Ôn Lương

Chương 47: Chương 47




Đến khi quay đầu muốn nói chuyện với Tả Lộ Dư, nàng mới phát hiện Tả Lộ Dư đã biến mất, lúc đó chủ đề của mẹ và nàng đã trôi dạt đến thế giới nào, dĩ nhiên càng không suy nghĩ thêm.

Diệp Phi đứng dậy giúp dọn dẹp, sau đó nàng đến phòng khách xem ba và Tả Lộ Dư chơi cờ.

Đã đến hồi kết thúc, Diệp Phi đánh cờ không giỏi, nhưng nhìn số lượng, rõ ràng là Tả Lộ Dư đang thắng thế.

Ván cờ kết thúc, quả nhiên cuối cùng người thắng là Tả Lộ Dư, ba khen vài câu, xếp lại bàn cờ, mẹ rửa bát xong vội vàng gọi mọi người đi dạo tiêu cơm.

Diệp Phi vào phòng lấy áo khoác cho cả hai, mặc vào cho Tả Lộ Dư trước khi ra khỏi nhà.

Những năm trước khu nhà rất náo nhiệt, đây là một cộng đồng lâu đời hơn chục năm, hàng xóm không xa lạ gì, gặp mặt dù không gọi được tên, cũng có thể bắt chuyện nói đôi câu, người thân làm việc ở xa đều trở về, dẫn theo con mình, mấy gia đình đi dạo rải rác trong khu.

Có rất nhiều người đi dạo sau bữa tối, bọn trẻ mua đủ loại pháo hoa, vui đùa ầm ĩ trong khu vườn nhỏ.

Khi Diệp Phi và Tả Lộ Dư đi xuống, dưới ánh đèn, khu nhà rất sôi động.

Đi chưa được mấy bước, Diệp Phi đụng phải người quen, một cặp vợ chồng dắt theo một đứa bé, Diệp Phi biết người chồng, đã nhiều năm không gặp, trò chuyện vài câu.

Hỏi tình hình hiện tại, hỏi nơi làm việc, hỏi tuổi đứa bé, đại khái là những vấn đề này, trò chuyện một lúc, người chồng chỉ vào người bên cạnh Diệp Phi.

“Đây là Tả Lộ Dư của Xioo phải không?”

“Đúng vậy, là vợ tôi.”

“Hai cô kết hôn gần như toàn bộ khu này đều biết.”

“Mẹ tôi thích nói mấy chuyện này.”

“Con nhà người ta, chỉ chuyện của cô mà không biết mẹ tôi đã lải nhải vào tai tôi bao nhiêu lần.”

Diệp Phi xua tay: “Phong thủy thay phiên thay đổi đó người anh em, hồi nhỏ năm nào cậu cũng hạng nhất, tôi nghe chuyện thành tích của cậu cũng không ít.”

Vài tiếng cười vang lên, nói mấy câu rồi tạm biệt.

Vì cuộc gặp gỡ này, họ đã bị bỏ lại một quãng, ba mẹ đi tít đằng xa, Diệp Phi cũng không muốn đuổi theo, tự mình đi.

Diệp Phi dẫn Tả Lộ Dư dạo qua những nơi nàng chơi khi còn bé, núi giả để leo trèo bị phá bỏ, thêm dụng cụ thể thao. Diệp Phi và bạn bè từng trồng giá đỗ bên cái ao nhỏ, nhưng họ dần quên đi, hiện giờ mảnh đất đó đã được lát gạch.

“Hồi bé tụi em hay chơi trốn tìm ở đây, em rất thích trốn ở chỗ này.” Diệp Phi kéo Tả Lộ Dư đến cạnh phiến đá.

Tả Lộ Dư tò mò: “Chỗ nhỏ như vậy?”

“Đúng vậy, chật chội lắm nhỉ, nhưng lúc đó hay chui vào.”

“Đừng khinh sức chơi của một đứa bé, lúc đó em quý chỗ này lắm, mỗi lần kết thúc, em sợ bạn em phát hiện, chui ra từ chỗ này, đi vòng qua bên kia, giả bộ trốn ở chỗ khác.” Diệp Phi nói cười: “Tới giờ họ cũng không biết em trốn chỗ nào.”

Khi nói về chuyện này, mặt mày Diệp Phi vui tươi hớn hở, tâm trạng của Tả Lộ Dư cũng khá lên.

“Còn chị?” Chủ đề của Diệp Phi chuyển đến Tả Lộ Dư: “Hồi nhỏ chị làm gì? Học à?”

