Ôn Lương

Chương 56: Chương 56




Nàng không thể không cười trước hàng loạt sự kinh hãi của Vu Mộng.

Diệp Phi: Gì vậy.

Diệp Phi: Nói đâu đâu.

Diệp Phi: Không thể do mình nghèo sao?

Vu Mộng: Đừng giỡn nữa.

Vu Mộng: Cậu đang tham gia chương trình gì vậy?

Vu Mộng: Hay là đang chơi trò với người khác?

Vu Mộng: Thử bạn bè coi có cho cậu mượn tiền không?

Diệp Phi: Chị ơi.

Diệp Phi: Em muốn mượn tiền thật.

Diệp Phi: Không có nguyên nhân gì.

Diệp Phi: Tại.

Diệp Phi: Vô tình cãi nhau với Tả Lộ Dư.

Diệp Phi: Rồi trả thẻ cho chị ấy.

Vu Mộng: Vậy à.

Vu Mộng: Vậy là tốt rồi.

Diệp Phi:???

Diệp Phi: Vậy là tốt rồi?

Vu Mộng: Ha ha ha ha ha ha giỡn thôi.

Vu Mộng: Mượn bao nhiêu?

Vu Mộng: Mấy triệu?

Diệp Phi: Đừng giỡn nữa bà chị ơi.

Diệp Phi: Em cùng đường thật rồi.

Diệp Phi: Ăn trưa còn nợ tiền đồng nghiệp nè.

Diệp Phi: Mau cứu em bé đi.

Vu Mộng: [Chuyển khoản hai nghìn].

Vu Mộng: Đủ không?

Diệp Phi: Cám ơn tiến sĩ Vu.

Diệp Phi: Đủ rồi.

Vu Mộng: Khách sáo quá, lấy lãi bảy phần thôi.

Diệp Phi: Lãi bảy phần nghĩa là gì?

Vu Mộng:...

Vu Mộng: Giỡn thôi Diệp đại tiểu thư.

Vu Mộng: Mình bận rồi.

Vu Mộng: Lát nhớ nói mình nghe cãi nhau cái gì.

Vu Mộng: Lấy drama làm lời.

Diệp Phi: Được.

Diệp Phi trả tiền ngay cho Triệu Lệ, đặt một khách sạn trong thị trấn, tiện đường tìm hiểu xem buổi tối có chỗ nào vui chơi hay không.

Hưng phấn như vừa được nhận lương.

Mọi thứ đã thu xếp xong xuôi, còn nửa giờ xe, Diệp Phi an nhàn ngồi mở điện thoại nhìn giao diện trò chuyện với Tả Lộ Dư, lướt mấy cái lại lùi ra ngoài.

Nàng lệch đầu suy nghĩ, hôm nay nàng có giống trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, cãi nhau giận dỗi đến mức chạy trốn?

Hơi tiếc khi không có đái cầu bào*, có điều nội dung đến nông thôn này thì đúng với cốt truyện.

*Đái cầu bào: Ngôn ngữ tiểu thuyết, chỉ nữ chính đã mang thai nhưng trốn chạy khỏi nửa kia.

Nội dung còn gì nữa? Bất ngờ gặp phải sạt lở, nàng rơi vào nguy hiểm, Tả Lộ Dư lái máy bay trực thăng đến cứu nàng, cả làng lo lắng cho tính mạng của nàng, Tả Lộ Dư ở trên trực thăng hét to, Diệp Phi, Diệp Phi, đừng sợ hãi, chị đến rồi, đưa tay cho chị. Khoảnh khắc nàng nhìn thấy Tả Lộ Dư, những sợ hãi trong lòng hoàn toàn tiêu tan thành mây khói, có Tả Lộ Dư, nàng không sợ gì cả!

Ngay khi tay Diệp Phi sắp với tới tay Tả Lộ Dư, tài xế thắng xe một cái.

“Đến rồi.”

Diệp Phi bỗng mở mắt ra.

Công việc lần này rất nhẹ nhàng, nàng là trợ thủ, theo chụp ảnh quay video, cuối cùng nói chuyện phiếm với người già và trẻ em trong trấn.

Kết thúc công việc, cả nhóm cùng đi ăn cơm, sau đó quay về khách sạn.

Về phòng Diệp Phi lập tức đi tắm, tắm xong lướt weibo, nhìn trang cá nhân của mình một vòng, sau đó bấm vào weibo của Dương Oánh Oánh.

Mấy ngày nay Dương Oánh Oánh không đăng bài gì mới, kéo xuống chút nữa, những ngày Dương Oánh Oánh đi công tác cùng Tả Lộ Dư, mọi thứ về Tả Lộ Dư đều bị xóa.

Diệp Phi hừ một tiếng, lùi ra ngoài.

