Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Chương 3: Chương 3




Không thể để râu chạm vào tân nương tử!

Mấy lần run rẩy giơ lên bỏ xuống cái que gạt tấm khăn voan hồng trên đầu tân nương tử, Phó Thanh Dương cuống quít lui từng bước về phía sau, bỏ lại cây que trên bàn, kinh hồn táng đởm nuốt nước miếng trong yết hầu, lau đi mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu.

Suýt chút nữa quên mất lời lão nương đã dặn!

Nếu quên chắc hậu quả tuyệt không thể gánh nổi a, bị rút gân lột da vẫn là trừng phạt nhẹ nhất rồi, hơn phân nửa là sẽ bị lột hết quần áo kéo đi từ đầu thôn tới cuối thôn, hoặc là đem chim đi dạo nơi vắng vẻ tĩnh mịch, lúc trước thì còn không sao, nhưng giờ hắn đã trưởng thành rồi a...

Nghĩ đến đây tay hắn run rẩy kịch liệt, xoay người bỏ chạy.

"Ta đi cạo râu trước rồi sẽ gạt khăn voan đỏ!"

Hạ khăn voan đỏ thẫm xuống, Lâu Thấm Du kinh ngạc nghe tiếng bước chân hốt ha hốt hoảng nhanh chóng chạy về phía cái bồn nước ở phòng ngoài, sau đó là tiếng nước xối ào ào, còn có tiếng người nào đó đang giải thích.

"Mẹ ta đã ngàn lần vạn dặn, không cạo râu không được chạm vào tân nương tử."

"Chàng..." Nàng cười nhẫn nại."thực rất hay nghe lời của bà bà?"

"Mẹ ta thực hung dữ, ta tất nhiên sợ rồi!"

Một đại nam nhân sức vóc như trâu như ngựa, không nói tránh đi là hắn hiếu thuận, mà lại thành thật thừa nhận là bởi vì mẹ hắn thực hung dữ nên hắn sợ mà phải nghe lời.

Vị hôn phu của nàng thật sự rất chân chất, rất thú vị.

Một hồi lâu sau, cuối cùng tiếng bước chân lại nhẹ nhàng đi về hướng nàng, sau đó khăn voan của nàng bị xốc lên, mũ phượng nặng trịch cũng được gỡ xuống, theo bản năng, nàng giương mắt ngước lên nhìn vị tân lang, tò mò muốn thấy chân diện mục bị che dấu dưới mớ râu ria xồm xoàm kia của hắn.

Vì sao bà bà ra mệnh lệnh cho hắn trước khi thành thân không được cạo râu?

Ngay sau đó khi tầm mắt của nàng vừa chạm đến gương mặt được cạo râu nhẵn nhụi bóng loáng sạch sẽ kia, không tự chủ được rít vào một hơi, đôi mắt trợn tròn sáng quắc, ngây người ra nhìn.

Không thể nào, trên đời này thực sự có một nam nhân đẹp như thế hay sao?

Nếu thế gian này thực sự có cái gọi là "mỹ nam tử trong mỹ nam tử", vậy nam nhân trước mắt nàng có thể nói là hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu này. Hắn tuấn mỹ đến không thể tưởng tượng nổi, không nghi ngờ gì nữa hắn có thể làm cho nữ nhân trong thiên hạ thần hồn điên đảo, đánh mất tâm trí, phản bội cha mẹ, bán đứng tỷ muội, thậm chí sẽ khiến người ta hoài nghi rằng đây có phải là phàm nhân hay không.

May mắn, đây là một loại tuấn mỹ tinh khiết dương cương, nếu không thực khiến người ta tưởng hắn là mỹ nữ.

Cũng khó trách, võ lâm đệ nhất mỹ nữ Lâu Nguyệt Lan, trong miệng hắn lại là "bộ dạng cũng không tệ lắm" mà thôi, nếu đem ra so sánh, chỉ sợ Lâu Nguyệt Lan vẫn còn kém hắn vài phân!

Lúc này nàng mới hiểu vì sao bà bà mệnh lệnh hắn phải để râu.

"Nhìn ta chăm chăm làm gì?" Phó Thanh Dương sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi.

"Ta nghĩ..." há miệng ra rồi lại ngậm miệng lại, thanh âm của Lâu Thấm Du có chút khàn khàn. "hay là chàng cứ để râu như xưa đi!"

Để mỗi lần hắn xuất môn trở về, khỏi phải thấy cảnh một bầy cô hồn dã quỷ thất hồn lạc phách lẽo đẽo đi theo sau hắn.

"Không được đâu!" Phó Thanh Dương xoay người lại rót rượu, hai tay bưng lên một ly, rồi lại xoay người bưng một ly khác cho nàng. "Mẹ ta nói, sau khi thành thân phải hứa không được để râu nữa, ngay cả một cọng cũng không được để sót!" Ý chỉ của lão nương, hắn cũng không dám không tuân. "Đây, rượu giao bôi, uống đi!"

Nhìn ly rượu giao bôi trong tay, Lâu Thấm Du bất giác cười khổ.

Việc này thật sự cũng không đúng ước nguyện của nàng, nàng mong chờ là một trượng phu bình thường, một cuộc sống bình thường, nhưng vị phu quân này của nàng, tuy chỉ là một anh chàng buôn ngựa bình thường, lại thập phần tuấn mỹ một cách thái quá, nàng cũng không biết có một vị phu quân tuấn mỹ như thế, cuộc sống còn có thể bình thường hay không.

Giờ bọn họ đã bái đường thành thân rồi, nàng có thể làm được gì chứ?

Bất đắc dĩ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng từ từ uống rượu giao bôi xuống. Quên đi, cũng là nàng đã chọn hắn, nàng vốn không có quyền oán giận, chỉ có thể hết sức thích ứng với hắn.

Mặc kệ hắn là mỹ nam tử hay là quái vật, hắn đều đã là trượng phu của nàng.

Thế là nàng quyết tâm đem hết mọi lý trí kiên định, ý chí kiên cường của mình ra, dứt khoát kiên quyết dời ánh mắt trở lại trên mặt Phó Thanh Dương, sau đó cố gắng kềm chế không để cho tâm thần của mình bay lên chín từng mây nữa.

Thật hy vọng có thể sớm quen đi vẻ tuấn mỹ của hắn.

