Số lần trầm tư của Diệp Phi trong hai hôm nay, nhiều hơn so với một năm qua.
Nàng ngơ ngác ngồi trên sô pha phòng khách trong nhà, cuộn mình và cau mày.
Tiếp theo sự việc kia, Dương Oánh Oánh xắn một miếng nhỏ từ cái bánh của Tả Lộ Dư, cho vào miệng mình.
Không biết là Diệp Phi sợ hay điều gì khác, nàng rời đi.
Tệ hơn nữa, sau khi về nhà nàng lướt wechat, thấy nhóm tin đồn chính thức của Xioo, đang thảo luận về Tả Lộ Dư và Dương Oánh Oánh.
Nàng xem một vài cái, không ngờ trong nhóm lại thảo luận về chuyện Dương Oánh Oánh cướp Tả Lộ Dư từ Diệp Phi.
Diệp Phi không dám tiếp tục xem, rời khỏi nhóm.
Lần trầm tư này, nàng đã suy nghĩ rất nhiều thứ.
Thậm chí nàng nghĩ, có phải bản thân nàng không tốt với Tả Lộ Dư, không đủ quan tâm.
Tả Lộ Dư thích ăn gì, thích dùng gì, những thói quen nhỏ trong cuộc sống, trong đầu Diệp Phi chỉ có những khái niệm mơ hồ.
Diệp Phi cắn môi, nhẹ hít một hơi.
Là một người vợ, dường như nàng đã thật sự không làm tốt bổn phận của mình, liệu Dương Oánh Oánh kia, có phải còn hiểu Tả Lộ Dư hơn nàng?
Rất có thể.
Càng nghĩ càng sâu, lúc đầu nàng cảm thấy mình thiếu quan tâm Tả Lộ Dư, sau đó nàng nghĩ Tả Lộ Dư quá tốt với nàng. Nàng lại nghĩ ai mà không thích kiểu người xinh đẹp biết làm người khác vui như Dương Oánh Oánh, Vu Mộng cũng rất thích, nàng lại tiếp tục nghĩ, những người ngoại tình lúc đầu sẽ ngọt ngào du lịch với trà xanh, ban đầu sẽ nói hai người chỉ là bạn bè trong sáng. Tiếp sau đó nàng lại nghĩ, trong cuộc sống hiện đại, thủ đoạn của trà xanh đã cao siêu đến mức thấy chính thất mà mặt không đỏ tim không đập, thậm chí hào phóng đến mức có thể làm tiểu tam một cách âm thầm mà không cần ly hôn...
Suy nghĩ nhiều, trái tim nàng bắt đầu đập bất thường, ánh mắt nàng rơi xuống mặt đất mà không có tiêu cự.
Tiếng chuông cửa vang lên, bỗng chốc đánh Diệp Phi về thế giới thật, nàng bị giật mình cả người run lên, hơi thở nặng nề.
Cúi đầu nhìn, hai chiếc cài áo bị nàng nắm trong tay đến mức đổ mồ hôi, nàng đứng lên thở hắt ra, rút tờ giấy, vừa lau vừa đi ra cửa.
Bó hoa nàng đặt đã đến, một bó hồng xanh to, hương thơm thoang thoảng.
Không biết có phải trông nàng khổ sở quá không, người giao hoa không dám nói câu nào.
Đóng cửa lại, Diệp Phi cầm bó hoa đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn hoa hồng, đứng bất động tròn năm phút, cuối cùng nghiêng đầu bước vào, nhưng không ngờ lại bị dép trên sàn làm vấp, bước chân loạng choạng.
Nếu là trước đây, nhất định Diệp Phi có thể đứng vững, nhưng đêm nay đầu óc nàng hơi mông lung, xiêu vẹo bước về phía trước, đôi mắt tối sầm quỳ trên mặt đất, đầu gối và gạch men va chạm vào nhau phát ra âm thanh nặng nề.
Diệp Phi hít một hơi, đầu tiên liếc nhìn bó hoa trong lòng có gãy hay không, sau đó mới kéo quần kiểm tra vết thương.
Sưng lên một cục, đỏ một mảng, nàng lấy ngón trỏ đè xuống, hơi đau.
Mặc kệ những thứ này, nàng kéo quần, thở ra một hơi, đứng dậy.
Giấu hoa ra phía sau sô pha cùng với socola, bài thơ nàng viết được gấp lại đặt ở túi quần sau, đợi mang lên cài áo, nàng sẽ bảo Tả Lộ Dư tự lấy thơ ra.
Nghĩ đến những điều này, Diệp Phi nhẹ nhàng nặn ra một nụ cười.
Vui lên một chút, nàng nói thầm, hôm nay tốt xấu cũng là valentine.
