1.
Khi Tả Lộ Dư ba mươi lăm tuổi, cuối cùng cô cũng đồng ý với Diệp Phi sẽ nhận con nuôi.
Năm ấy khi vừa nói ra Diệp Phi đã bị Tả Lộ Dư bác bỏ, tuy rằng ngoài mặt họ sẽ không thảo luận việc này, nhưng Diệp Phi vẫn âm thầm tìm kiếm rất nhiều thông tin liên quan, dù sao Tả Lộ Dư chỉ nói là đợi vài năm, lại không nói không.
Ba mẹ Diệp muốn bế cháu, chú cũng muốn bế cháu ngoại, mấu chốt là, Diệp Phi muốn có một đứa con, gọi nàng là mẹ, gọi Tả Lộ Dư là mama.
Đêm Tả Lộ Dư giơ tay đồng ý, hai người đã bàn bạc một hồi về việc sẽ nhận nuôi bé trai hay bé gái.
Bà Tả không có nhu cầu đặc biệt, con trai hay con gái đều được, trai gái đều có cái tốt riêng.
Bà Diệp cũng tỏ vẻ nam nữ đều được.
Họ đã thảo luận một phen và quyết định rút thăm.
Diệp Phi dựa vào Tả Lộ Dư, lấy điện thoại mở ra giao diện trò chuyện với Tả Lộ Dư, tìm biểu tượng xúc xắc: “Như vậy thì nếu lắc ra số lẻ, mình sẽ nhận nuôi con trai, lắc được số chẵn, mình sẽ nhận nuôi con gái.”
“Ừ.”
Diệp Phi giơ điện thoại lên: “Chị bấm đi.”
Tả Lộ Dư đưa tay bấm một cái, xúc xắc hiện lên màn hình, qua vài giây, xúc xắc xoay xoay rồi ngừng lại.
“Ba.” Diệp Phi nhìn Tả Lộ Dư: “Con trai.”
Tả Lộ Dư gật đầu, không ý kiến, không biểu cảm.
Một khi đã bận tâm thì nàng nhất định phải bận tâm cho xong, việc này do nàng khởi xướng, nàng cũng không có ý định để Tả Lộ Dư bận rộn, hơn nữa công việc thường ngày của Tả Lộ Dư đã đủ mệt mỏi rồi.
Nàng đã từ chối sự hỗ trợ của Tả Lộ Dư, liên lạc với một vài người bạn đã từng nhận con nuôi, hỏi cặn kẽ quá trình, nàng bắt đầu bận rộn với việc này sau mỗi khi tan tầm.
Trong thời gian này, ngoài cuộc sống hàng ngày với Tả Lộ Dư, Diệp Phi còn báo cáo từ đầu đến cuối những gì mình đã làm cho Tả Lộ Dư biết.
Bận trước bận sau một tháng, cuối cùng họ đã bế được một đứa bé khoảng sáu tháng trở về.
Thật ra mấy năm trước Diệp Phi không nhiệt tình với trẻ con lắm, nàng cảm thấy chuyện này có thì có, không có thì thôi, nhưng sau mẹ nàng nói bóng nói gió muốn nàng nuôi một đứa, nói một người chú họ hàng xa của nàng không có vợ con, không biết yêu quý bản thân, ở nhà ốm đau đến mấy ngày mới được em trai phát hiện đưa đi bệnh viện chữa trị.
Người lớn rất thích nói về chuyện này một cách nghiêm trọng, rất giật gân, khi đó Diệp Phi đã nghĩ, vậy thì nuôi một đứa.
Chủ yếu là, mẹ Diệp nói rằng bà sẽ giúp trông cháu, điều này sẽ giảm bớt nhiều phiền phức cho Diệp Phi.
Thật ra nàng còn nghĩ, nếu bản thân không sống lâu như Tả Lộ Dư, có thể có một đứa bé ở bên cạnh Tả Lộ Dư, chăm sóc Tả Lộ Dư khi Tả Lộ Dư một mình sống trên cõi đời này. Nhưng nàng sẽ không nói điều này với Tả Lộ Dư, nàng cảm thấy Tả Lộ Dư khẳng định sẽ không vui nếu nghe thấy điều này.
