* hôm nay sinh nhật tg, chương này mọi người hiểu he, hihi
Chữ hử trầm thấp ở bên tai khiến cậu rùng mình đỏ bừng mặt đưa tay nhéo eo anh một cái, muốn tụt xuống nhưng không được.
“ anh buông em ra đi, muốn đi tắm”
Cậu quằn quại giãy nãy như con cá mắc cạn trên đùi anh.
“ đừng động” . Truyện Đông Phương
Nghiêm đại tá lại bốp một cái, vác cậu lên vai đi vào phòng tắm rồi mới thả cậu xuống.
“ lêu, xấu xa”
Giang Kỳ làm mặt quỷ với anh xong vội đóng cửa lại như chạy trốn.
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn cái cửa, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy, lắc đầu đi tìm đồ và khăn cho cậu.
Gõ vài cái vào cửa phòng tắm.
“ anh làm gì?”
Giang Kỳ ló cái đầu ướt nhẹp ra nhìn anh như nhìn trộm.
Nghiêm đại tá nhanh như chớp chui vào nhà tắm.
“ a!! anh làm gì?”
Giang Kỳ nhảy dựng lên, đưa tay phòng thủ chỗ hiểm yếu.
Phòng tắm quân khu không có lớn như ở nhà, Nghiêm đại tá chỉ cần áp sát một chút đã có thể ôm vật nhỏ vào người.
“ anh cũng muốn tắm, tắm chung đỡ tốn thời gian”1
Anh xấu xa đưa tay bóp bóp vài cái trên mông cậu, sau đó quay đi cởi đồ.1
Giang Kỳ đỏ bừng mặt nhìn anh ở trước mặt cậu thoát y mà tức giận nhéo lên eo anh mấy cái mới thôi.
Trong nhà tắm có một cái ghế đẩu nhỏ, cậu ngồi trên đó xịt dầu gội ra tay gội đầu.
Lưu Thiếu Nghiêm ở phía sau mở nước xối ướt người rồi ngồi xuống trước mặt cậu giúp cậu gội đầu.
Giang Kỳ cũng bắt chước chà bọt xà phòng lên đầu anh, nhưng không phải gội đầu cho anh mà chỗ kia trét một chút chỗ nọ trét một chút, còn ở trên cậu em của anh trét một chút, rồi cười ha ha lên.
Anh cũng không buông tha vuốt bọt trên đầu cậu thả đầy lên tiểu vật nhỏ đáng yêu của cậu đến mức nhìn không thấy gì luôn.
Hai người tiểu đả tiểu nháo nữa tiếng trong phòng tắm mới xong xuôi đâu đó, tuy không có lau súng cướp cò nhưng lúc anh vác cậu ra trên khoé mắt của Giang Kỳ còn ửng đỏ lên, do cười đến chảy nước mắt chứ không phải gì đâu nha.1
“ đi thôi”
Lưu Thiếu Nghiêm dắt tay cậu đứng lên sau khi đã cất máy sấy tóc đi.
“ đi đâu ạ?”
Giang Kỳ theo lực đứng lên ôm eo ngẩng đầu hỏi.
“ đưa em đi ăn cơm, còn có, không phải nói muốn giúp anh xem thử sao?”
Lưu Thiếu Nghiêm thơm thơm lên trán nhỏ sáng bóng.
“ được, tất cả nghe anh, đại tá!”
Giang Kỳ đứng nghiêm trang, chào theo kiểu quân đội với anh, xong xuôi còn đứng sau lưng anh.
“ đi thôi, đại tá!”
Nghiêm đại tá đối với hai cái tay nhỏ đang đẩy lưng anh rất là bất đắc dĩ, vòng tay chụp lấy cái móng vuốt thỏ kéo ra, dắt vật nhỏ đi ra cửa.
...
Lúc này Giang Kỳ là lấy chân diện mục xuất hiện trước mắt cả quân khu, suốt đường đi cứ bị gọi là chị dâu, khiến cậu ngượng chín mặt.
“ chị dâu!”
Giang Kỳ đối với tiếng chị dâu này thiệt muốn đào cái hố chôn mình luôn.
Nhưng mà người gọi không phải người xa lạ, bởi vì Thiếu Nghiêm đã đứng lại, nên cậu cũng quay đầu nhìn về phía người gọi.
Lâm Minh đã nghe tin nhưng vì hắn đang trực nên giờ mới xuất hiện, thầm đoán anh sẽ mang cậu đi nhà ăn nên mới vừa lúc gặp được.
“ Thiếu tá Lâm”
Giang Kỳ chào một cái.
“ ây da, em không cần gọi như vậy, anh là bạn chí cốt của chồng em, được thì gọi anh một tiếng Lâm đại ca cho gần gũi hẻ”
Lâm Minh xua tay nói.
“ không cho chiếm tiện nghi của vợ tôi, vừa trực về à”
Lưu Thiếu Nghiêm thiệt muốn đập chết hắn.
“ tôi nói sai sao, hừ, ừm, đi thôi, vừa đi vừa nói, chị dâu sẽ đói”
Lâm Minh đập vào vai anh một cái, đẩy đẩy vai anh đi tiếp.
