Ôn Lương

Chương 55: Chương 55




So cãi nhau và ghen cái nào sẽ làm cho người ta khổ sở hơn.

Diệp Phi vào phòng, nàng buồn bực đến mức cảm thấy nàng sẽ nôn ra máu trong giây tiếp theo.

Nàng nhìn phòng tắm, không muốn tắm, nhìn chiếc giường, không muốn ngủ, nhìn cửa, không muốn ở chỗ này.

Vào phòng chưa đầy một phút, Diệp Phi mở cửa rồi lại đi ra ngoài.

Cửa mở ra, đụng phải Tả Lộ Dư vừa lên lầu.

Diệp Phi vẫn nở một nụ cười giả tạo, bước qua bên trái, muốn vòng qua cô.

Tả Lộ Dư bước sang phải một bước, chặn đường nàng.

Diệp Phi lại bước sang phải, Tả Lộ Dư vẫn chặn đường nàng như cũ.

“Làm gì vậy?”

“Xin lỗi.”

“Ồ biết rồi chị nhường một tí em muốn xuống lầu.” Diệp Phi nói liền một mạch.

“Diệp Phi.” Tả Lộ Dư cau mày: “Em đừng vậy.”

Diệp Phi đứng ngay ngắn, hỏi ngược lại: “Vậy em phải thế nào? Phải cảm ơn hai người à? Cám ơn hai người vì đã chơi em để em hoàn toàn nhận ra bản thân?”

Giọng nói nàng trở nên mềm mại: “Tả Lộ Dư, em rất yêu chị.”

“Diệp Phi.” Tả Lộ Dư hơi bước tới, không thoải mái: “Chị sai rồi, chị thật sự biết lỗi rồi.”

“Em nghe rồi, chị còn gì nữa không? Không có thì em xuống lầu.”

“Diệp Phi...” Tả Lộ Dư lại gọi nàng.

Lần này Diệp Phi không để ý nữa, vòng qua Tả Lộ Dư đi xuống lầu.

Buổi tối Diệp Phi mất ngủ.

Ban đầu nàng vẫn giận Tả Lộ Dư, nhẹ dạ cả tin nghe lời gièm pha đối xử với nàng như vậy, nàng nhớ lại dáng vẻ vừa khóc vừa ầm ĩ khi nãy, thật sự quá mất mặt. Đã bao năm rồi nàng không khóc, Tả Lộ Dư quá tuyệt vời, chút chuyện như thế khiến nàng khóc thành như vậy.

Không thể nói chuyện đàng hoàng với nàng sao? Tại sao phải gây sự như vậy?

Thật sự tức muốn chết!

Sau đó tâm trạng nàng bình tĩnh hơn, nghĩ đến ánh mắt của Tả Lộ Dư khi thú nhận và thừa nhận sai lầm của mình, bất chợt, hơi đau lòng.

Diệp Phi trở mình.

Rõ ràng đã sang xuân nhưng nàng lại cảm thấy rất lạnh, căn phòng dưới này đã lâu không có người ở, chăn bốc mùi ẩm mốc, rất hôi, nàng xuống không đem áo ngủ, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh.

Hơn hai giờ vẫn còn tỉnh táo, thậm chí còn muốn lên lầu chen chúc với Tả Lộ Dư.

Nàng nghĩ, tại sao nàng lại làm khổ mình như vậy, rõ ràng nàng là nạn nhân, bị lừa bị trêu đùa còn khóc nữa, kết quả phải ngủ ở căn phòng lạnh như băng này.

Vợ ơi ~

Thật ra không thể so sánh những điều không vui với nhau được, chẳng hạn như hôm nay cây bút bạn vừa mua đã bị gãy, bạn rất khó chịu, nhưng khi nhìn lại bạn thấy mình chỉ đạt năm mươi điểm trong bài kiểm tra toán, vậy nên bạn sẽ nghĩ chuyện rớt gãy cây bút không là gì.

Chẳng hạn như hôm nay bạn khó chịu vì một vài lời nói của cư dân mạng, kể khắp nơi cho bạn bè để tìm sự an ủi, nhưng khi nhìn lại, bạn phát hiện ra cuộc sống hiện thực vừa nghèo vừa hỏng bét, vậy nên những lời cư dân mạng nói có nhằm nhò gì.

