Ôn Lương

Chương 60: Chương 60




Dương Oánh Oánh rời đi không lâu, Tả Lộ Dư trở lại, cô mở cửa thấy điệu bộ thả lỏng ăn mận sấy xem phim của Diệp Phi, còn cười vẫy vẫy cô, nghĩ thầm hẳn là không có chuyện gì xảy ra.

“Tả Lộ Dư, bộ phim này khá hay, khi nào mình về em làm một cái đĩa, mình lên lầu xem đi.”

“Ừ.”

Diệp Phi tắt máy tính bảng, nhìn thời gian còn kịp: “Chị còn việc không?”

“Hết rồi.”

Diệp Phi đi qua ôm eo cô: “Vậy thời gian kế tiếp đều là của em?”

“Đều là của em.”

Ngón trỏ của nàng chấm lên cằm Tả Lộ Dư: “Chị cũng là của em.”

“Ừ.” Cô cười.

Diệp Phi nhíu mày lắc đầu: “Chị không được nói ừ, chị phải lặp lại lời của em.”

Vì vậy Tả Lộ Dư nói: “Chị cũng là của em.”

“Ôi.” Nàng cười cong mắt, hôn nhẹ một cái: “Sao lại ngoan thế chứ.”

Tả Lộ Dư lại ngoan ngoãn cho Diệp Phi một nụ cười chuẩn ngọt ngào.

Nàng bị tán tỉnh quá mức, đôi tay vòng lấy cổ Tả Lộ Dư, cười khúc khích trên vai cô.

Tả Lộ Dư là kiểu quyến rũ nhưng không tự biết, Diệp Phi cười khiến cô rất thoải mái. Cô không hiểu rốt cuộc Diệp Phi đang cười cái gì, nhưng vợ mình hài lòng thì cô cũng hài lòng, Diệp Phi như vậy cô lại vỗ vỗ đầu nàng.

Đợi Diệp Phi vui vẻ xong, cô hỏi: “Em còn nhớ em còn một món quà chưa tặng chị không?”

Nàng đứng thẳng dậy, búng tay: “Tất nhiên là nhớ rồi.” Nàng chớp chớp mắt: “Tối cho chị.”

“Vừa rồi Oánh Oánh tìm em?”

Nàng bĩu môi: “Oánh Oánh là ai?”

“Dương Oánh Oánh.” Tả Lộ Dư hiểu ngay.

“Tìm, không nói gì.” Nàng nhún vai: “Đuổi đi rồi.”

Hôm nay là ngày mười bảy tháng ba, thời tiết rất đẹp, Diệp Phi tính toán thời gian rất chính xác, dùng bữa xong họ đến sân bay, trên đường đi điện thoại của Diệp Phi bỗng hiện lên thông báo sinh nhật của nàng vào năm ngày sau.

Nàng cẩn thận liếc nhìn Tả Lộ Dư, bỏ điện thoại vào túi, nghiêng dần qua, làm bộ nói: “Hôm nay là ngày mười bảy.”

“Sao vậy?”

Nàng lại nghiêng nghiêng qua, nhắc lại: “Hôm nay là ngày mười bảy.”

Tả Lộ Dư nhìn vẻ mặt của Diệp Phi, suy nghĩ: “Em đang nói sinh của em?”

“Chị nhớ à.”

“Đương nhiên là nhớ.”

Nàng dịch cái mông qua: “Trước đây chị tổ chức sinh nhật thế nào?”

Tả Lộ Dư không trả lời, hỏi ngược lại: “Còn em? Tổ chức thế nào?”

“Em à, ăn sinh nhật với bạn bè, khi bé thì mời bạn học đến nhà, mẹ với cô cùng làm, sau này lớn thì làm ở ngoài.” Diệp Phi mở ra thư viện ảnh trong điện thoại: “Bạn em nhớ sinh nhật của em dai lắm, năm nào cũng phải tổ chức cho em, có năm em phải đi công tác, sinh nhật qua ba ngày rồi mà họ vẫn làm bù cho em.”