Giang Kỳ nhìn hai người họ đi trước, vừa đi vừa bàn chuyện thì cũng không xen vào, tranh thủ quan sát quân khu rộng lớn một màu xanh này.
Có vẻ nơi này không có sự trà trộn của bọn nó, không khí trừ mùi thực vật xanh cùng mùi mồ hồi đó tập luyện của đám nam nhân ra thì không có gì khác.
Nơi xa xa có tiếng hò hét của binh lính đang luyện tập, không khí quân đội đập vào mặt cũng khiến người an tâm hơn.
Dù ở một nơi đầy alpha tinh anh này nhưng mùi tin tức tố lại không quá hỗn tạp, có lẽ khả năng khắc chế tin tức tố của quân đội nơi này rất tốt, dù nó không ảnh hưởng tới cậu như anh.
Có lẽ chỉ có anh mới làm ảnh hưởng tới cậu đi.
Lưu Thiếu Nghiêm một đường đều để lại nữa phần chí ý với cậu, thấy cậu không có biểu hiện gì thì cũng thở nhẹ trong lòng.
Nhà ăn quân khu đã thấp thoáng phía trước, giờ này là giờ cơm nên người đi vào khá đông.
Lưu Thiếu Nghiêm dắt tay cậu đi vào khiến nhiều người chú ý, cố tình ánh mắt như đao kia của Nghiêm đại tá đã ngăn lại cơn sói tru của họ, chỉ có hai mắt lượng lượng mà quan sát Giang Kỳ không tha.
Loảng xoảng rầm bịch..
Nhiều tiếng vang lên khiến Giang Kỳ tròn mắt nhìn bọn họ người ngã ngựa đổ, khó hiểu vô cùng.
Lâm Minh cũng bị ảnh hưởng một chút nhưng không nhiều, có lẽ chỉ là bị dính lây chứ Lưu Thiếu Nghiêm không có nhầm vào hắn.
Nhưng đáng để hắn chú ý là, chị dâu hình như không bị chút ảnh hưởng nào, dù là hắn cũng bị dính một chút, Giang Kỳ nói gì cũng là omega, dù có quen với khí tức của Lưu Thiếu Nghiêm thì cũng không thể ung dung như vậy được, vốn dĩ hắn còn không ngờ có cậu mà anh còn dám thả ra khí tức đè bọn họ, thấy cậu như vậy cũng làm hắn trố mắt ra, xem ra chị dâu không có bình thường đâu.
Đối với omega thì alpha có ảnh hưởng tuyệt đối với họ, và ngược lại omega cũng có thể dụ dỗ alpha, việc kiểm soát tin tức tố của bản thân là việc mỗi alpha và omega khi đến trường đều phải học qua.
Như Giang Kỳ là vì cậu không có mùi nên cũng không cần học, giờ cậu có mùi thì trừ khi thả ra như lúc gặp sinh vật kia, người xung quanh mới có thể ngửi thấy khi đến gần cậu, chứ đứng xa cũng không nghe được, còn lại hầu hết thời gian các alpha đều không nghe thấy mùi của cậu, trái lại, cậu cũng không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố alpha, trừ Lưu Thiếu Nghiêm.
Nhưng điều này chỉ giới hạn khi anh dùng tin tức tố để quyến rủ cậu, nếu anh dùng nó để áp chế cậu cũng không được, lúc này đây chính là như vậy đó.
Giang Kỳ nhìn một lượt nhà anh cũng thấy tức cười, theo ánh mắt của họ nhìn lại anh thì thấy anh vẫn bình thường nắm tay cậu kéo tới quầy chia thức ăn, hoàn toàn không quan tâm tình huống xung quanh chút nào.
Cậu vừa ngại mà cũng vừa buồn cười giật giật tay đang bị anh nắm.
Lưu Thiếu Nghiêm quay đầu lại nhìn cậu.
Giang Kỳ hơi lia mắt sang xung quanh, lại lắc lắc tay nhìn anh.
Nghiêm đại tá đối với vợ nhỏ là nhất mực nghe theo, đẩy cậu lên phía trước, đối diện với bác gái đứng trong quầy chia thức ăn đang cười nhìn hai người họ hỗ động với nhau, khí tức toàn thân cũng thu lại.
Lâm Minh nhìn mà ghen tị hận gì đâu.1
Cả nhà ăn cũng an phận hơn, dù có không biết sống chết nhìn lén thì cũng không có trắng trợn như mới nãy, trong lòng thì cảm thán mức độ cưng chiều của Nghiêm ác ma với chị dâu nhỏ mới cưới, một bên cũng ghen tị hận giống như Lâm Minh.
“ chào bác”
Giang Kỳ lễ phép cúi đầu với bác gái.
“ omega nhà ai thật ngoan nha, thích món nào nói với bác”1
Bác gái đã làm ở đây 30 năm rồi, cũng nhìn thấy khá nhiều quân tẩu, nhưng ngoan ngoãn lễ phép như này thì ít lắm, nên đối với cậu cũng ưu ái hơn.
“ cháu muốn súp rau củ, sườn xào chua ngọt, trứng rán, còn có bông cải xanh”