Ví như bây giờ, Diệp Phi bị kích thích vì vở kịch của Tả Lộ Dư và Dương Oánh Oánh, nhưng đêm khuya, không có Tả Lộ Dư ngủ chung, rất lạnh, rất cô đơn, Diệp Phi bồn chồn ngủ không ngon, nàng so sánh hai thứ với nhau, có một sự thôi thúc muốn lên lầu làm hòa.

Cuộc sống của Diệp Phi kì thật rất hạnh phúc, không có chuyện đặc biệt gì khiến nàng phiền não, nàng chưa bao giờ cãi nhau với bạn bè, chưa bao giờ cãi nhau to với ba mẹ. Dù gia đình có dư dả hay không, nàng vẫn có thể sống một cuộc sống tuyệt vời của mình, làm việc cũng hiếm khi gặp áp lực.

Bạn bè của Diệp Phi từng nhận xét về nàng, nói nàng quá không vướng bụi trần, sống với thái độ có thể thích mọi thứ, có thể không thích mọi thứ, thờ ơ với mọi thứ, có thì có, không có thì thôi.

Những ngày qua, tâm trạng của Diệp Phi rất thăng trầm khi bị Tả Lộ Dư kiếm chuyện như vậy.

Nàng đã thật sự bị kích thích.

Nhưng trước giờ bản thân nàng luôn tiêu hóa rất nhanh, bây giờ nàng lại cảm thấy rằng kì thật Tả Lộ Dư cũng không quá đáng, nếu không phải do Tả Lộ Dư không thấy được sự chân thành từ nàng, Tả Lộ Dư sẽ không đến mức gây ra chuyện như thế.

Hơn nữa vợ mình đã nói, ngay từ đầu vợ mình không đồng ý.

Nàng lại nghĩ sâu xa, hiện giờ giả thuyết Tả Lộ Dư không yêu nàng đã không tồn tại, nàng phải nên phấn chấn.

Diệp Phi kêu gào, xoay người.

Suy nghĩ, càng không ngủ được.

Tất nhiên, dễ dàng tha thứ nhất định là không được, cần thiết cho một bài học, hai người họ sẽ sống với nhau cả đời, nếu sau này xảy ra mâu thuẫn gì, cái này cũng thử, cái kia cũng thử, vậy thì không xong.

Nàng lại kêu gào, cầm điện thoại trên đầu giường lên, mở ra phần mềm tìm kiếm.

“Chiến tranh lạnh bao lâu thì thích hợp?”

Cẩn thận xem một lúc, đáp án rất đa dạng, có người nói ba đến bốn ngày, có người nói từ một đến hai ngày, có người nói không nên để qua đêm, có người nói phải phân tích cụ thể tình huống.

Vì thế nàng đã phân tích cụ thể, Tả Lộ Dư đùa bỡn nàng, khiến nàng khóc như một con ngốc, vừa tự kiểm điểm bản thân vừa tỏ tình, thật mất mặt, hơn nữa những thứ nàng chuẩn bị đều bị buông xuôi.

Ôi, nghĩ lại, quá mất mặt. Đặc biệt khóc xong còn bảo Tả Lộ Dư hôn nước mắt, khi đó cảm thấy lãng mạn bao nhiêu, hiện giờ lại cảm thấy ngu ngốc bấy nhiêu.

Ba ngày.

Nàng quyết định, ba ngày sau, nàng sẽ nói chuyện đàng hoàng với Tả Lộ Dư.

Phải dạy dỗ lại!

Quyết định như vậy, Diệp Phi cảm thấy an lòng hơn rất nhiều, để điện thoại xuống không bao lâu nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau Diệp Phi dậy sớm, đặt báo thức rất sớm, trước khi Tả Lộ Dư xuống lầu nàng đã rửa mặt sạch sẽ và ngồi trên sô pha.

Hoa hôm qua được cắm ngay ngắn trong bình, đặt trên đầu tủ, socola và giấy vụn chẳng biết đi đâu.

Tả Lộ Dư xuống lầu thấy nàng, bước vội hơn rất nhiều, cô không nắm bắt được cảm xúc của Diệp Phi, nhìn gò má nàng hồi lâu, chỉ nói: “Chào buổi sáng.”

Diệp Phi bưng ly sữa tươi nhìn điện thoại, hờ hững đáp: “Ừ.”

Uống ngụm sữa cuối cùng, nàng đứng lên, móc ra tấm thẻ từ trong túi áo khoác, đưa cho Tả Lộ Dư: “Sau này đừng làm bữa sáng cho em, đây là thẻ của chị, trả cho chị, cám ơn.”