“Tại sao?”

“Có thể là.” Nàng nghĩ ngợi: “Không biết nữa, có thể là sau tết nên vẫn còn dư tiền.”

Cô nghĩ có lẽ cô biết tại sao, cô có thể nhìn ra được bạn bè của Diệp Phi đều rất yêu quý nàng.

Diệp Phi mở album sinh nhật, nội dung không nhiều, có ảnh và video, một số do nàng tự chụp, hoặc bạn bè chụp quay gửi cho nàng.

“Ảnh này, chị nhìn kem trên mặt em.” Diệp Phi phóng to ảnh, trong hình chóp mũi và trán của nàng toàn là kem: “Thời gian đó em rất thích nai con, một người bạn biết vẽ dùng kem vẽ cho em cái này.”

Nàng lẩm bẩm: “Ảnh này không rõ lắm, hơi mờ, chị chờ em một chút.”

Nàng kéo kéo, tìm được ảnh rõ nét: “Chị xem.”

Tả Lộ Dư nhìn sang, trên mũi của Diệp Phi là hình tam giác ngược bằng kem, trên khóe mắt có một cái sừng hươu rất nhỏ, trên đầu cũng đeo một cái băng đô sừng hươu màu nâu đậm, hỉnh mũi trước ống kính, rất đáng yêu.

“Sau này bạn vẽ cho em một bức.” Diệp Phi lại lật tìm trong album: “Chị coi nè.”

“Rất đáng yêu.”

Đang muốn lướt ảnh kế, Diệp Phi lại nghe Tả Lộ Dư nói: “Gửi cho chị.”

Nàng vừa gửi vừa hỏi: “Chị lấy bức này làm gì?”

“Làm ảnh đại diện.”

Tay nàng khựng lại, cười phá lên. Hiện giờ ảnh đại diện của Tả Lộ Dư là một bức tranh sơn dầu, trước đây Diệp Phi từng hỏi, Tả Lộ Dư bảo thấy bức tranh này trong một cuộc triển lãm nào đó, Tả Lộ Dư thích nó nhưng đáng tiếc là đã có người mua.

Lần đầu dùng wechat cần một cái ảnh đại diện, vì vậy cô tìm hình của bức tranh đó làm ảnh đại diện, và đã sử dụng cho đến hiện tại.

Tả Lộ Dư nói được một lúc, ảnh đại diện cũng đã thay đổi, phong cách ảnh đột biến, Diệp Phi nhìn ảnh wechat, có hơi không quen.

“Bạn em vẽ rất nhiều ảnh đại diện cho em.” Diệp Phi tiếp tục tìm kiếm trong thư viện ảnh: “Ảnh đại diện hiện tại của em, ảnh đại diện weibo cũng vậy, chị xem, có mấy cái.”

“Gửi hết cho chị.” Tả Lộ Dư liếc nhìn, vì thế ảnh đại diện weibo của Tả Lộ Dư cũng thay đổi, nhưng đáng tiếc là cô chỉ có hai ứng dụng mạng xã hội này thôi, nếu không cô sẽ thay toàn bộ.

Đổi xong, Tả Lộ Dư hỏi: “Người bạn này chị có biết không?”

“Biết, Hứa Nhược Huyên, lần đầu em dẫn chị đi gặp các cậu ấy, cậu ấy mặc áo khoác màu be, cột tóc đuôi ngựa.”

“Sao vậy?”

“Làm thế nào để liên lạc với cô ấy? Chị bảo Tiểu Vân mua lại mấy bức vẽ này.”

“Không cần đâu, cậu ấy vẽ vui thôi.”

“Nhưng hình như cậu ấy có vẽ bán thời gian cho người khác, gọi là cái gì Bất Lạc Bất Tuyên.” Nàng lại suy nghĩ: “Không sao đâu, chị không cần quan tâm chuyện này, em sẽ tìm thời gian nói với cậu ấy, nếu biết chị đổi ảnh đại diện thành tranh của cậu ấy, cậu ấy sẽ vui chết.”