"Nàng không đói bụng sao? Còn không mau lại đây ăn chút!" Phó Thanh Dương sớm đã bắt đầu ngồi vào bàn ăn như sói nuốt như hổ, nhưng cũng không quên săn sóc lão bà mới cưới.

Nhìn hắn là đã no rồi, đâu còn nghe đói nữa!

"Ta...không đói bụng."

"Ta thì đói muốn chết!" Phó Thanh Dương thức ăn đầy miệng, lời nói hàm hàm hồ hồ, không rõ đâu là mồm đâu là miệng. "Mười ngày nay ta chạy như ma rượt, ngay cả bánh bao cũng đều là ngồi trên lưng ngựa mà cắn."

Hèn chi hắn lại lôi thôi như vậy.

"Thật ra chàng có thể trễ một hay hai ngày cũng không sao, tiểu muội nàng cũng sẽ không..."

"Như vậy không được!" Phó Thanh Dương quả quyết phủ định. "Đại bá nói, không được thất tín với bất cứ ai, nếu đã hứa hẹn chuyện gì đó với người ta, bằng bất cứ giá nào chúng ta cũng phải làm cho bằng được, nếu không thì đừng có hứa hẹn với người ta; Lục thúc cũng nói qua, đã đáp ứng chuyện gì, cho dù phải trả bằng tính mệnh mình cũng trăm lần triệu lần không thể trái lời..."

"Nói vậy cũng phải." Lâu Thấm Du lẩm bẩm nói, ánh mắt lưu luyến nhìn từng đường nét duyên dáng trên gương mặt kia của hắn, bất tri bất giác lại bắt đầu đâm ra kinh hoảng.

"Cho nên, nếu ta đã hứa là ngày hôm nay nhất định sẽ giao hàng, cho dù mất mạng ta thể nào cũng phải giao hàng cho bằng được!"

"Ừ."

"Mặc dù là lúc đầu có xảy ra một chút chuyện ngoài dự liệu, nên ta mới thiếu chút nữa không đến kịp..."

"Ừ."

"Nhưng đây vẫn là trách nhiệm của chính bản thân mình..."

"Ừ."

"Tóm lại, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!"

"Ừ."

"..."

Cuối cùng nghe ra hình như lão bà của mình chỉ trả lời cho có lệ, Phó Thanh Dương hồ nghi nghiêng mặt nhìn lại, bắt gặp lão bà lại đang ngắm nhìn hắn chăm chăm không hề chớp mắt, hàng lông mày phong nhã của hắn nhăn lại.

"Lại nhìn ta chăm chăm làm chi?"

Xem ra, vị phu quân này của nàng dường như tuyệt không biết dung mạo chính mình hấp dẫn người khác như thế nào.

Khẽ thở dài, Lâu Thấm Du lại cố gắng dời tầm mắt đi chỗ khác, nàng tự nhận bản thân mình cũng không phải một nữ nhân hay chú trọng vẻ ngoài, nhưng một khi đối mặt với vị phu quân này, nàng mới bắt đầu phát hiện ra rằng mình cũng thực là tục tằng, đối mặt với nam nhân tuấn mỹ cũng sẽ nhìn đến thất thần.

Nói đi rồi cũng phải nói lại, cái này cũng không thể hoàn toàn trách nàng a, vị phu quân này của nàng thật sự tuấn mỹ một cách quá hoang đường!

Nghĩ vậy, nàng quyết định thỉnh phu quân giúp nàng một chuyện nhỏ, để nàng tránh không cẩn thận bị thất thố trước mặt người khác, thế là nàng nhẹ giọng kêu "Quan nhân..."

Phụt!

Một ngụm canh hạt sen đều bị phun ra ngoài, "Nàng, nàng, nàng..." vừa ho sằng sặc Phó Thanh Dương vừa thất thanh khiển trách. "Nàng gọi ta là cái gì?" Nghe lầm, hắn nhất định đã nghe lầm!

"Quan nhân a!" Lâu Thấm Du trả lời, kinh ngạc phát hiện sắc mặt phu quân của nàng có chút tái xanh, buồn bực không hiểu nàng kêu sai chỗ nào. "Thì chàng nói không được gọi chàng là phu quân, tướng công, cũng không cho kêu ca, ta đành phải kêu chàng là quan nhân, có chỗ nào không đúng sao?"

Trời đất bao la đều không đúng!

Vừa nghe nàng liên tục gọi vài tiếng xưng hô làm người ta nổi da gà, Phó Thanh Dương không khỏi liên tục rùng mình, nàng gọi đến đâu hắn rùng mình đến đó.

"Đừng, đừng gọi ta như vậy!" Hắn vừa ra lệnh vừa năn nỉ nói.

"Vậy thì..." Lâu Thấm Du nghĩ nghĩ. "Phó lang?"

Phù phù!

Phó Thanh Dương hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất, mặt tái mét lại. "Nàng không thể kêu kiểu khác hay sao?" Nữ nhân này thật là...tại sao cứ nhất định phải dùng loại danh từ khủng bố này để gọi hắn chứ?

Lâu Thấm Du lại hạ giọng một chút. "Lão gia?"

Phó Thanh Dương rên rỉ, "Ta đã cạo hết râu rồi còn già như vậy sao?" Bàn tay to của hắn rờ tới rờ lui trên cằm của mình, hoài nghi không biết mình đã cạo sạch sẽ hay chưa?

Già hay không già đâu phải căn cứ trên bộ râu mà quyết định.

Lâu Thấm Du mím môi nở nụ cười. "Vậy thì kêu chàng làm sao?"

"Tên!" Phó Thanh Dương hung hăng nói thật lớn, hung hăng đứng phắt dậy. "Kêu tên của ta là được rồi, kêu cả tên lẫn họ cũng được, nhưng đừng có gọi ta theo cái kiểu mẹ gọi con là được rồi!"

Chỉ trong chốc lát, vẻ tươi cười của Lâu Thấm Du đã biến mất, sắc mặt cũng thay đổi hẳn đi.

"Tuyệt không!" Nàng kiên quyết cự tuyệt một cách lạ thường.

Đang định buông mông ngồi xuống ghế, vì hai chữ trầm trọng mang theo chút bi thương phẫn nộ đau đớn kia của nàng, hắn kinh ngạc ngừng lại, lại tiếp tục ngồi xuống, Phó Thanh Dương hồ nghi nhìn nàng chăm chú.