“Không cứng nhắc như vậy.” Tả Lộ Dư cười.

“Chị không ở khu dân cư, nhà của chị ở khu ít trẻ con. Lúc bé chị ít đi ra ngoài, chị thường chơi đồ chơi do ba mẹ mang về, hoặc là ba mẹ đưa chị đi chơi.”

“Đồ chơi?” Nàng hiếu kì: “Đồ chơi gì? Xe đua búp bê?”

Tả Lộ Dư bật cười: “Không phải, nhỏ thì chơi xếp gỗ, lớn chút chơi rubik, chơi tháo vòng*, chơi cờ toàn là trò trí tuệ.”

*Chơi tháo vòng: Trò chơi tháo vòng hay Baguenaudier là một câu đố gỡ rối có một vòng lặp phải được tách ra từ một chuỗi các vòng trên các cột liên kết với nhau. Vòng lặp có thể là chuỗi hoặc cấu trúc cứng nhắc.

“Đúng là tuổi thơ của danh nhân có khác, khác với những đứa trẻ hoang dã như tụi em.” Diệp Phi oa lên cảm thán.

“Ba mẹ chú ý việc bồi dưỡng chị, chị cũng khá hứng thú với mặt này, không có anh chị em, quen chơi một mình nên sau này cũng không giỏi kết bạn.”

Nàng nắm lấy tay của Tả Lộ Dư: “Tội nghiệp thế.”

Cô lắc đầu cười: “Không tội, quen rồi, rất thích ở một mình.”

“Trước giờ có nghĩ, sẽ kết hôn với người như thế nào không?” Diệp Phi bỗng tò mò.

“Không có.” Cô nói: “Chú giới thiệu mấy người nhưng chị không có hứng thú, sau này chú cũng thôi không giới thiệu nữa. Trong công việc cũng tạm, vì đều liên quan đến lợi ích, có đánh giá cao, cũng có bài xích, có thể dứt khoát tiếp cận, cũng có thể dứt khoát xa lánh, nhưng chuyện tình cảm, trước khi gặp em, chị không có hứng thú với ai cả.”

Diệp Phi vui vẻ, cười giỡn: “Em có phải là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời chị?”

“Ừ.”

“Vậy tại sao chị lại có hứng thú với em?”

“Không biết nữa, cảm thấy hứng thú với em, xem hồ sơ cá nhân của em, chị tự tưởng tượng, nếu có cô gái như em ở cạnh chị, em sẽ như thế nào? Chị sẽ như thế nào? Nghĩ nhiều, cũng thích rất nhiều.”

“Vậy trong tưởng tượng của chị, mình ở bên nhau sẽ như thế nào? Sau này em đến ở với chị, có khác nhau không?”

“Chị chỉ nghĩ thôi, không có cảnh tượng cụ thể, chị không cố định một hình ảnh. Lúc đó thích em lắm, cảm thấy em ở cạnh chị thì thế nào cũng tốt, muốn nhìn em thể hiện sự kiêu ngạo với chị, cũng muốn biết liệu em có xấu hổ với chị không, rụt rè với chị, biểu hiện ra dáng vẻ khác với bình thường hay không.” Cô nắm lấy tay Diệp Phi: “Nói chung, mọi thứ đều rất chờ mong.”

Những lời yêu thương của Tả Lộ Dư thật sự rất khơi dậy tâm tư thiếu nữ, nằm ngoài khuôn mẫu những lời tâm tình của Diệp Phi.

Diệp Phi đột nhiên để tâm chuyện vụn vặt: “Lúc đó thích em lắm, vậy giờ thì sao?”

Gặp chiêu phá chiêu: “Cũng rất thích em.”

Diệp Phi thỏa mãn.

“Đúng rồi.” Tả Lộ Dư bỗng hỏi: “Lúc trước em bảo với chị là không ngại chị điều tra em, em lừa chị?”

“Không có, em lừa chị làm gì?” Diệp Phi chợt hiểu ra: “Chị nói chuyện mẹ tra Dương Dương à?”

Diệp Phi nở nụ cười, cầm lấy tay Tả Lộ Dư: “Tự dưng em phát hiện hình như em có hơi tiêu chuẩn kép.”

“Không, phải là nói thế này.” Nàng quay đầu nhìn Tả Lộ Dư: “Vợ em làm cái gì cũng đúng.”

Lang thang tâm sự gần một giờ, hai người về nhà, ba đang xem tivi.

Gala xuân hàng năm, ba nhất định phải xem, không chỉ cho mình xem mà còn lôi kéo cả nhà xem chung.