Thời gian tiếp theo, Diệp Phi như muốn Tả Lộ Dư cũng tham gia sinh nhật của mình, tiếp tục giới thiệu nguồn gốc từng bức ảnh trong thư viện.

Gần hết ảnh, Diệp Phi bỗng nhiên ấn khóa màn hình, màn hình tối đen, Tả Lộ Dư ngơ ngác, quay đầu nhìn nàng, nghe nàng nói: “Năm nay chắc các cậu ấy sẽ làm bù cho em, ngày hai mươi hai mình còn đang ở thành phố M.”

“Về không kịp.”

Nàng ôm lấy tay Tả Lộ Dư, chớp mắt: “Cục cưng có chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho em không?”

Cô cười cong mắt, cọ mũi nàng: “Có.”

Diệp Phi hưng phấn kêu lên như thể đã nhận được quà sinh nhật: “Ừ, vậy em không hỏi.”

Trên đường đi, Diệp Phi bay phơi phới, nếu không vì có Tả Tổng quyền cao chức trọng đã hơn ba mươi ở bên cạnh, Diệp Phi nghĩ nàng nhất định sẽ không khách khí nắm tay cô cùng nhau tung tăng.

Nàng thật sự rất vui, vui đến mức khóe môi không chỉ vểnh lên, ngay cả tay chân cũng không khống chế được mà vặn vẹo.

Lên máy bay, nàng không giấu được nụ cười, mở ảnh đại diện của Tả Lộ Dư nhìn thật lâu, sau đó nàng nảy ra một ý nghĩ kì lạ, kéo nàng Tả Lộ Dư và Vu Mộng ba người vào một nhóm chat.

Diệp Phi: Xin chào tiến sĩ Vu.

Tin nhắn gửi đi, điện thoại của Tả Lộ Dư vang lên.

Diệp Phi đoạt điện thoại của Tả Lộ Dư, trực tiếp tắt thông báo tin nhắn của nhóm chat.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tả Lộ Dư, nàng vội vàng lắc đầu: “Không có gì, em với Vu Mộng tâm sự thôi.”

Nàng chu đáo cất điện thoại vào túi của Tả Lộ Dư.

Vu Mộng:???

Vu Mộng: Nhóm gì vậy?

Vu Mộng: Còn một người nữa là ai?

Vu Mộng: Sao lấy ảnh của cậu làm hình đại diện vậy?

Vu Mộng: Tả Lộ Dư à?

Diệp Phi: Đúng.

Vu Mộng:???

Vu Mộng: Vậy tạo cái nhóm này làm gì?

Vu Mộng: Tại sao chỉ có một mình mình là bóng đèn?

Diệp Phi: Trả tiền cho cậu.

Vu Mộng: Ôi.

Vu Mộng: Hòa rồi à.

Diệp Phi: Đúng vậy đó.

Bởi vì trong nhóm không thể chuyển khoản, Diệp Phi đã gửi mười bao lì xì hai trăm tệ, gửi xong lại gửi hai bao lì xì năm mươi hai tệ.

Diệp Phi: Cám ơn tiến sĩ Vu.

Sau khi vất vả nhận, tiến sĩ Vu:???

Vu Mộng: Không.

Vu Mộng: Trả tiền không chuyển khoản riêng được?

Diệp Phi: Chuyển được.

Diệp Phi: Nhưng mình muốn cho cậu xem ảnh đại diện mới đổi của Tả Lộ Dư.

Vu Mộng:???

Vu Mộng:???

Vu Mộng:???

Diệp Phi: Ha ha ha ha ha ha.

[Diệp Phi đá Vu Mộng ra khỏi nhóm chat].

Mấy giây sau, Diệp Phi nhận được tin nhắn riêng của Vu Mộng.

Vu Mộng:???

Vu Mộng:???

Vu Mộng: Ngả ngớn vẫn là cậu.

Diệp Phi: Vì chẳng những đầu độc một mình cậu.

Diệp Phi: Mình định làm y vậy với Hồ Na.