"Tại sao?"

Hắn vừa lên tiếng hỏi, Lâu Thấm Du lập tức nhận thấy bản thân mình đã phản ứng hơi quá, nhất thời có chút thất thố, không biết phải giải thích như thế nào mới được, cắn môi dưới chần chờ một lát sau, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, ngước đôi mắt sáng như thu thủy lên, thẳng thắn thành khẩn đối mặt với phu quân của mình.

"Bởi vì..."

Không giấu diếm chút nào, nàng đem chuyện cũ bi thương đã từng kể qua cho Vũ Văn Tĩnh Nhân nghe, từng chuyện từng chuyện kể hết cho phu quân của nàng.

Để tránh lặp lại vết xe đổ của phụ thân, làm một đôi phu thê bất đồng như cha mẹ của nàng, nàng nhất định làm một thê tử không giống nương, những chuyện không nên không phải mà nương đã làm, nàng tuyệt đối sẽ không làm; những chuyện nương nên làm, phải làm, nàng sẽ dốc hết toàn lực ra làm.

Năm đó, cho dù cha mở miệng hỏi, nương cũng không giải thích với cha bất cứ chuyện gì, bởi vì nương không tin cha.

Cho nên, nàng phải làm một thê tử tuyệt không giấu diếm trượng phu một chút gì, dù sao cũng sẽ ở chung với nhau cả đời, ít nhất cũng phải tin tưởng, thẳng thắn, thành khẩn với nhau, nếu không giữa phu thê sao có thể nảy sinh tình cảm?

Tuy hắn không nhất thiết là hiểu hết những lời nàng nói.

"...Nương luôn mang cả tên lẫn họ phụ thân ra gọi không có chút thân tình nào, chỉ có sự khinh bỉ và khinh miệt của nương đối với cha, tuy cha là trượng phu do chính bản thân nương lựa chọn, nhưng nương khinh thường nam nhân, cũng không tin nam nhân, cho dù là trượng phu của mình, ta...không muốn giống như nương..."

Dĩ vãng như vậy, mỗi lần nhắc tới chuyện của cha mình, nàng luôn không kềm chế nổi tâm tình đau thương, mỗi câu mỗi chữ đều gằn từng tiếng như nỗi đau vĩnh viễn khắc trong lòng.

Cả đời nàng đều không thể quên được, gương mặt tràn ngập bi thương u sầu uất ức kia của phụ thân.

Phó Thanh Dương lẳng lặng, chăm chú lắng nghe, mãi cho đến khi nàng nói xong, đôi mắt hắn vẫn hoang mang như cũ, mặc dù nói cho cùng nàng ra vẻ rất bi thảm, nước mắt nước mũi thiếu điều suýt chút nữa rơi cả ra, nhưng hắn nghe xong nửa ngày cũng không hiểu vì sao nàng cự tuyệt gọi thẳng tên của hắn?

Vậy thì tên người ta đặt ra để làm gì, không phải để kêu hay sao?

Hắn cũng mặc kệ là khinh bỉ hay là khinh miệt, là phẫn nộ hay là vui vẻ, gọi tên người khác chẳng qua là để người ta biết có người đang gọi hắn mà thôi, nghĩ nhiều như vậy để làm chi?

Thật là, nữ nhân đúng là nữ nhân, thích tính toán chi li!

Thôi quên đi, hắn là nam nhân khoan hồng độ lượng, lão nương nói trách nhiệm của trượng phu là phải dễ dàng tha thứ cho thê tử, nàng muốn kêu thế nào thì mặc nàng kêu thế nấy đi!

Thế là, hắn lại quay đầu đi tiếp tục ăn. "Tùy nàng muốn kêu gì cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ quen đi!"

Nghe vậy, hốc mắt Lâu Thấm Du nhất thời lặng lẽ ươn ướt lệ.

Nàng nhìn ra được, vị phu quân này tuyệt không hiểu những gì nàng nói, thậm chí hắn cũng không cho là đúng, nhưng hắn nghe được trong giọng nói của nàng hàm chứa đau xót, cho nên hắn nhượng bộ.

Nam nhân này có lẽ không thể cùng nàng thổ lộ tâm sự, ý hợp tâm đầu, nhưng hắn là một nam nhân rất biết nhường nhịn.

"Thanh ca."

Thân ca?

Thịt nơi hai gò má của Phó Thanh Dương vặn vẹo nghiêm trọng. "Hả?" Lão cha chết tiệt, tại sao lại đặt cho hắn cái tên này!

"Chàng có thể giúp ta một việc này được không?"

"Việc gì?"

"Sau này, nếu ta lại chăm chăm ngắm nhìn chàng, vậy xin Thanh ca lập tức nhắc nhở ta một chút."

"Sao?" Phó Thanh Dương giật mình, nửa người như muốn đổ sang một bên, nghi ngờ suy nghĩ một hồi rồi bừng tỉnh đại ngộ, "Ta hiểu rồi, nữ nhân ngắm nhìn nam nhân thật không ra thể thống gì, nhưng..." lại hoang mang trừng mắt nhìn. "Ta là phu quân của nàng, lão bà ngắm phu quân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, việc này đâu có gì không hợp với thể thống đâu?"

Lâu Thấm Du thở dài một hơi. "Cho dù là vậy, thê tử luôn chăm chăm ngắm nhìn phu quân cũng không được tốt lắm đâu?"

Nàng ngắm nhìn hắn, hắn cũng đâu có mất đi miếng thịt nào, có gì là không tốt?

Phó Thanh Dương vẫn vô cùng hoang mang. "Tại sao?"

"Cái này...ta..." Lâu Thấm Du bắt đầu cảm thấy có chút dở khóc dở cười. "À, luôn luôn chăm chăm ngắm nhìn phu quân, cái đó...vậy..."

Phó Thanh Dương nhẫn nại chăm chú nhìn nàng, kiên nhẫn chờ câu trả lời của nàng, mà nàng lại cứ "vậy" cả buổi, "vậy" không ra được nửa câu tiếp theo, rốt cuộc là "vậy" cái gì? Hắn đành phải nhăn mày lại, tự suy nghĩ, hơn nửa khắc đồng hồ, hắn mãnh liệt đập tay lên đùi một cái chát, cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt.