Tả Lộ Dư không nhận, Diệp Phi lại hơi đưa tới.

Tả Lộ Dư vẫn không nhận.

Một lát, Tả Lộ Dư mới thì thào: “Chị sai rồi, Diệp Phi em đừng giận.”

Ngón trỏ cô chạm vào cổ tay của Diệp Phi, đè tay nàng xuống, nói: “Uống một ly sữa có đủ không? Chị làm bữa sáng cho em ăn.”

Diệp Phi nuốt nuốt nước bọt, cố kiên trì.

“Thôi.” Diệp Phi đặt thẻ lên bàn trà: “Em ăn bánh mì.”

Nàng xách túi trên sô pha lên: “Đi làm.”

Nói xong nàng cũng rời đi.

Không biết người khác chiến tranh lạnh là như thế nào, lúc ra ngoài Diệp Phi đã nghĩ, vẫn ôn hòa nói chuyện như vậy, không sai chứ?

Nhưng trông Tả Lộ Dư quá tủi thân, Diệp Phi lại không đành lòng ngó lơ Tả Lộ Dư.

Nếu đã trả thẻ, Diệp Phi không có lý do gì để ngồi xe nhà đi làm, xuống lầu nàng đi ngay đến cửa khu nhà, gửi wechat cho tài xế nghỉ rồi bắt xe đi.

Có lẽ đã tìm một lối thoát cho bản thân, buổi sáng Diệp Phi không thấy quá khó chịu, Tả Lộ Dư gửi mấy tin nhắn cho nàng, đầu tiên hỏi tại sao nàng không đi làm bằng xe nhà, hỏi nàng buổi trưa có thời gian ăn cơm chung không, sau đó gửi một câu, xin lỗi.

Ừ.

Không.

Cám ơn.

Không sao.

Diệp Phi trả lời mấy câu như thế, trên màn hình vẫn luôn biểu hiện đối phương đang nhập tin nhắn, nhưng nhập cả buổi cũng không thấy gửi đến cái gì, nàng cất điện thoại vào.

Khi đang sắp xếp đồ đạc, nàng nhớ ra hình như Triệu Lệ sẽ đến một thị trấn nhỏ quay vài cảnh, tiện đường phỏng vấn người dân địa phương, nàng đẩy cái ghế một cái, trượt tới.

“Lệ Lệ à.”

“Gì vậy?”

“Khi nào cô đi quay cảnh?”

“Chiều nay, ăn cơm xong sẽ xuất phát.”

Diệp Phi lại nhoài người tới: “Có tiện dẫn tôi theo không?”

“Hôm trước không phải cô nói không rảnh à? Phải ở qua đêm.”

“Rảnh, rảnh.” Diệp Phi nhanh chóng trượt trở về, lấy một hộp socola chip từ ngăn kéo, đặt lên bàn của Triệu Lệ: “Dẫn tôi theo nha?”

“Rồi, lát nữa cô nói với sếp một tiếng.”

Diệp Phi khoác lên vai Triệu Lệ: “Yêu quá.”

Lại trượt ghế trở về, Diệp Phi vội vã mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Tả Lộ Dư.

Diệp Phi: Chiều phải đi phỏng vấn, mai về.

Đối phương trả lời gần như là trong nháy mắt.

Tả Lộ Dư: Ừ.

Tả Lộ Dư: Đi đường cẩn thận.

Diệp Phi nhìn mấy câu chữ lạnh như băng này, chậc trong lòng, thầm nghĩ, Tả Lộ Dư thật sự không biết dỗ dành người khác.

Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, hoàn thành công việc, Diệp Phi bắt đầu thu dọn đồ đạc, vì không chuẩn bị trước, ăn trưa xong nàng vội trở về nhà, mang theo một ít đồ dùng cá nhân.

Chỉ là không ngờ, Tả Lộ Dư ở nhà.

Khi nàng mở cửa đi vào, nghe phòng khách có tiếng động, thiếu chút nữa cho rằng có trộm.

Tả Lộ Dư dựa vào sô pha xem phim, nghe thấy tiếng cửa vang lên, cô lập tức đứng dậy.

Hai người xa xăm, ánh mắt chạm nhau.

Ôi, hôm nay chị không đi làm?

Sao bây giờ vẫn còn ở nhà?

Ăn cơm chưa?

...