Vu Mộng: Bà Tả biết chơi thật đấy.

Hai phút sau, [Diệp Phi đá Hồ Na ra khỏi nhóm chat].

Hồ Na gửi tin nhắn riêng đến:???????????

Hồ Na:???

Hồ Na: Ngày nào mà không ngả ngớn thì chết à?

Diệp Phi: Ha ha ha ha ha ha ha.

Hồ Na: Mình sẽ vào nhóm lên án cậu!

Diệp Phi chơi vui quên bờ quên bến, Tả Lộ Dư xem trực tiếp quá trình, Diệp Phi chỉ vào hai cái ảnh đại diện của hai người họ hỏi Tả Lộ Dư: “Vui không?”

Tả Lộ Dư chỉ cười không đáp.

Rất nhanh, lời tố cáo đã vào nhóm chat, Hồ Na gửi ba cái ảnh chụp màn hình vào.

Hồ Na: Làm người ta vô cùng phẫn nộ!

Bạn một: Ha ha ha ha ha ha.

Bạn hai: Ngả ngớn vẫn là Tiểu Phi Thụ.

Bạn ba: Ha ha ha ha ha ha.

Bạn bốn: Đây là bức Nhược Huyên vẽ cho Diệp Phi à?

Bạn năm: Màn ân ái này hay đấy.

Nhược Huyên: Ba Tả xài tranh của mình!!!

Nhược Huyên: A a a a a ba ơi yêu ba!

Diệp Phi: Biến.

Diệp Phi: Không được yêu.

Vu Mộng cũng gửi vào bốn ảnh chụp màn hình.

Vu Mộng: Ngả ngớn như thế này thì sao làm công?

Diệp Phi:???

Bạn một: Ha ha ha ha ha ha ha.

Bạn hai: Ha ha ha ha ha ha.

Diệp Phi: Nhược Huyên, Tả Lộ Dư mới khen cậu vẽ đẹp, còn định mua lại nữa.

Diệp Phi: Nhưng cậu yên tâm đi, mình cản rồi.

Diệp Phi: Mình đã hung hăng dạy dỗ chị ấy!

Diệp Phi: Một tình bạn thuần khiết của mình và Nhược Huyên, sao có thể dùng tiền mua được chứ?

Diệp Phi: Tranh của Huyên tụi mình, đều là tặng! Tặng!

Nhược Huyên:???

Nhược Huyên:???

Nhược Huyên: Cô là ai? Ai bạn bè thuần khiết với cô!

Nhược Huyên: Đưa tiền cho tôi nhanh lên!!

Bạn hai: Ha ha ha ha ha ha ha.

Bạn ba: Ha ha ha ha ha ha ha ha.

Nhược Huyên: [Ảnh màn hình]

Nhược Huyên: Mà Diệp Phi ơi, mình vừa được gửi sáu nghìn tệ, có phải vợ cậu gửi không?

Diệp Phi sửng sốt, lập tức nhìn Tả Lộ Dư.

“Chị gửi?”

“Ừ. Có ít lắm không? Chị thấy cô ấy vẽ em mấy bức.”

Diệp Phi bật cười: “Không có.”

Diệp Phi nhìn một chuỗi dài chấm hỏi trong nhóm, trả lời: Mới hỏi, là chị ấy.

Nhược Huyên: Trời ơi!!!

Nhược Huyên: Cám ơn ba!!!!!!

Nhược Huyên: A!!!!!!!!

Nhược Huyên cám ơn như vậy, nhóm chat lại nổ tung, mọi người đều kêu trời.

Bạn một: Bà Tả! Tả Tổng còn thiếu phụ kiện gì? Gì mình cũng có!

Bạn hai: Em gái cũng có!!!

Bạn ba: Nô tỳ cũng có!!!

...

Diệp Phi tủm tỉm cầm điện thoại, máy bay chuẩn bị cất cánh, Diệp Phi không nói nữa, nhìn mọi người gần như đã tung hai người họ lên trời, bất chợt nói: Bay, không nói nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.