"Ta biết rồi, luôn ngắm nghía ta mà không làm việc khác được, có phải không!"

"......" không biết nói gì.

"Nhưng ta vẫn không rõ, tại sao nàng cứ ngắm nhìn ta mãi?"

"......" hoàn toàn không biết nói gì.

※※※

Trước đây, trong toàn bộ người ở Lục Ánh sơn trang, Lâu Thấm Du dám nói mình là người đầu tiên rời giường, bởi vì nàng thích dậy sớm, thích xem ánh rạng đông nhen nhúm nơi đường chân trời, đó là cảnh đẹp nhất mà nàng đã từng ngắm.

Nhưng ngày đầu tiên sau khi thành thân, nàng mới hiểu được, nàng thức dậy còn chưa đủ sớm.

"Dậy đi nữ nhân, trời đã sáng quắc rồi mà nàng còn chưa chịu dậy nữa!"

Lâu Thấm Du cả kinh tỉnh dậy, từ sau khi trưởng thành đây là lần đầu tiên nàng bị người khác đánh thức dậy vào lúc sáng sớm, nàng thật kinh hãi, tập trung nhìn lại, thì ra là vị tân phu quân của mình đang ngồi bên giường, vẻ mặt không kiên nhẫn lay nàng dậy.

"Thanh... . . Thanh ca?"

"Có kêu thân ca cũng vô dụng thôi, chừng nửa canh giờ nữa là đã tới giờ mẹo rồi, nàng tính nhàn hạ ở mãi trên giường sao?"

Giờ mẹo?!

"Nhưng mà chưa đến giờ mẹo đã phải rời giường..." Nàng giật mình mở to mắt. "Có hơi bị sớm quá hay không?"

"Sớm?" Phó Thanh Dương hừ hừ. "Đại ca của ta chưa đến giờ dần đã dậy rồi, đại tẩu của ta còn phải thức dậy sớm hơn so với hắn, mà tẩu ấy cũng không có nửa câu oán hận qua!"

Giờ dần?!

"Nhưng..." Lâu Thấm Du cuống quít ngồi dậy, lại phát hiện hai mắt của phu quân đang chăm chú nhìn bộ ngực của nàng không hề chuyển mắt, nàng hoang mang cúi đầu xem, kinh hãi la lên một tiếng rồi lại quay đầu lại trốn trong chăn, hai gò má ngượng ngùng đỏ bừng.

Trắng như tuyết, nõn nà như bạch ngọc, cảnh xuân hơ hớ lộ ra, hèn chi người nào đó xem đến nỗi nước miếng cũng chảy ra.

"Trốn cái gì mà trốn!" Lau nước miếng đi, Phó Thanh Dương bất mãn cứng rắn ngăn lại. "Chúng ta đã viên phòng rồi, có gì phải e lệ nữa?" Thật đáng giận, chỉ nhìn một chút thôi, thật là, thân thể nữ nhân không cho trượng phu xem thì cho ai xem? "Mau lên, xuống giường đi nữ nhân. Không phải trách nhiệm của thê tử là hầu hạ phu quân rửa mặt chải đầu thay quần áo hay sao?"

Cho dù tính tình Lâu Thấm Du xưa nay quen lạnh nhạt, lãnh đạm nhưng lúc này cũng không dám và không thể ung dung đứng dậy được.

Dưới cặp mắt sáng quắc của phu quân, nàng mặt đỏ tai hồng như tôm luộc, bắt buộc phải lăn xuống giường, bất chấp vừa mới trải qua lần đầu tiên đau đớn tối hôm qua, luống cuống tay chân lục tìm áo ngắn áo dài, áo trong áo ngoài mà đêm qua đã bị phu quân ném xuống gầm giường, sau một hồi lung tung mặc vào mới hơi trấn định tinh thần lại một chút.

Không sao, không sao, như lời của phu quân đã nói, hắn là trượng phu, nàng là thê tử, không có cái gì phải e lệ.

Sau khi đã bình tĩnh lại, nàng liền lấy lại sắc mặt bình thường, xoay người đối mặt với phu quân, chuẩn bị làm tròn trách nhiệm của thê tử, hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Ai ngờ ngay sau đó, khuôn mặt vốn phải mất một lúc mới bình tĩnh như thường của nàng lại đỏ bừng lên như bị lửa thiêu.

Phó Thanh Dương toàn thân không mặc gì, đứng tồng ngồng khoe cây cột chống trời ra, hai tay chống lên hông, vẻ mặt không kiên nhẫn chờ nàng đến hầu hạ hắn mặc quần áo.

Dùng sức giữ chặt hai cái chân suýt chút nữa bỏ chạy mất, hít sâu vào mấy hơi, Lâu Thấm Du cố gắng ổn định lại tiếng tim đang đập cuồng loạn, sau đó ra vẻ như không để ý đến bên cạnh thân thể cao lớn trần truồng của phu quân, dùng thái độ thản nhiên như thường hầu hạ hắn mặc vào từng cái quần từng cái áo. Tuy cố ra vẻ không có gì nhưng toàn thân nàng đều đỏ bừng, hơi thở khó nhọc.

"Thanh ca, không biết đại ca làm nghề gì?" Vì để tự phân tán sự chú ý của mình, nàng thuận miệng hỏi.

"Làm ruộng."

Há hốc mồm.

"Thanh ca, nông dân có thói quen làm việc vào sáng sớm, nhưng những gia đình bình thường không có như vậy a!"

"Gia đình bình thường?"

Hầu hạ Phó Thanh Dương ăn mặc ổn thỏa xong, Lâu Thấm Du mời hắn ngồi xuống, bắt đầu vừa cẩn thận chải từng sợi tóc của hắn vừa trả lời hắn, tuy hắn đã gội đầu sạch sẽ nhưng đầu tóc hỗn độn như một đống cỏ dại.

"Từ trước đến nay Lâu gia luôn luôn đợi qua khỏi giờ mẹo mới ăn sáng."

Qua khỏi giờ mẹo?

Thật đúng là lười!

Phó Thanh Dương nhíu nhíu mày, lên cao giọng. "Được rồi! Nhập gia tùy tục, qua giờ mẹo thì qua giờ mẹo, vậy để ta đến chuồng ngựa xem qua Bạch Yên và Mặc Dạ trước, nàng nhớ đem quần áo bẩn trong bọc hành lý của ta ra giặt đó."