Để thả lỏng hơn, Diệp Phi mở tivi, chọn một bộ phim truyền hình tạm ổn, kéo vào giữa tập xem.
Sau khoảng một tập phim, rốt cuộc tiếng động cũng phát ra từ cánh cửa, Diệp Phi không nhịn được siết lấy điều khiển từ xa, nhìn về bên kia, quả nhiên Tả Lộ Dư đã về.
Người bên kia thay giày, Diệp Phi tắt tivi, chạy chậm đến: “Về rồi.”
Tả Lộ Dư ậm ừ.
Diệp Phi đặt bàn tay sau lưng, tay cầm cài áo, Tả Lộ Dư đã cởi áo khoác khoác lên cánh tay, nàng do dự một lúc.
Không thể tự mình mang lên, Diệp Phi tự hỏi tiếp theo phải làm gì.
Không lâu sau, Tả Lộ Dư đi vào, Diệp Phi né sang một bên, đưa tay ra, nhận lấy áo khoác của Tả Lộ Dư.
“Em treo giúp chị.”
Nàng treo áo khoác trên cánh tay, nhân tiện giấu cài áo vào túi áo.
“Ăn chưa?” Diệp Phi lại hỏi.
Tả Lộ Dư bước vào bên trong: “Ăn rồi.”
Diệp Phi ồ một tiếng, còn định nói thêm, bỗng nghe Tả Lộ Dư nói: “Chị hơi mệt, đi tắm trước.”
Diệp Phi nghẹn lại một bụng lời nói.
Nàng mím môi nhìn theo Tả Lộ Dư đi về phía cầu thang, gãi đầu.
Ngay lúc nàng định lấy cài áo ra, áo khoác trên tay đung đưa, một mùi thơm lạ lùng bốc lên.
“Tả Lộ Dư.”
Diệp Phi lập tức gọi Tả Lộ Dư lại.
Tả Lộ Dư nghe tiếng dừng bước.
Diệp Phi tiến lên vài bước, cau mày nhìn Tả Lộ Dư qua một cái sô pha đơn, chỉ vào áo khoác trên tay: “Tại sao trên đây có mùi nước hoa của Dương Oánh Oánh?”
Tả Lộ Dư khựng lại, xoay người: “Oánh Oánh em ấy...”
Nói đến đây, Tả Lộ Dư nhìn Diệp Phi ở trước mắt, đột nhiên quýnh quáng, vội đi vòng qua sô pha, đứng trước mặt Diệp Phi.
“Sao vậy, sao lại khóc?”
Diệp Phi như thế, tay chân Tả Lộ Dư luống cuống, quơ tay trong không trung mấy cái, cuối cùng đặt lên vai Diệp Phi.
Vốn mắt chỉ hơi đỏ, bị Tả Lộ Dư hỏi, nước mắt không kìm được, rơi thẳng xuống.
Tâm lý nàng hoàn toàn sụp đổ, ngay khoảnh khắc nàng ngửi được mùi nước hoa, khoảnh khắc nàng tưởng tượng ra Tả Lộ Dư và Dương Oánh Oánh sẽ thân mật như thế nào, tảng đá trong lòng do nàng tự an ủi bản thân nhiều lần mà kết thành, hoàn toàn vỡ nát.
Tả Lộ Dư hơi cau mày nhìn nàng: “Chỉ vô tình dính vào thôi.”
Con người một khi uất ức, tất cả mọi thứ xung quanh điều khiến họ cảm thấy tủi thân.
Cho nên Diệp Phi càng uất ức hơn.
“Chị biết... hôm nay, là, lễ tình nhân không?”
Nàng cố gắng không khóc nức nở, nhưng lời nói ra không tự chủ bị đứt quãng.
Tả Lộ Dư sửng sốt, lắc đầu: “Chị không biết.”
Cô quay người rút khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng chạm lên mặt Diệp Phi: “Đừng khóc.”
“Chị không biết, Dương Oánh Oánh... chắc chắn biết, chị ăn lễ... với cô ấy... cả ngày hôm nay.”
Giọng nàng ngắt quãng, tràn đầy tiếng nức nở.
“Không có.” Tả Lộ Dư lắc đầu, lại lấy khăn giấy nhẹ nhàng chạm lên má bên kia của Diệp Phi: “Bọn chị chỉ làm việc thôi.”
Tả Lộ Dư vươn tay sờ sờ đầu Diệp Phi, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên vai mình.
“Đừng khóc, chị và Oánh Oánh chỉ là đối tác làm ăn.”
Diệp Phi ngước mắt nhìn lên, một giọt nước mắt lại rơi xuống, nàng hít một hơi, đưa tay ôm lại Tả Lộ Dư, trong lòng nghĩ không được khóc nữa.