Sấy tóc xong, Diệp Phi kéo Triệu Lệ đi dạo phố ăn khuya.

Thị trấn này không giống nông thôn cho lắm, hơi mang đặc trưng của thành phố, lại có chút chất phác của nông thôn, Diệp Phi và Triệu Lệ đi dạo một vòng, cuối cùng tìm một quán nướng ngồi xuống.

Bắt đầu ăn khuya, Diệp Phi vào nhóm chat gọi các đồng nghiệp, ai không ngủ thì đến ăn cùng.

Trong lúc chờ đợi, Diệp Phi hỏi Triệu Lệ: “Cô và chồng cô có cãi nhau không?”

Triệu Lệ nghe vậy, như là bật trúng huyệt nói.

“Cãi, cãi đủ thứ, trước đây yêu nhau đã cãi, kết hôn thì còn khủng khiếp hơn.”

“Thường cãi vì chuyện của ba mẹ hai bên, mẹ chồng có một số quan điểm, cô cũng biết đó, người già mà, bất đồng thì chồng tôi ngại đó là mẹ mình, không nghe không được.”

“Chuyện con cái cũng cãi, bây giờ đang đi nhà trẻ, chưa có bài tập, anh ta không thích chơi với con, con do một mình tôi sinh sao? Con theo họ của tôi sao?”

“Khuya thì về nhà trễ, luôn nói tiếp khách này tiếp khách nọ, con không trông, làm như một mình anh ta đi làm vậy, tôi rảnh rỗi ở nhà sao?”

“Ở nhà không có xì dầu, bảo anh ta mua một chai về, chuyện nhỏ như vậy cũng quên được, anh ta đừng ăn nữa.”

“Lần trước lái xe đi chơi, trên đường có cái gì, cãi vã với tôi rồi không đi nữa, lái xe thẳng về nhà, loại đàn ông thế này có đáng giận không?”

...

“Ừ, ừ, hơi quá đáng, tại sao lại vậy, đúng là vô lý nhỉ, ha ha ha.”

...

Phiền não thật sự không nên so sánh.

Diệp Phi nghĩ thầm, nàng và Tả Lộ Dư đã cãi nhau chuyện gì?

Đây mới là thứ người ta gọi là phiền não của cuộc sống, chuyện của Diệp Phi đơn thuần chỉ là chút ưu thương của ngọt ngào.

Ban đầu nàng định hỏi Triệu Lệ vài câu, sau đó sẽ kể về mâu thuẫn với Tả Lộ Dư, Tả Lộ Dư và Dương Oánh Oánh kết phường gạt nàng, khiến nàng khóc như một con ngốc. Nhưng bây giờ, Diệp Phi không dám.

Nàng sợ nàng nói ra, Triệu Lệ sẽ khinh thường nàng. Nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra Triệu Lệ sẽ dùng một giọng nói rất đen tối: “Diệp Phi, chuyện của cô cũng có thể coi là cãi nhau?”

Một lát sau, các đồng nghiệp trong tòa soạn xuống tới.

Một bữa ăn khuya mất hơn một giờ, vì ngày mai còn phải làm việc, cả đám không dám uống quá nhiều, ăn hết các thứ trên bàn sau đó trở về khách sạn.

Cả người bị hun mùi thịt nướng, Diệp Phi lại tắm, tắm ra phát hiện Tả Lộ Dư gọi ba cuộc cho nàng.

Diệp Phi cầm điện thoại lên, do dự hồi lâu, không gọi lại.

Mấy phút sau, Tả Lộ Dư lại gọi đến.

Diệp Phi ho một cái, nhìn chằm chằm điện thoại, đếm hơn mười giây mới bắt máy.

“Diệp Phi.” Bên kia gọi.

“Sao?”

“Mới tắm sao?”

“Ừ.”

Tả Lộ Dư dừng một giây, hỏi: “Em muốn gặp chị không?”

Diệp Phi nghe xong, cũng dừng một giây, thản nhiên nói: “Không muốn.”

Giọng Tả Lộ Dư chùn xuống: “Ừ.” Bên kia dường như muốn kéo dài: “Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

“Ừ.” Diệp Phi vẫn như cũ.

Cuộc gọi diễn ra chưa đầy một phút, cúp máy, Diệp Phi nhìn màn hình thở dài, vùi đầu vào gối.

Diệp Phi không biết là, lúc này Tả Lộ Dư đang ở một khách sạn khác cách nàng chưa đầy năm trăm mét.

Buổi chiều Diệp Phi vừa đi, Tả Lộ Dư cũng đi theo, tất nhiên, cô không có đam mê theo dõi Diệp Phi. Đến nơi này, cô lang thang đi dạo trên phố, ăn cơm, lại đi dạo, chụp vài tấm ảnh hoàng hôn của thị trấn, sau đó trở về khách sạn.