Diệp Phi chẳng bao giờ nghĩ đến, đứa trẻ về, tình mẹ của nàng lại tràn lan đến thế, ngay tối đầu tiên, nàng đã ở cạnh đứa bé tận hai giờ sáng.
Không làm gì cả, chỉ chọc nó cười, nó cười, Diệp Phi sẽ vô cùng hài lòng, tiếp đó lại chọc nó cười.
Hôm sau Tả Lộ Dư thức dậy, trong lòng trống trơn, cô quay đầu nhìn, Diệp Phi đang ngồi bên nôi.
Tả Lộ Dư nhớ đêm qua khi cô đi ngủ Diệp Phi cũng ở bên đó, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cô nhấc chăn lên, một món đồ chơi trên chăn bỗng rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
“Suỵt!” Diệp Phi ngẩng đầu nhìn Tả Lộ Dư.
Tả Lộ Dư dừng lại, liếc nhìn đứa bé trong nôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhó, giống như bị ồn, một vài giây sau lại ổn định lại.
Diệp Phi cười nhỏ, Tả Lộ Dư đi tới, hơi đứng dậy nắm lấy tay Tả Lộ Dư, để cô ngồi cạnh mình.
“Chị nhìn con, thật sự đáng yêu quá.”
Tả Lộ Dư nhìn cái mặt mũm mĩm lộ ra ngoài của đứa bé, gật đầu: “Ừ, đáng yêu.”
“Đôi mắt của nó hơi giống chị, Tả Lộ Dư chị có để ý không?”
Tả Lộ Dư nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đứa bé: “Thật không?”
“Có hơi, đặc biệt là chỗ khóe mắt, nó rất thích cười, cười rộ lên khóe mắt rất giống chị, lần đầu tiên em thấy con, nó cười với em, em rất thích.” Diệp Phi vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào lông mi của đứa trẻ: “Lông mi cũng dài, lông mi của chị cũng dài.”
Diệp Phi sờ cằm đứa bé: “Đáng yêu quá.”
Tả Lộ Dư cười cười, hỏi: “Đã nghĩ đặt tên là gì chưa?”
“Chú nói để chú đặt.”
“Chú?” Tả Lộ Dư khó hiểu: “Sao chị không biết chuyện này?”
“Hôm qua nói, chưa kịp nói cho chị biết.”
Tả Lộ Dư bật cười, cô và Diệp Phi kết hôn chưa được một năm, Diệp Phi đã kết thân được với những người họ hàng thân thiết của cô, thậm chí quan hệ giữa Diệp Phi và con gái của chú còn hơn tốt hơn so với cô, hiện giờ mỗi lần về nước đều luôn nhắc đến cô và Diệp Phi.
Hôm qua Diệp Phi đưa đứa bé về nhà, nàng đăng ảnh vào nhóm của gia đình, khi đó chú đã nói sẽ đặt tên cho cháu, đừng ai nghĩ đến việc giành giật.
“Nhưng mà mình có thể đặt tên mụ cho con.” Diệp Phi nắm tay Tả Lộ Dư, hỏi: “Chị muốn gọi con là gì?”
“Chưa nghĩ ra.”
Diệp Phi dịu dàng nhìn con, vuốt mặt nó nhỏ giọng nói: “Vậy gọi là bé trước, nghĩ ra rồi...”
Diệp Phi còn chưa nói hết, Tả Lộ Dư bỗng chen ngang: “Không được.”
Diệp Phi khó hiểu: “Hả?”
Tả Lộ Dư nhìn đôi má thịt trên khuôn mặt, nói: “Gọi là Cầu Cầu.”
“Cầu Cầu.” Diệp Phi chạm chạm vào mặt đứa trẻ: “Ừ, Cầu Cầu.”
2.
Cầu Cầu gần như lớn trong tình yêu thương của Diệp Phi và bà ngoại.