“Tả Lộ Dư, có phải em đã... cư xử không tốt, có phải chị... không... không thích em?”
Diệp Phi lại khóc không kìm được.
Tả Lộ Dư vỗ vỗ đầu nàng: “Không có, chị thích em lắm.”
Diệp Phi hu hu mấy tiếng, bỗng nhiên làm càn, nàng nghĩ, dù sao cũng đã khóc rồi, sẽ khóc sảng khoái một lần.
“Tả Lộ Dư, hơn nửa... tháng nay... chị đều ở cùng... Dương Oánh Oánh, có phải chị thấy... Dương Oánh Oánh tốt hơn em?”
Tả Lộ Dư bật cười: “Sao vậy được.”
Nước mắt Diệp Phi chẳng mấy chốc đã làm ướt nửa bên vai Tả Lộ Dư, nàng thút thít, ôm cổ Tả Lộ Dư thật chặt, khóc thổ lộ: “Tả Lộ Dư, em... thật sự... rất thích chị, chị không thể... bỏ... em... hu hu hu.”
Bàn tay đang vỗ đầu nàng khựng lại, mấy giây sau Tả Lộ Dư mới nhớ đến tiếp tục.
“Chị sẽ không bỏ em.”
Diệp Phi đẩy Tả Lộ Dư ra: “Chị không được... quen Dương Oánh Oánh... chị thề đi.”
“Sao mà chị quen em ấy được, chị sẽ không như vậy.”
Diệp Phi hít hít mũi, nghẹn ngào: “Chị đã... kết hôn với em... rồi, chị thề... chị... sẽ không... thích... những người khác.”
“Chị chỉ thích em, không thích những người khác.”
“Tả Lộ Dư à...”
Tả Lộ Dư ôm chặt lấy Diệp Phi.
Thời gian sau đó, Diệp Phi cứ khóc nức từng cơn như vậy, Tả Lộ Dư cứ vỗ vỗ lưng nàng như vậy.
Đầu óc nàng ngổn ngang, vẫn treo áo khoác của Tả Lộ Dư trên tay, cài áo còn cất giấu.
Nàng lại thút thít, mặc dù Tả Lộ Dư nói như vậy, nhưng lòng nàng vẫn rất buồn khổ.
Nước hoa của Dương Oánh Oánh rất khó chịu, gặp một lần nàng đã nhớ kĩ.
Nhịp tim nàng đập rất nhanh, khi tiếng nức dần ngừng lại nàng mới buông Tả Lộ Dư ra.
Tả Lộ Dư kéo Diệp Phi ngồi lên sô pha, Diệp Phi hít mũi, lấy khăn giấy từ Tả Lộ Dư, đang định lau nước mắt thì bỗng dừng lại, đặt xuống.
“Có phải em xấu lắm không?”
“Không xấu.”
Diệp Phi hơi ngẩng đầu, nhích tới: “Vậy chị hôn nước mắt của em.”
Tả Lộ Dư nghe lời hôn lên nước mắt trên khuôn mặt nàng. Sau khi rời đi, Diệp Phi nhìn Tả Lộ Dư, cau mày.
“Thái độ của chị là gì?” Diệp Phi hơi thả lỏng, thở phào một hơi, lau nước mắt: “Nhìn chị không vui lắm.”
“Chị...” Tả Lộ Dư nhìn Diệp Phi một lúc, nói: “Có chuyện, muốn nói cho em biết.”
Diệp Phi hoảng hốt, nụ cười của nàng cứng lại: “Chuyện gì? Em có cần phải biết không? Không nói được không?”
Tả Lộ Dư nghiêm túc như vậy, nàng luôn có dự cảm xấu.
“Chị muốn nói cho em biết.” Tả Lộ Dư chậm rãi nói: “Thật ra chuyện mấy hôm nay em thấy.” Cô dừng một lúc: “Là Oánh Oánh cố ý.”
Diệp Phi tạm thời chưa phản ứng kịp: “Cái gì?”
Tả Lộ Dư do dự một chút: “Oánh Oánh nói, muốn làm em ghen, muốn xem thử em có quan tâm chị không.”
“Cái gì?” Diệp Phi sửng sốt, mấy giây sau nàng cau mày mới hiểu được Tả Lộ Dư đang nói gì: “Hai người cố ý?”
Tả Lộ Dư trầm mặc khôn xiết, một lúc lâu mới nói: “Ừ.”
Diệp Phi ngẩn người một hồi, bỏ bàn tay của Tả Lộ Dư đang khoác lên vai mình ra.
“Vậy là.” Diệp Phi hơi nhấc áo khoác của Tả Lộ Dư lên: “Nước hoa trên đây là cố ý?”