Thật ra thì lòng cô ôm ảo tưởng, mong được gặp Diệp Phi, nhưng một cái trấn nhỏ như vậy, ngay cả bóng dáng của Diệp Phi cô cũng không thấy được.

Khi gọi điện thoại cô đã do dự rất lâu, cô suy nghĩ nếu Diệp Phi biết cô theo đến, liệu nàng có giận không? Hôm qua cô mới chọc tức Diệp Phi.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không kìm được mà gọi cho Diệp Phi.

Cúp điện thoại, Tả Lộ Dư đứng bên cửa sổ bắt đầu đờ ra, ngẩn người một lúc, cô lấy một tờ giấy từ túi áo khoác.

Một tờ giấy rách nát, chính là tờ giấy Diệp Phi đã xé, hôm qua cô dành mấy tiếng, tìm kiếm từng mảnh nhỏ, cẩn thận ghép đến hừng đông mới có thể dán lại.

Nằm trên giấy là sáu câu thơ ẩn ý do Diệp Phi viết:

Bên trái buổi sớm sương theo bên phải

Sương sớm đưa cho ngày âm u

Nắng mai đưa chị điều tốt nhất là em

Em nắm giữ tình yêu trong lòng bàn tay

Tình yêu là chị

Sáng mơ đôi mắt chị cười nghe em nói, chào buổi sáng cô Tả.

Rất có tâm, đọc nhiều rồi, Tả Lộ Dư sớm thuộc lòng.

Thật ra cô đã nghĩ phải tâm sự với Diệp Phi, cô muốn dỗ dành Diệp Phi, nhưng hiển nhiên, Diệp Phi không cho cô bất cứ cơ hội nào.

Không khóc không quậy, sẽ đáp sẽ báo cáo lịch trình, nhưng mọi thứ đều hờ hững, không giống Diệp Phi của thường ngày.

Người như vậy, bất kể Tả Lộ Dư ném ra câu hỏi thế nào, Diệp Phi đều có thể bình thản đáp trả kèm theo một chút gai góc cho cô, Tả Lộ Dư vô lực chống đỡ.

Huống chi, Tả Lộ Dư thật sự không giỏi dỗ dành người khác.

Cô đọc lại bài thơ của Diệp Phi, tưởng tượng ra dáng vẻ cầm bút làm thơ của nàng, có lẽ vì lúc bé đã luyện thư pháp, mỗi nét chữ của nàng đều rất mạnh mẽ, ngay ngắn nắn nót.

Cô cẩn thận gấp lại tờ giấy, ngắm nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ, nhớ đến hôm qua Diệp Phi khóc nói thích cô, nói với cô rằng không thể bỏ nàng, nói không rõ nhưng vẫn từng chữ từng chữ muốn cô thề không được thích người khác.

Tả Lộ Dư mím môi, len lén nở nụ cười, nhưng một lát sau, lại khổ sở.

Hôm sau Diệp Phi làm việc như thường, nhưng trên đường trở về, Diệp Phi và Tả Lộ Dư cuối cùng đã tình cờ gặp được nhau.

Thật lãng mạn khi cả hai gặp nhau trên một cây cầu có hình vòm bằng gỗ trong thị trấn, Tả Lộ Dư chậm rãi đi từ đầu bên kia và gặp được Diệp Phi đang chụp ảnh phản chiếu trên dòng suối.

Diệp Phi cảm thấy có người đang nhìn mình, nàng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Tả Lộ Dư.

Diệp Phi đang tựa nửa người vào thành cầu, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, xõa tóc buông thõng, trong khoảnh khắc ngoái đầu nhìn lại đó có chút sững sờ.

Tả Lộ Dư chợt hiểu ra chân lý của tình yêu sét đánh.

“Chị.” Diệp Phi bất ngờ: “Tại sao chị lại ở đây?”

Tả Lộ Dư chưa kịp trả lời, Diệp Phi vội bước tới: “Tại sao chị lại ở đây? Chị đến đây khi nào?” Sau khi hỏi hai câu này, nàng khẳng định Tả Lộ Dư đến là vì nàng.

Đầu óc nàng nhanh chóng liên tưởng, nghĩ đến cuộc gọi hôm qua.

“Trời ạ.” Nàng không nhịn được, lại nói: “Không phải hôm qua chị đã đến rồi chứ?”

Tả Lộ Dư rốt cuộc trả lời: “Ừ.”

Diệp Phi bất đắc dĩ cười, suy nghĩ một lúc lại bất đắc dĩ nở nụ cười.

Chuyện xảy ra đã qua một ngày, Diệp Phi đã không còn gì cáu kỉnh, hiện giờ nàng lại nghĩ, cục cưng bé bỏng của nàng hôm qua một mình lẻ bóng ở khách sạn, hẳn là rất cô đơn.