"Dạ, ta đã nhớ kỹ."

Thật vất vả lắm cuối cùng nàng mới tháo được những sợi tóc so le không đồng đều rối hỗn độn của Phó Thanh Dương, cẩn thận chải chuốt cho suông lại. Sau đó Lâu Thấm Du lui ra phía sau vài bước, nhăn trán lại suy nghĩ một lát, quyết định lấy dây cột tóc hắn lên là được rồi, theo tính chất công việc của hắn, nếu búi tóc lên cũng sẽ không duy trì được bao lâu.

Tiễn phu quân xuất môn xong, Lâu Thấm Du mới bắt đầu sửa soạn cho chính mình, rồi dọn dẹp lại phòng.

Sau đó, nàng một tay cầm nến, một tay cầm cái giỏ đựng quần áo để giặt, lầm lũi bước đi trong bóng đêm ra cái giếng sau phòng bếp, thuần thục kéo nước giếng lên giặt đồ.

Lúc này, màn đêm vẫn đen kịt như trước, gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, chính là một khắc trước khi bình minh lên, nước giếng lạnh như băng, cầm cây chày giã lên quần áo, nàng lại dường như không cảm thấy vất vả, trên môi thủy chung vẫn giữ nụ cười nhẹ.

Trước nay nữ nhân của Lâu gia không bao giờ làm việc nhà ngoại trừ nàng.

Từ lúc nàng bắt đầu tiếp nhận xử lý trang vụ, công tác thu chi sổ sách, nàng luôn cố gắng học tập làm việc nhà, từ công việc quét tước phòng đến nữ công gia chánh hoặc việc bếp núc, bởi vì nàng đã sớm hạ quyết tâm làm một thê tử bình bình thường thường.

Trước nay nữ nhân Lâu gia đều luôn có tỳ nữ hầu hạ, ngoại trừ nàng.

Nàng luôn kiên trì tự mình chăm sóc lấy bản thân mình, tự mình dọn dẹp gian phòng của chính mình, trang phục của mình rách thì mình tự vá, quần áo của mình thì mình tự giặt lấy, ngoại trừ điểm tâm, nàng cũng tự mình nấu lấy thức ăn cho riêng mình.

Nàng không biết mình làm tốt hay không, bởi vì mẫu thân cùng đại tỷ, nhị tỷ không tự làm, không ai dạy nàng, chỉ điểm nàng, nhưng nàng luôn dốc hết toàn lực ra làm, không hiểu cũng không ngại học hỏi hạ nhân, hỏi nữ đầu bếp, hỏi nha hoàn, cố gắng tối đa đạt đến yêu cầu cao nhất, hoàn mỹ nhất.

Tất cả, tất cả đều chỉ vì một ngày như hôm nay, gả cho một trượng phu bình bình thường thường, làm một thê tử bình bình thường thường, trở thành một đôi vợ chồng bình bình thường thường, sống những tháng ngày bình bình thường thường như khát vọng của phụ thân.

Nay, cuối cùng nàng đã có cơ hội thực hiện tâm nguyện đó rồi!

Có chút thỏa mãn và chút mong đợi, sau khi làm xong những việc mà bổn phận một thê tử phải làm, Lâu Thấm Du cười nhẹ mang theo một tâm tình hưng phấn đi về phía chuồng ngựa.

Ven đường nàng gặp bọn hạ nhân lục tục dậy sớm làm công việc hàng ngày, những người này lúc trước luôn hòa hợp sống chung với nàng, nhóm nha hoàn nô bộc luôn nói nói cười cười với nàng, nay tất cả đều có vẻ mặt không được tự nhiên vội vàng hành lễ với nàng xong rồi vội vàng quýnh quáng chạy đi, thực rõ ràng là đang trốn tránh nàng.

Vẫn tưởng nàng sẽ gả đến Vũ Văn thế gia làm đại thiếu nãi nãi Tam tiểu thư, thế mà lại tự nguyện "đắm mình" gả cho một gã buôn ngựa thấp kém, ngay cả bọn hạ nhân cũng không thể chấp nhận.

Nàng không thèm để ý mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước. Nàng chẳng thấy có gì phải thẹn khi làm thê tử của một gã buôn ngựa cả.

Dù sao sau khi thành thân, nàng sẽ đem công việc đau đầu trong trang này chuyển giao cho nhị tỷ xử lý, từ nay về sau nàng không phải trông nom hạ nhân trong trang nữa, nếu bọn họ không biết phải đối mặt với nàng như thế nào, vậy nàng cũng sẽ không miễn cưỡng bọn họ, miễn cho bọn họ phải khó xử.

Xa xa nhìn thấy bên chuồng ngựa, Phó Thanh Dương đang đứng đưa lưng về phía nàng. Hắn đang chải lông cho Bạch Yên, Lâu Thấm Du liền gia tăng cước bộ chạy nhanh lại.

"Thanh ca, mọi việc có tốt không?"

"Ta vừa mới thay móng cho Bạch Yên, còn Mặc Dạ nữa!" Phó Thanh Dương cũng không quay đầu lại nói.

"Nhưng sắp tới giờ ăn điểm tâm rồi!" Lâu Thấm Du nhắc nhở hắn.

"Nàng đi trước đi! Chờ ta thay móng cho Mặc Dạ rồi sẽ đi tìm nàng."

"Vậy ta chờ chàng."

"Không cần đâu, vừa mới thành thân, nàng có thể nghỉ ngơi vài ngày, sau đó ta sẽ chỉ nàng làm công việc trong chuồng trại."

Công việc trong chuồng trại?!

Lâu Thấm Du kinh ngạc giật mình một cái, tiện đà nhớ lại, cũng phải, nàng là thê tử của lái buôn ngựa, tất nhiên phải học tập làm những việc có liên quan đến ngựa rồi.

Cái gọi là phu xướng phụ tùy hẳn là như thế này a!

Thế là, nàng bắt đầu cẩn thận quan sát công việc của Phó Thanh Dương đang làm, có chỗ nào không hiểu liền mở miệng hỏi, mãi sau khi Phó Thanh Dương cỡi Mặc Dạ rời đi, nàng mới chuyển hướng bước vào dãy phòng phía trước.