“Ừ.”
Diệp Phi lùi về phía sau: “Đồ ngọt buổi chiều thì sao?” Nàng suy nghĩ một chút: “Hai người, hai người thấy em?”
“Chị không thấy.” Tả Lộ Dư thành thật trả lời: “Chị chỉ ngồi với em ấy, khi đó có một buổi tọa đàm phải nghe, hội trường ở lầu trên, em ấy nhìn thấy em, cho nên em ấy...”
Giọng điệu của Diệp Phi không sao cả, bổ sung: “Nên cô ấy và chị làm dáng trao đổi nước bọt cho em xem?”
Tả Lộ Dư cụp mắt xuống: “Không có trao đổi nước bọt.”
“Hôm qua thì sao, hai người biết em ở trong phòng làm việc?”
“Biết, xe của em đậu dưới lầu.”
“Hơn nửa tháng nay, weibo của Dương Oánh Oánh thì sao?”
“Một nửa là thật, một nửa là cố ý.”
Lúc này Diệp Phi đã lùi về khoảng cách an toàn, ngay cả đôi chân đang bó gối cũng không muốn đụng tới Tả Lộ Dư.
Tả Lộ Dư thấy vậy, mơ hồ cảm thấy bất an: “Lúc em ấy đưa ra đề nghị này, chị không đồng ý.”
Diệp Phi chế nhạo: “Nhưng chị vẫn làm theo ý của cô ấy.”
Diệp Phi nhìn Tả Lộ Dư: “Đúng không?”
Một lúc sau, Tả Lộ Dư mới trả lời: “Ừ.”
Diệp Phi nghĩ đến mọi chuyện bản thân vừa làm.
Khóc đến mức nói không thành lời, khóc đến mức thổ lộ, khóc đến mức bảo Tả Lộ Dư hứa hẹn với nàng.
Diệp Phi cười gằn một tiếng, nghiêng đầu, lại cười gằn, hung hăng vò đầu.
“Tả Lộ Dư.” Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tả Lộ Dư, trầm giọng hỏi: “Chị cảm thấy em ngu lắm đúng không?”
Tả Lộ Dư khựng lại, vội vã: “Không phải.”
Diệp Phi lại cười, lạnh lùng: “Chơi em vui lắm không?”
Chết tiệt, nàng vì chuyện này mà khó chịu nhiều ngày như vậy, hóa ra đây là một vở kịch do Tả Lộ Dư và Dương Oánh Oánh làm đạo diễn?
Nàng vắt hết óc làm thơ, chuẩn bị quà, chuẩn bị cho ngày lễ, hai người ở bên kia suy nghĩ nên tính kế nàng thế nào?
Tả Lộ Dư nhíu mày kéo tay Diệp Phi: “Diệp Phi.”
Diệp Phi cau mày hất tay tay Tả Lộ Dư ra, lại cười, sau đó uể oải đứng dậy, lười biếng mang dép vào, đi ra phía sau sô pha, trông rất chán chường.
Nàng cúi người, lấy hoa và socola đã giấu ra, không biểu cảm gì thuận tay ném vào sô pha trước mặt Tả Lộ Dưo
Bó hồng xanh lăn một vòng, dừng bên cạnh chân Tả Lộ Dư, socola theo đó nảy lên ghế sô pha, rơi xuống đất.
Diệp Phi cũng không có ý nhặt, hờ hững nói với Tả Lộ Dư: “Tặng chị.”
Tả Lộ Dư đưa tay tới: “Diệp Phi, em đừng vậy.”
Cô đưa tay tới, muốn nắm tay Diệp Phi, đáng tiếc Diệp Phi tránh đi, bắt hụt.
Diệp Phi không cho Tả Lộ Dư một ánh mắt nào, cúi đầu lấy thơ trong túi ra, ngón trỏ ngón giữa kẹp thư vỗ vỗ vào bó hoa.
“Đây, thơ ẩn ý chị muốn.”
Lá thơ được gấp cẩn thận thành hình một chú gấu nhỏ, con gấu đang thè lưỡi.
Vừa đáng yêu vừa châm chọc.
Diệp Phi nhấc chân bỏ đi, nhưng đi mấy bước, nàng chợt xoay người trở về, nhặt thơ từ sô pha lên.
Nàng thản nhiên nhìn Tả Lộ Dư, đôi tay run run xé lá thơ một cách rất uất ức.
Xé cẩn thận xé tỉ mỉ, xé dứt khoát, xé thành giấy vụn, chúng nó nằm trong lòng bàn tay nàng không được nửa giây, nàng vươn tay lên tung vào không trung.
Diệp Phi nở một nụ cười giả tạo: “Lễ tình nhân vui vẻ nha Tả Tổng.”