Mới nói vài câu như thế, nhóm của Diệp Phi đã đi tới.

Trước đây từng thấy hình, đồng nghiệp ngay lập tức nhận ra Tả Lộ Dư, đi ngang qua cũng không quấy rầy, mọi người đều ném một ánh mắt mập mờ cho Diệp Phi.

Nàng dở khóc dở cười, nhưng dù sao đang làm việc, Diệp Phi cũng không thể trò chuyện với Tả Lộ Dư, chụp ảnh ở đây xong, nàng vội đi theo nhóm.

Trước khi đi, Diệp Phi nói với Tả Lộ Dư: “Em còn có việc phải làm.”

“Không sao, em làm đi.”

Thời gian kế tiếp, Tả Lộ Dư như một tùy tùng của Diệp Phi, sẽ ra tay giúp đỡ khi cần thiết, nhóm của Diệp Phi thấy thế, thẳng thừng đuổi những đồng nghiệp đang giúp Diệp Phi sang chỗ khác.

Cả nhóm không thiếu thời gian, vừa chơi vừa làm, thỉnh thoảng còn đùa giỡn. Không mất nhiều thời gian để Diệp Phi làm quen với sự tồn tại của Tả Lộ Dư, nếu có nhiều việc, cũng sẽ vô thức để Tả Lộ Dư giúp một tay.

Tả Lộ Dư hiển nhiên cũng hưởng thụ.

Rất nhanh, công việc ở đây kết thúc.

Khi trở về, mọi người ném Diệp Phi cho Tả Lộ Dư một cách tự nhiên, còn chu đáo nói với nàng rằng có vợ đến cũng không được lười biếng, cần làm trên xe thì làm, đến thành phố nhớ về tòa soạn, đừng đi hò hẹn.

Diệp Phi bảo cút đi.

Diệp Phi vẫn hiểu được đạo lý cãi nhau không được lộ ra ngoài, nhưng hôm nay nàng vẫn luôn ở trong trạng thái khi thì để ý khi thì không để ý đến Tả Lộ Dư, mềm lòng.

Chào đồng nghiệp, Diệp Phi lên xe, lười biếng dựa vào ghế định giả ngủ.

Nàng rất hy vọng Tả Lộ Dư sẽ nói gì đó, tốt nhất là những lời dỗ dành bằng tiếng lóng mà tài xế không thể hiểu, lời đường mật hay gì gì đó thì càng kích thích.

Chỉ là không ngờ, giữa trưa nắng ấm, mới vào cao tốc, Diệp Phi đã ngủ mất.

Một giờ sau, nàng bị Tả Lộ Dư đánh thức, cũng được thông báo đã đến tòa soạn.

Diệp Phi ngơ ngác một lúc, à một tiếng, mở cửa xuống xe.

“Buổi tối có về nhà ăn cơm không?”

Diệp Phi suy nghĩ, hôm qua hình như sếp nói sẽ cùng nhau ăn tối.

“Không.” Nói xong nàng xuống xe ngay.

Tài xế lái nhanh hơn đồng nghiệp, Diệp Phi về tòa soạn, uống một chút trà Triệu Lệ mới về đến.

Triệu Lệ vừa về đã chế giễu Diệp Phi, nói nàng đi làm còn cần vợ đi theo, Diệp Phi nghe vậy, cái đuôi vểnh lên trên trời.

“Tôi không bảo chị ấy đến, tự chị ấy muốn đến.”

“Ôi ôi ôi.”

Tâm trạng của Diệp Phi rất tốt, tốt một buổi chiều, tốt một bữa cơm ngon, vui vẻ đi về nhà.

Tài xế của nàng được Tả Lộ Dư gọi đến, nàng cũng không làm kiêu, trực tiếp ngồi xe về nhà.

Trước khi mở cửa, nàng đã xây dựng tâm lý cho mình, tự nhủ với bản thân rằng mình vẫn đang chiến tranh lạnh với Tả Lộ Dư, nên khống chế biểu cảm, đừng lâng lâng.

Bình tĩnh lại, nàng mở cửa ra.

Tả Lộ Dư đang ngồi ở phòng khách, Diệp Phi tự coi cảnh tượng này là Tả Lộ Dư đang đợi nàng về.

Thay giày xong, người trên sô pha đã đứng dậy, Diệp Phi hờ hững liếc nhìn Tả Lộ Dư, dùng ánh mắt qua loa truyền đạt “em đã về”, sau đó đi tới căn phòng ở tầng trệt.

Ngay khi nàng gần đến phòng, Tả Lộ Dư gọi nàng lại.

“Diệp Phi.”

Diệp Phi ngừng lại, quay đầu nhìn Tả Lộ Dư, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

“Chị bị sốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.