Kế tiếp cũng nên đi đối mặt với cơn phẫn nộ của mẫu thân rồi!

※※※

"Đáng giận, thật sự là rất đáng giận !" trên bàn ăn điểm tâm sáng của Lục Ánh sơn trang từ trước đến nay đều luôn luôn tĩnh lặng, bởi vì ngoại trừ Lâu Thấm Du, các nữ nhân khác trong Lâu gia đều không có thói quen dậy sớm, chỉ một khắc trước khi ăn sáng các nàng mới miễn cưỡng dậy, khi các nàng ngồi vào trước bàn ăn sáng thì mí mắt còn dính trên mặt đất, ba hồn bảy vía còn vất vưởng trong mộng.

Nhưng hôm nay lại khác thường, mới sáng sớm trước khi Lâu Thấm Du chưa xuất hiện, toàn bộ bốn vị nữ nhân còn lại của Lâu gia đã tụ tập bên bàn ăn, hơn nữa ngoại trừ Lâu Nguyệt Sương, ai nấy đều phấn chấn tinh thần...

Không phải, là lửa giận ngút trời.

Nhất là Lục Phù Dung, tối hôm qua vì ra vẻ tín nghĩa, bà phải giả tươi cười chủ trì hôn lễ; vì ra vẻ khí độ, bà phải tỏ vẻ hào phóng hoan hỉ dự yến cùng các tân khách khác, vì ra vẻ quyết đoán, bà phải dũng cảm nâng ly cụng chén với khách khứa, cuối cùng, vì biểu hiện...biểu hiện...

Chẳng biết vì biểu hiện cái gì, dù sao bà đã uống rượu, uống say túy lúy rối tinh rối mù, mê man đến hừng đông, sau khi tỉnh lại bà chỉ muốn giết người.

Giết nữ nhi của bà, cũng giết luôn tên đại hồ tử kia!

"Tam muội gả thì cũng đã gả rồi..." Thái độ Lâu Nguyệt Sương bình tĩnh nói. "Giờ ngài tức giận cũng có ý nghĩa gì?" Theo nàng thấy, nếu đó là sự lựa chọn của tam muội, hôn lễ cũng đã hoàn thành rồi, vậy cũng không cần gây thêm chuyện nữa.

Mày liễu của Lục Phù Dung nhướng cao lên."Vậy thì sao? Lục Ánh sơn trang còn không đến phiên ngươi làm chủ, ngươi chưa gì đã muốn ra lệnh cho ta sao?"

Lâu Nguyệt Sương dở khóc dở cười. "Ta không phải có ý đó..."

"Không phải thì câm miệng lại cho ta, bây giờ..." Lục Phù Dung nghiến răng nghiến lợi nói, liếc đôi mắt Sơn Đông lão hổ qua ba vị nữ nhi còn lại. "ta muốn biết, cuối cùng là ai đã để tên tiểu tử đó tới đây? Ta không phải đã căn dặn rồi sao, không được cho tất cả những nam nhân Thấm Du có thể lựa chọn để gả qua ải?"

"Chuyện này..." Lâu Nguyệt Sương theo bản năng liếc về phía Lâu Nguyệt Lan.

Lâu Nguyệt Lan co rúm lại một lúc, sau lại ưỡn ngực cãi lại. "Là ta đã kêu Hồng Cúc đi phụ trách chuyện này, nói không phải chứ nha đầu kia vừa thấp lại vừa béo, mặt mày ngơ ngáo, chắc tiêu chuẩn chọn chồng nhất định rất thấp, bảo ả đi phụ trách chuyện này thật là thích hợp, người mà ngay cả ả ta cũng không muốn gả, Tam muội hẳn cũng sẽ không chịu gả chứ?"

Có đạo lý.

Nhưng có đạo lý đôi khi cũng sẽ biến thành không đạo lý, sự thật đã xảy ra trước mắt.

"Nhưng Thấm Du lại chịu gả!"

"Ai mà ngờ được tam muội lại đồng ý gả cho cái thứ ngay cả nha đầu sai vặt cũng không thèm chứ!" Lâu Nguyệt Lan quyết cong môi lên cãi lại, không cam lòng bị trách cứ.

"Nói cũng đúng a, xem cái thứ cao như trâu bự như ngựa kia, râu ria xồm xoàm, chẳng khác nào một tên đạo tặc chuyên chặn đường cướp của, hơn nữa lại bẩn lại thối lại lôi thôi lốc thốc, không khác gì tên khất cái đầu đường xó chợ, ta thấy chỉ sợ ngay cả nha hoàn trong trang của chúng ta cũng chẳng có đến nửa người nguyện ý gả cho hắn?" Lâu Tuyết Du căm giận nói, hận chết cái thứ kia dám nói nàng cả đời cũng không gả đi được."

Đúng là nếu phải gả cho cái thứ người như hắn, ta nguyện cả đời cũng không thèm lấy chồng!"

"Xem đi! Ngay cả tiểu muội cũng nói như vậy. Nhưng mà..." Lâu Nguyệt Lan làm mặt khổ, thở dài một hơi. "Sở dĩ Hồng Cúc để loại người như hắn qua ải cũng có nguyên nhân trong đó, cũng không phải vì ả không muốn gả cho loại người như vậy..."

"Nếu không phải vậy thì tại sao?" Lâu Tuyết Du tò mò hỏi.

Lâu Nguyệt Lan liếc Lục Phù Dung một cái. "Nương không phải đã phân phó qua, phàm là nhân vật giang hồ thì không cần ngăn cản, không phải sao?" Bởi vì sợ người ta sinh lòng nghi ngờ.

Vậy thì sao, nha đầu đó ai cũng đồng ý gả, chỉ là không chịu gả cho người trong võ lâm, để bọn họ qua cũng đâu có sao?

"Đó là điều kiện của Thấm Du a!" Lục Phù Dung tức giận nói. "Huống chi tên kia là cái thứ buôn ngựa, cũng không phải nhân vật giang hồ."

"Nhưng hắn biết cỡi ngựa."

Cỡi ngựa hay không thì có quan hệ gì?

"Cho nên?"

"Tại hắn cỡi ngựa nên Hồng Cúc tưởng hắn là nhân vật võ lâm, do đó đã không ngăn cản hắn đến!"