Năm nay gia đình có thêm Tả Lộ Dư, Diệp Phi giúp Tả Lộ Dư treo áo khoác lên, kề bên cô ngồi xuống, nhìn xem còn bao nhiêu phút nữa.

“Tả Lộ Dư, đêm giao thừa mấy năm trước, chị sẽ làm gì?”

“Xem gala xuân với chú và dì.”

Diệp Phi nhích đến gần: “Chung số mệnh à.”

Cả nhà vừa xem vừa đếm ngược, nhìn thời gian đã tám giờ, gala xuân bắt đầu.

Người dẫn chương trình mới đi ra nói vài câu, Diệp Phi đã cảm thấy chán, nàng ngả người ra sau, lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở wechat của Tả Lộ Dư.

Diệp Phi: Chút nữa em giả vờ đi vệ sinh.

Diệp Phi: Chị đi theo.

Diệp Phi: Mình về phòng.

Nhắn xong, nàng nặng nề ho vài tiếng, liếc qua thấy Tả Lộ Dư cầm điện thoại lên.

Tả Lộ Dư cúi đầu đánh chữ: Như vậy ba có buồn không?

Diệp Phi: Không.

Diệp Phi: Có chị ba sẽ không buồn.

Diệp Phi: Em đi nha.

Diệp Phi: Về phòng có bất ngờ.

Diệp Phi cũng không để ý Tả Lộ Dư có trả lời hay không, đứng dậy rời đi.

Nàng can đảm, cũng dám khẳng định, nếu Tả Lộ Dư đi chung, chắc chắn ba sẽ không rầy nàng.

Vào phòng đợi một phút, quả nhiên Tả Lộ Dư cũng vào theo.

Diệp Phi đi vòng sau lưng cô, khóa cửa lại, tiện tay mở hệ thống sưởi.

Đôi môi Tả Lộ Dư mang theo nụ cười, khó hiểu: “Bất ngờ gì?”

Diệp Phi cất giọng phối âm tèng téng teng, lấy ra một cái lọ từ phía sau: “Cô Tả, có muốn hưởng thụ sự phục vụ của cô Diệp không?”

“Phục vụ cái gì?”

“Mấy hôm nay chị đi sớm về trễ mệt chết được, em học được kĩ thuật mát xa từ bạn mình.” Nàng lắc lắc cái lọ: “Tinh dầu nè, có muốn thử không?”

Không chờ Tả Lộ Dư trả lời muốn hay không, Diệp Phi đã nửa lôi nửa kéo đẩy Tả Lộ Dư lên giường, thô lỗ đè cô dưới thân, trực tiếp cởi áo len của Tả Lộ Dư.

Tả Lộ Dư mặc một cái áo sơ mi màu trắng bên trong, không bó sát vào người, Diệp Phi giống như đang trêu chọc thiếu nữ, thành thạo muốn cởi quần áo của Tả Lộ Dư.

Tả Lộ Dư nắm lấy cổ tay Diệp Phi: “Em chuẩn bị mát xa chỗ nào cho chị?”

Diệp Phi nhướng mày: “Lưng.”

Nàng trèo xuống người Tả Lộ Dư: “Cũng đúng, lật lại đi, cô Diệp rất nghiêm túc.”

Tả Lộ Dư lật người với biểu cảm ừ ừ ừ chị chơi với em.

Diệp Phi dịu dàng hơn, vô cùng tỉ mỉ, còn diễn hành động ngượng ngùng, cẩn thận cởi áo của Tả Lộ Dư.

Nàng cầm một cái gối, chèn trước ngực cho Tả Lộ Dư.

Cô Diệp: “Cô Tả có hay đi spa không?”

Cô Tả: “Thỉnh thoảng.”

Cô Diệp nhìn tấm lưng trơn mịn của cô Tả, gãi đầu một cái, hình như đã quên các bước làm.

Mặc kệ, đổ thẳng tinh dầu vào lòng bàn tay, xoa xoa rồi ấn lên vai Tả Lộ Dư.

Cô Diệp: “Cô Tả đi cùng bạn bè à?”

Cô Tả: “Ừ, với Diệc Thanh.”

Diệp Phi bĩu môi, lại là Diệc Thanh.

Diệp Phi bóp vai, vô cùng lễ phép hỏi: “Lực như thế này được chứ?”

Tả Lộ Dư khẽ cười: “Nói thật?”

“Tất nhiên, em rất chuyên nghiệp.”

“Mạnh hơn một chút.”

