc một cái áo sơ mi mà khi đứng dậy sẽ dài quá mông cậu.
Tít.
Đồng hồ tinh tế đã kêu hai tiếng, có người đang nhắn tin cho cậu, cố nén cảm xúc tủi thân trong lòng, cậu đưa lên đồng hồ đến trước mặt, ở trên mặt điện tử nhấn một cái, một giọng nói vang lên.
“ vật nhỏ, em dậy chưa?”
Giang Kỳ mắt sáng lên, ủy khuất gì đó bay đâu mất, vội mở tin nhắn thứ hai ra xem.
“ vật nhỏ, anh đi rồi, anh không muốn thấy em nước mắt lưng tròng nhìn anh đi, anh sẽ thường xuyên gọi về cho em”
Giang Kỳ cười ngốc nghe đi nghe lại hai tin nhắn chẳng dài là bao gần hai mươi phút, nhấn nhấn đến độ nhấn nhầm, khi điện thoại kết nối, gương mặt anh hiện lên trên màn hình cậu mới hoảng sợ.
“ em.. em không phải cố ý gọi anh đâu.. anh đang đi sao..”
Nhìn vật nhỏ rõ ràng là mới tỉnh ngủ, dưới cổ áo còn nhìn thấy vết hôn ngân mà đêm qua anh để lại, luống cuống tay chân mà để lộ ra cẳng chân trắng nõn dưới lớp áo sơ mi, Nghiêm đại tá nhíu mày, liếc qua người đang ngồi bên cạnh đang muốn liếc mắt qua đây, người đó giật mình vội quay mặt đi, lòng thầm kinh ngạc, hèn chi sáng nay nhìn anh dù lạnh lùng nhưng tinh thần phơi phới, thì ra là mới được ăn no.
“ đắp chăn vào, có mệt không?”
Nghiêm đại tá trong lòng ghi hận nhưng mặt vẫn dịu dàng nhìn cậu nói, thấy cậu kéo chăn che lại thân dưới, còn kín kẽ mà trùm hết toàn thân, chu mông nằm trong chăn chỉ còn lộ ra cái đầu nhỏ hai mắt sáng long lanh nhìn anh.
“ không mệt, anh còn trên xe sao, có xa không?”
Giang Kỳ thấy rõ anh liếc qua bên cạnh, còn kêu cậu đắp chăn thì cũng hiểu, ngoan ngoãn làm theo lời anh, chỉ cần được thấy anh là cậu vui rồi.
“ vài tiếng nữa sẽ tới, em có đói không?”
Lưu Thiếu Nghiêm chẳng thèm quan tâm đám nhiều chuyện trên xe, cùng vợ yêu rãi cẩu lương rãi đến nghẹt một đống người.1
Bọn họ thầm hận mà chỉ biết khóc trong lòng, cây nguyệt quế đã nở hoa, còn không biết thương sót bọn họ, quá đáng hận.
“ đói, nhưng muốn nói chuyện với anh”
Giang Kỳ đưa tay muốn sờ mặt anh nhưng sao mà sờ tới, lại cứ cố chấp mà quơ quào bàn tay nhỏ trước màn hình.
Lưu Thiếu Nghiêm bất đắc dĩ, anh vớ phải vật nhỏ dính người, kiểu này không biết sống sao nữa.1
“ em xuống ăn sáng đi, khi tới nơi anh sẽ gọi cho em được không?”
Giang Kỳ rất không muốn, nhưng sợ anh giận nên không tình nguyện gật gật đầu nhỏ xù xù, trước khi tắt máy còn chụt một cái với màn hình, rồi như con thỏ kinh sợ phụt một cái màn hình tối đen, biến mất.1
Lưu Thiếu Nghiêm cong khoé miệng, sau đó đại tá ác ma ngẩng đầu lên cười lạnh nhìn ba người trong xe.
“ nghe thích không?”1
Ba người đánh cái rùng mình, lắc đầu liên tục tỏ vẻ bản thân không có nghe, lòng kêu khổ không thôi, nãy còn ôn nhu như vậy mà thoáng cái đã trở lại thành Nghiêm đại tá ác ma rồi, hu hu.. đại tá phu nhân có biết bộ mặt này của anh không..?
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn cái bản mặt của ba người bọn họ thì cười lạnh.
“ trở lại đánh một trận kiểm tra sức chịu đựng 2 tiếng”
Đừng mà...
..............