Lục Phù Dung ngẩn ngơ rống giận "Ngu ngốc, cũng không phải chỉ có nhân vật giang hồ mới biết cưỡi ngựa!"

Lâu Nguyệt Lan bất đắc dĩ xua xua hai tay. "Nhưng người bình thường không phải cỡi lừa thì chính là cỡi trâu, ít có ai cưỡi ngựa a!"

"Cái này..." Lục Phù Dung nhất thời ngậm miệng lại.

"Ta nói, nương, hiện tại truy cứu những việc này cũng vô dụng thôi!" Lâu Tuyết Du đứng bên cạnh không kiên nhẫn lên tiếng nói. "Vẫn nên thảo luận vấn đề quan trọng kế tiếp thì hơn!"

Lục Phù Dung làm mình làm mẩy một lát rồi mới không cam lòng nói: "Được rồi! Thảo luận thì thảo luận..."

Thế là, ngoại trừ Lâu Nguyệt Sương chỉ đứng bên cạnh lắc đầu than thở, mẹ con ba người còn lại bắt đầu líu ríu, to nhỏ âm mưu và bàn bạc, ngươi một ý kiến, ta một ý kiến, nhưng mục đích chỉ có một. Làm thế nào để Lâu Thấm Du tái giá gả cho Vũ Văn Tĩnh Nhân.

Bởi vì thương tâm và thất vọng, Vũ Văn Tĩnh Nhân đã lặng lẽ bỏ đi trước khi hôn lễ diễn ra, nhưng trước khi rời đi, hắn đã nói, hắn không ngại Lâu Thấm Du đã từng gả cho ai hay chưa, thậm chí cho dù nàng có hài tử, hắn cũng đều kiên nhẫn chờ cho đến lúc nàng hồi tâm chuyển ý.

Hắn cũng cho rằng, nếu Lâu Thấm Du nhận ra là phải ở chung cả đời với một trượng phu thô lỗ tục tằn không văn nhã lễ độ gì cả là chuyện hoàn toàn không thể chịu đựng được, tất nhiên nàng sẽ hối hận.

"...Được, vậy cứ quyết định như vậy đi!"

"Nhưng trước khi bắt đầu, trước hết phải cho hai người bọn hắn thời gian ba tháng đã."

Phải chờ sao?

"Tại sao?" Lục Phù Dung không hờn không giận hỏi.

"Không phải ta đã nói rồi sao? Chúng ta phải cho tam muội thời gian tự thể nghiệm ”chịu khổ” đến tột cùng là việc như thế nào, sau đó nàng mới minh bạch..." Lâu Nguyệt Lan cười lanh lảnh. "Thân là một thiên kim tiểu thư như nàng, kỳ thật là sẽ không thể chịu khổ được quá một ngày đâu."

"Có đạo lý."

"Ngoài ra, ta cũng đã nói qua là tam muội rất thông minh, nàng nhất định sẽ lo lắng sợ chúng ta giở thủ đoạn nghĩ cách chia rẽ vợ chồng nàng, cho nên chúng ta cho nàng một chút thời gian, để nàng bớt cảnh giác rồi chúng ta mới xuống tay."

"Nói cũng phải."

"Phải chỗ nào?!" Lâu Tuyết Du không cho là đúng ngắt lời chen vào. "Nói như các người, tam tỷ thông minh và giỏi chịu đựng như vậy."

"Có ý gì?" Lục Phù Dung hỏi.

"Ý nói là, thời gian hai, ba tháng căn bản không đủ, theo ta thấy, thời gian hai, ba tháng nhiều lắm cũng chỉ khiến tam tỷ thừa nhận cuộc sống kiểu này thật sự rất vất vả, nhưng nàng cũng không dễ dàng nhận thua như vậy, còn nếu thời gian quá lâu thì nàng sẽ quen đi; hơn nữa, nếu tam tỷ thật muốn phòng bị chúng ta, nàng cũng không phải chỉ biết phòng chúng ta trong hai, ba tháng thôi đâu!"

"Vậy ngươi nói phải bao lâu?"

Lâu Tuyết Du nghĩ nghĩ. "Ít nhất cũng nửa năm! Nhưng mà lại nảy sinh vấn đề khác a."

Còn có vấn đề gì nữa?

Lục Phù Dung nhẫn nại hỏi lại: "Có vấn đề gì nữa?"

"Nếu sau nửa năm bọn họ có hài tử thì sao?" Lâu Tuyết Du thực "hảo tâm" nhắc nhở mọi người. "Cho dù Vũ Văn đại công tử nói hắn sẽ không để ý, nhưng cũng không tốt lắm, có phải không?"

Cũng không phải vì nàng có ác ý muốn phá hoại tỷ tỷ, chẳng qua là nàng thật sự căm tức tên đại hồ tử đáng giận kia, có một tỷ phu là gã buôn ngựa cũng thực mất mặt, quan trọng nhất là, chuyện này chơi thật vui a! Cho nên nàng phải thừa cơ xem náo nhiệt, nếu không ngày tháng trôi qua thật quá nhàm chán đi!

Lục Phù Dung và Lâu Nguyệt Lan nhìn nhau một cách dò xét, vẻ mặt quỷ dị, chuyện này căn bản không thành vấn đề.

"Chuyện này..." Lâu Nguyệt Lan đảo nhẹ hai tròng mắt. "Bọn họ không có khả năng có hài tử!"

"Tại sao?" Lâu Tuyết Du kinh ngạc hỏi.

Lâu Nguyệt Lan không hé răng nửa lời, nhưng câu hỏi của Lâu Tuyết Du được chính Lục Phù Dung trả lời.

"Đêm tân hôn, rượu và thức ăn trên bàn, tất cả đều đã bị ta hạ thuốc" nàng chẳng hề để ý nói, "Mặc kệ là nam hay nữ, nếu không có thuốc giải..." lạnh lùng hừ một cái "Nam nhân thì không làm được nam nhân, nữ nhân thì không có khả năng hoài thai."

Nếu đại hồ tử không tách ra khỏi Lâu Thấm Du, nàng sẽ không cho hắn thuốc giải; cũng vậy, nếu Lâu Thấm Du không chịu gả cho Vũ Văn Tĩnh Nhân, nàng cũng sẽ không cho Lâu Thấm Du thuốc giải.