Những câu hỏi dạo quanh trong miệng nàng, bị nàng miễn cưỡng nuốt xuống, bước lên lầu không nói một câu.

Thu dọn giản đơn một chút, nàng lại ra ngoài, lúc thay giày ở cửa, Tả Lộ Dư cách nàng gần một chút, nàng nghe Tả Lộ Dư gọi nàng, Diệp Phi lười đáp, không nghe Tả Lộ Dư nói thêm gì, nàng cõng balo rời đi.

Kĩ năng dỗ dành của chị vợ cần phải được cải thiện.

Không bao lâu, Diệp Phi đã trở về tòa soạn.

Trước khi về nhà, nàng đã nói với sếp, hiện giờ đội nhóm của Triệu Lệ đã chuẩn bị ổn thỏa, Diệp Phi không lên văn phòng, lên thẳng xe của Triệu Lệ.

Đóng cửa lại, nàng nghĩ đến Triệu Lệ đã thanh toán tiền ăn trưa, mở wechat ra gửi lại tiền, thao tác dễ dàng nhưng không ngờ khi chuyển khoản, màn hình đột nhiên hiện ra, số dư không đủ.

Diệp Phi nhìn mấy chữ này, sửng sốt ba giây.

Số dư, không đủ?

Nàng lập tức mở ra ứng dụng ngân hàng, trên màn hình, chiếc thẻ duy nhất của nàng hiển thị số dư:

Hai tệ năm.

Diệp Phi nín thở, năm giây sau mới thở trở lại.

Nàng chợt nhớ ra sau khi mua cài áo cho Tả Lộ Dư, nàng đúng là không còn dư bao nhiêu tiền.

Chỉ là không ngờ, không dư bao nhiêu, là ít nhiêu đó...

Vì cô nàng này chưa bao giờ thiếu tiền trong đời, nên não nàng ấy lập tức bị chập mạch mười giây.

Nàng thậm chí hối hận tại sao buổi sáng lại trả thẻ cho Tả Lộ Dư.

Diệp Phi mím môi.

Một lát đến thị trấn nàng phải tìm khách sạn, còn phải ăn, còn phải mua đồ, còn phải ăn vặt.

Diệp Phi lại chập mạch.

Nàng định thần lại, cúi đầu lướt wechat, bắt đầu hành trình lần đầu tiên trong cuộc đời, đi vay tiền.

Mấy hôm trước hình như Triệu Lệ đã phàn nàn với nàng chuyện con của cô ấy đi học quá nhiều lớp bổ túc, tốn đủ thứ chi phí, Diệp Phi nghĩ Triệu Lệ thì đành thôi, thậm chí nàng còn cảm thấy phải nhanh chóng trả lại tiền ăn trưa cho Triệu Lệ.

Tiếp tục lướt.

Hồ Na, Hồ Na gần đây bị ba quản lí tiền, quên đi.

Tiếp tục.

Vu Mộng.

Diệp Phi nhướng mày, mở ra giao diện trò chuyện.

Diệp Phi: Tiến sĩ Vu ơi.

Diệp Phi: Có đang online không?

Vu Mộng: Mở đầu kiểu gì vậy?

Vu Mộng: Không online.

Diệp Phi: Uầy.

Gửi đi chữ này, nàng đã hoảng hốt. Quá xấu hổ, người khác lần đầu đi vay tiền cũng xấu hổ như thế?

Vu Mộng bị sự im lặng làm tò mò, lập tức hỏi: Chuyện gì vậy?

Vu Mộng: Nói nhanh.

Diệp Phi: Bà chị ơi.

Diệp Phi: Này...

Diệp Phi: Cho mình mượn ít tiền.

Câu cuối cùng gửi qua, Vu Mộng bắt đầu điên cuồng nhập chữ...

Vu Mộng:??????????????

Vu Mộng: Cậu mượn tiền?

Vu Mộng: Cậu đang hỏi mình mượn tiền?

Vu Mộng: Thưa bà?

Vu Mộng: Bà Tả!

Vu Mộng: Tại sao cậu lại hỏi mượn tiền mình????

Vu Mộng: Xioo đã xảy ra cái gì?

Vu Mộng: Chị em ơi.

Vu Mộng: Cậu đừng làm mình sợ!

Vu Mộng: Mình đã mua cổ phiếu!

Vu Mộng: Đã mua rất nhiều cổ phiếu!

Diệp Phi:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.