Cầu Cầu càng lớn, Diệp Phi càng cảm thấy tầm nhìn khi xưa của mình quá tốt, đẹp trai không nói, còn ngoan, ăn ngoan, ngủ ngoan, nghe cổ tích cũng ngoan, vô cùng dễ nuôi.
Hôm Cầu Cầu được ba tuổi, Diệp Phi tổ chức sinh nhật cho con.
Từ khi có Cầu Cầu, mỗi lần Diệp Phi ăn uống trò chuyện với bạn bè, bạn bè luôn nói về Cầu Cầu.
Ở thời đại ai ai cũng lập gia đình muộn, đứa trẻ này nghiễm nhiên trở thành mục tiêu chiều chuộng của mọi người, hầu hết đồ chơi trong phòng đồ chơi đều do các cô các chú mua cho Cầu Cầu.
Một buổi sinh nhật nho nhỏ, quà tặng gần như tràn ngập sô pha.
Có lẽ chưa bao giờ dự sinh nhật của một đứa trẻ nhỏ như vậy, ngày sinh nhật Cầu Cầu, một đám người còn háo hức hơn cả nhân vật chính, sợ có gì đó không ổn sẽ làm Cầu Cầu khóc.
Khi chiếc bánh sinh nhật được đem ra, một đám cô chú trầm giọng, dùng giọng trẻ con hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Cầu Cầu, Cầu Cầu mừng rỡ nằm trong vòng tay của Diệp Phi, đôi mắt híp lại sắp thành một đường thẳng.
Đến phần ước, Cầu Cầu nghe cô chú bảo mình ước một điều ước, hỏi: “Mẹ ơi, điều ước là gì?”
“Đó là những gì con rất muốn làm.”
“Nói là được sao?”
Diệp Phi gật đầu: “Nói là được.”
Vậy nên Cầu Cầu đã nói to với chiếc bánh: “Buổi tối con muốn ngủ với mẹ.”
Giọng trẻ con non nớt vang lên, mọi người sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Diệp Phi bất đắc dĩ liếc Tả Lộ Dư, Tả Lộ Dư bất đắc dĩ nói ừ.
Bà ngoại cắt bánh, Cầu Cầu nhịn không được dùng ngón trỏ quẹt một chút, quay đầu đút cho Diệp Phi.
“Mẹ ăn đi.”
Diệp Phi há miệng ăn.
Cầu Cầu lại quẹt một chút, đưa cho Tả Lộ Dư: “Mama cũng ăn đi.”
Tả Lộ Dư cúi đầu cười ăn hết.
Mười giờ tối Cầu Cầu buồn ngủ, tiệc sinh nhật kết thúc lúc chín giờ rưỡi, có lẽ là chơi vui cả đêm, lúc cô giúp việc đến dọn dẹp, Cầu Cầu đã ghé vào người Diệp Phi, nửa ngủ nửa tỉnh, không biết đang nhìn cái gì.
Diệp Phi bế Cầu Cầu lên lầu, Tả Lộ Dư cũng lên lầu sau khi nói vài câu với mẹ.
Giúp Cầu Cầu đánh răng rồi rửa chân, Diệp Phi bế Cầu Cầu lên giường của con.
Cầu Cầu gần như đã ngủ say khi vừa nằm lên giường, Diệp Phi vỗ vỗ vai Cầu Cầu muốn đứng dậy, phát hiện Cầu Cầu nắm lấy quần áo của nàng không buông.
Nàng cúi đầu gỡ tay Cầu Cầu ra, ngón tay cuối cùng thả khỏi quần áo, Cầu Cầu chợt mở mắt khóc òa lên.
Nàng vội vã ngồi xổm xuống giường, vỗ đầu Cầu Cầu: “Sao vậy sao vậy?”
Cầu Cầu mở mắt lập tức nắm lấy tay Diệp Phi, uất ức: “Mẹ ngủ với con.”
“Mẹ ngủ với con, mà con để mẹ đánh răng trước có được không?”