Cô Diệp chuyên nghiệp đáp: “Vâng cô Tả.”

Diệp Phi bóp mạnh, có lẽ do không kiểm soát lực tốt, nàng nghe Tả Lộ Dư rên lên một tiếng, bàn tay cô tức khắc nắm lấy ga giường.

Diệp Phi bỗng trở nên mất chuyên nghiệp.

Lần đầu tiên nàng nghe được Tả Lộ Dư phát ra âm thanh như vậy, chết tiệt, còn nắm chăn.

Nàng không khỏi ảo tưởng...

Diệp Phi ngứa ngáy trong lòng, thở ra một hơi, trở về vai diễn của mình: “Mạnh à?”

Giọng của Tả Lộ Dư rất trầm: “Không, vừa phải.”

“Thoải mái không?”

“Thoải mái.” Giọng nói của cô mang theo sự vui vẻ.

Diệp Phi nở nụ cười, lời thoại người lớn gì đây.

Diệp Phi thật tâm muốn mát xa cho Tả Lộ Dư, nàng cảm thấy Tả Lộ Dư rất mệt mỏi, không chỉ cuối năm, bình thường cũng mệt. Người khác ít ra còn có vài ngày nghỉ, đã lâu như vậy, Diệp Phi chưa từng thấy Tả Lộ Dư thật sự nghỉ ngơi trong vài ngày.

Tả Lộ Dư nằm không nói lời nào, động tác của Diệp Phi trở nên cẩn thận hơn, thời gian trôi qua, nàng dần dần mệt mỏi.

Vì bôi tinh dầu nên lưng Tả Lộ Dư rất trơn, Diệp Phi lại trở nên nghịch ngợm, dùng ngón tay viết vài nét lên lưng Tả Lộ Dư.

Tả Lộ Dư giật mình: “Đang viết chữ?”

Diệp Phi ừ, nhẹ nhàng ấn lên đôi xương hồ điệp trên lưng Tả Lộ Dư: “Đoán thử em viết cái gì?”

Nàng viết từng nét một, viết chầm chậm.

“Chữ gì?”

“Tả.”

“Đúng, tiếp.”

Nàng tiếp tục viết.

“Tân.”

“Lơi hại, tiếp, lần này em sẽ viết hai chữ.”

Nàng viết viết vẽ vẽ một chút.

“Diệp Phi.”

Nàng lại tiếp tục, hai chữ.

“Là công.”

Diệp Phi ngước đầu cười lớn.

Tấm lưng không còn trơn nữa, Diệp Phi khoác một cái khăn tắm cho Tả Lộ Dư, bảo cô đi tắm.

Tả Lộ Dư từ phòng tắm ra, Diệp Phi ngoan ngoãn chờ trên giường với dáng vẻ buồn ngủ, dùng sức vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

“Vợ ơi tới nhanh.”

Gần đây hai người đều ngủ đặc biệt chay tịnh, tâm tư thuần khiết, ngay cả ôm hôn cũng rất ít. Hôm nay thư thái như vậy, Diệp Phi không thể thiếu ngả ngớn.

Tiếng rên vừa nãy của Tả Lộ Dư, Diệp Phi vẫn nhớ rõ, thật sự là quấy nhiễu lòng nàng, nàng nghĩ, Tả Lộ Dư làm thụ, chắc chắn sẽ rất dễ nghe, chắn chắn sẽ rất rạng rỡ.

Đêm nay nàng nhất định phải làm Tả Lộ Dư!

Đương nhiên, Tả Lộ Dư hiểu suy nghĩ của Diệp Phi, vừa rồi viết chữ trên lưng hoàn toàn là một sự ám chỉ, cô không thể không hiểu.

Vừa lên giường, Diệp Phi lập tức tắt đèn, hai người lặng lẽ bắt đầu.

Hôn, ôm, chạm.

Bầu không khí trở nên kịch liệt, và thảm thiết.

Kịch liệt là nhiệt độ của nhau, thảm thiết là, đúng vậy, Diệp Phi lại bị ăn.

Sau đó nàng cẩn thẩn nhớ lại những gì đã xảy ra, và tâm lý của nàng.

Nhất định phải đè Tả Lộ Dư —— a, đè, quá tuyệt vời —— Tả Lộ Dư quá mềm —— a, tại sao mình lại bị đè —— Tả Lộ Dư hôn giỏi quá —— a, tôi là ai tôi đang ở đâu —— thật thoải mái —— thụ thì thụ đi.

Hãy tiếp tục mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.