Cầu Cầu lại nắm lấy không bỏ, Tả Lộ Dư thấy vậy cũng ngồi xổm xuống, Cầu Cầu nhìn Tả Lộ Dư, hơi sợ rụt rụt tay.
“Mẹ với mama ngủ với Cầu Cầu có được không?”
Cầu Cầu uất ức gật đầu: “Dạ.”
“Vậy giờ mama ở đây với con, mẹ đi đánh răng rồi quay lại liền, được không?”
Cầu Cầu gật đầu, lúc này mới thả Diệp Phi ra: “Dạ.”
Đến khi Diệp Phi trở về, Cầu Cầu đã ngủ mất, bàn tay nhỏ bé còn đang nắm ngón út của Tả Lộ Dư, Tả Lộ Dư cầm một quyển cổ tích đọc trước khi đi ngủ, nàng nhìn một lớn một nhỏ, cảm thấy thật đáng yêu.
Nàng đi qua chỉnh chăn lại, nhận sách của Tả Lộ Dư để một bên, nhân tiện hôn trán Tả Lộ Dư một cái, nhỏ giọng nói: “Chị đi tắm đi.”
Tả Lộ Dư gật đầu, thả tay Cầu Cầu ra, Cầu Cầu lại muốn khóc, Diệp Phi nhanh chóng an ủi vài câu Cầu Cầu mới ngủ trở lại.
Diệp Phi nằm dài trên giường, cười nói: “Cầu Cầu lúc nào cũng ngủ với mẹ, hôm nay tự dưng ước như vậy, không biết mẹ có buồn không.”
Tả Lộ Dư sờ đầu Diệp Phi: “Không đâu, do lâu rồi con không ngủ với em thôi.”
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn Tả Lộ Dư cười: “Vậy tối nay em ngủ với Cầu Cầu, chị về phòng ngủ mình đi.”
Tả Lộ Dư rụt tay lại, không nói lời nào.
Diệp Phi khẽ cười, nắm tay Tả Lộ Dư: “Giỡn thôi, chị đi tắm đi.”
Tả Lộ Dư gật đầu.
“Còn nữa, mama ngẫm lại có phải bình thường mama nghiêm khắc với Cầu Cầu quá không? Chị xem vừa rồi con sợ chị.”
“Làm sai em và mẹ đều không nỡ mắng, chỉ có mình chị la nó.”
Diệp Phi sờ sờ mu bàn tay Tả Lộ Dư: “Ôi, oan ức cho chị quá.”
3.
Cầu Cầu hơn bốn tuổi, đi nhà trẻ, ở nhà có cô giúp việc, thời gian bà ngoại đến chăm sóc cũng ít đi.
Không may là mấy hôm nay Diệp Phi đi công tác, bà ngoại ông ngoại đi du lịch, cô thì con gái sinh.
Vì vậy, ở nhà chỉ có Tả Lộ Dư và Cầu Cầu.
Tình yêu của Cầu Cầu đối với mẹ và mama không giống nhau lắm, mẹ chắc chắn là yêu, mama cũng hơi yêu, nhưng Cầu Cầu rất sợ mama.
Mama sẽ không chọc Cầu Cầu cười, không chơi với Cầu Cầu, Cầu Cầu chơi đồ chơi một mình, mama ngồi trên sô pha nhìn, không có bất kì sự tương tác nào.
Cầu Cầu rút khối gỗ ra khỏi tháp gỗ một cách khó khăn, hào hứng quay đầu: “Nhìn nè mama!”
Tả Lộ Dư rời mắt khỏi máy tính, nhìn rất nhiều khối gỗ đã được rút ra nằm trên mặt đất, nhìn Cầu Cầu đang hào hứng, mỉm cười gật đầu: “Giỏi quá.”
Cầu Cầu lại xếp khối gỗ lên, suy nghĩ một chút Cầu Cầu quay đi, lấy ly sữa vừa uống trên bàn.
Quỳ một chân trên sàn, đang định đặt ly sữa trên đỉnh tháp gỗ, bỗng nghe Tả Lộ Dư nói: “Tả Diệc Sùng, không được.”
Mắt điếc tai ngơ, Cầu Cầu tiếp tục đặt cái ly lên.
“A!”
Cái ly đứng vững, nhưng còn chưa kịp vỗ tay Cầu Cầu đã nghe một tiếng xoảng, cái ly và tháp gỗ cùng nhau rơi xuống.
Hoảng sợ nhìn sữa trên thảm, Cầu Cầu lập tức quay lại nhìn Tả Lộ Dư.
Mama đặt máy tính xuống, mama đi tới, mama gọi tên Cầu Cầu.
“Tả Diệc Sùng.”
Khi Diệp Phi trở về, nàng thấy cảnh tượng Cầu Cầu vừa khóc vừa cầm khăn giấy lau cái thảm, trong khi Tả Lộ Dư một tay đút túi quần, đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Nàng bỏ túi xuống đi qua, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cầu Cầu nghe thấy giọng nói của Diệp Phi, khóc rống đứng dậy: “Mẹ ~”
Cầu Cầu bỏ giấy, muốn xông qua, lại nghe Tả Lộ Dư hờ hững nói: “Lau tiếp.”
Cầu Cầu không dám nhúc nhích, cúi đầu vừa khóc vừa lau.
Diệp Phi nhìn một lúc, hiểu được đại khái, nàng nhịn cười, cũng không biết Tả Lộ Dư đã mắng thế nào mà Cầu Cầu lại khóc thành như thế này.
Nàng đứng một bên nhìn, chờ lau xong mới bế Cầu Cầu lên sô pha.
Diệp Phi rút giấy lau nước mắt cho Cầu Cầu: “Con làm sai chuyện gì?”
Giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống.
“Con biết sai rồi chưa?”
Cầu Cầu gật đầu, nghẹn ngào: “Con biết, sai, rồi.”
Diệp Phi nhìn Tả Lộ Dư, lại hỏi Cầu Cầu: “Con có xin lỗi mama chưa?”
“Con không có mama.”
Diệp Phi nhíu mày, Cầu Cầu không nhìn thấy biểu cảm của nàng, lại thêm một câu: “Con chỉ có mẹ, con không có mama.”
Vừa dứt lời, Diệp Phi ôm lấy Cầu Cầu bỏ qua một bên, Cầu Cầu ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hung dữ của mẹ.
Cầu Cầu mếu máo, lại muốn khóc, vươn tay ra đòi bế, Diệp Phi lùi lại, Cầu Cầu nhào vào khoảng không.
Cúi đầu khóc nức nở, cánh tay vươn giữa không trung: “Mẹ ~”
Diệp Phi lạnh lùng: “Con không cần mama, mẹ cũng không cần con nữa.”
Khóe miệng Cầu Cầu xụ xuống, khóc lớn lên. Nhưng lúc này, mặc kệ Cầu Cầu khóc bao nhiêu, Diệp Phi cũng không bế Cầu Cầu nữa.
Mấy phút sau, rốt cuộc Cầu Cầu nín khóc, nức nở mấy tiếng, cẩn thận nhìn Tả Lộ Dư, lại cẩn thận nhìn Diệp Phi, bò qua, bàn tay nhỏ nắm lấy ngón trỏ của Diệp Phi: “Mẹ ơi con sai rồi.”
Diệp Phi thờ ơ: “Mama thì sao?”
Cầu Cầu buông tay Diệp Phi ra, ngoan ngoãn bò qua, kéo lấy quần áo của Tả Lộ Dư, lắc lắc: “Mama con sai rồi.”
Không đợi Tả Lộ Dư nói, Cầu Cầu nghe Diệp Phi hỏi: “Còn dám nói không có mama không?”
Cầu Cầu cúi đầu: “Con không dám, không dám nữa.”
Diệp Phi mím môi nhịn cười, ngẩng đầu liếc nhau với Tả Lộ Dư.
“Đi rửa tay đi, mẹ mang đồ ăn ngon cho con.”
Tiếng trẻ con non nớt nghẹn ngào: “Dạ.”