"Nhưng nếu bọn hắn không đụng đến rượu và thức ăn trên bàn thì sao?" Lâu Tuyết Du bật thốt lên nói.

"Tỳ nữ nói chén bát, rượu và thức ăn trên bàn đều hỗn độn, bọn họ không thể nào không chạm qua. Cho dù bọn họ thật sự không chạm qua, rượu và thức ăn trên bàn kia bị bọn hạ nhân ăn hết đi nữa, vậy..." Khóe miệng Lục Phù Dung cong lên, cười lạnh nói. "Xoá bỏ một hài tử cũng không có gì khó khăn, một chén canh thuốc là đủ rồi."

"Như vậy..." Mày liễu của Lâu Nguyệt Sương nhíu lại thật sâu, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói."thật quá độc ác?"

"Vô độc bất trượng phu, muốn làm đại sự, nhất định phải học được cách nhẫn tâm!" Lục Phù Dung lạnh nhạt nói. "Huống chi là vì nàng không chịu nghe lời trước, đừng trách ta độc ác!"

Lâu Nguyệt Sương há miệng rồi lại ngậm miệng như muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ thở dài thật sâu. Cũng như Lục Phù Dung, nàng cũng có dã tâm, nhưng nàng muốn dựa trên năng lực của mình để đạt được thành tựu một cách quang minh chính đại.

Nhưng nàng hiểu rất rõ, cho dù nàng có phản đối cỡ nào, mẫu thân luôn luôn khư khư cố chấp từ trước đến nay cũng sẽ không chịu nghe đến nửa câu, bởi vậy nàng chỉ có thể yên lặng nhẫn nại, mặc cho mẫu thân và nhị muội sử dụng thủ đoạn, mánh khoé hiểm ác, kết quả là không biết các nàng có thể đạt được thành tựu bao nhiêu đây, thật đáng nghi ngờ.

"Tóm lại, sự tình này cứ quyết định vậy đi, các ngươi tốt nhất..."

Lời nói đột nhiên bị gián đoạn, bốn người không hẹn mà cùng chuyển mắt chăm chú nhìn Lâu Thấm Du mới xuất hiện ở phòng ăn; đang vui vẻ chào các nàng.

"Nương, đại tỷ, nhị tỷ, tiểu muội, chào buổi sáng!"

Lục Phù Dung liếc nàng một cái thật sắc. "Còn cái thứ kia đâu rồi?"

Cái thứ kia?

Đôi lông mày đen nhẹ nhàng nhíu lại, rồi lại phục hồi như trước. ”Thanh ca thay móng cho Mặc Dạ rồi cưỡi thử, chút nữa mới đến."

"Vậy thì đúng lúc rồi, đến đây!" Lục Phù Dung ý bảo nàng ngồi xuống. "Ta có việc muốn nói với ngươi."

Lâu Thấm Du nghe lời ngồi xuống. "Có chuyện gì vậy nương?"

"Ờ..." Lục Phù Dung làm bộ ho khan nói. "Là vầy, tuy là ta lưu các ngươi lại, nhưng dù sao phu quân của ngươi cũng là một đại nam nhân, chắc hắn cũng không thích để Lục Ánh sơn trang nuôi hắn, bởi vậy ta quyết định cho các ngươi dọn đến dãy phòng nhỏ của sơn trang chúng ta ở phía sau núi để tự lo liệu, để hắn tự mình chăm sóc ngươi, như vậy hắn cũng không cảm thấy tự ái, ngươi thấy có đúng không?"

Lâu Thấm Du im lặng, chăm chú nhìn Lục Phù Dung như đang suy nghĩ chuyện gì rất kỹ, làm Lục Phù Dung vốn đang bình thản ung dung cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

"Làm gì nhìn ta chằm chằm như vậy?"

Lâu Thấm Du nhướng mi cười nói "Không có gì, ta chỉ nghĩ, nương lo lắng thực chu đáo. Vậy để giờ ta đi chuẩn bị hành lý, chờ sau khi Thanh ca dắt ngựa đi rong trở về, chúng ta sẽ dọn qua bên đó ngay." Dứt lời, ngay cả đồ ăn sáng cũng không thèm động đến, đứng dậy tiêu sái bỏ đi không hề quay đầu lại.

Nàng sảng khoái đi mau như vậy làm ba người bọn Lục Phù Dung giật mình.

"Không thể nào..." Vẻ mặt Lâu Tuyết Du lộ vẻ hồ nghi."Hay là tam tỷ không biết nương nói dãy phòng nhỏ nào?"

"Trang của chúng ta cũng chỉ có một dãy phòng nhỏ phía sau núi mà thôi, sao nàng lại không biết chứ?" Lâu Nguyệt Lan tức giận nói.

"Hay là..." Lục Phù Dung cũng nghi hoặc. "Nàng không biết tình trạng của dãy phòng nhỏ kia ra làm sao?"

"Ừ..." Lâu Nguyệt Lan trầm ngâm."Cũng có thể như vậy"

Lâu Tuyết Du sặc cười. "Trò này vui nha, đợi tam tỷ thấy dãy phòng nhỏ bị sụp hết một nửa bi thảm như vậy, chỉ sợ nàng sẽ bắt đầu hối hận cho coi!"

Lục Phù Dung cũng cười, vô cùng đắc ý. "Tốt lắm, ta muốn nàng phải hối hận!"

Sau đó, Lâu Thấm Du mới chịu ngoan ngoãn tái giá cho con rể do bà chọn, tiến một bước đến thành tựu vĩ đại bà luôn ao ước!

Một ngày nào đó, bà nhất định sẽ có thể hoàn thành giấc mộng thống lĩnh giang hồ!

※※※

Lục Phù Dung sai rồi.

Lâu Tuyết Du cũng sai rồi.

Chỉ một tháng trước đây, trang vụ của Lục Ánh sơn trang vẫn do Lâu Thấm Du xử lý, sao nàng lại không biết rõ tình trạng của dãy phòng nhỏ thuộc sản nghiệp của Lục Ánh sơn trang nằm sau núi chứ?

Nhưng nàng tuyệt không để ý tình trạng của dãy phòng nhỏ kia như thế nào, ngược lại, nàng chỉ cảm thấy may mắn cuối cùng đã có thể thoát ly ra khỏi Lục Ánh sơn trang, tuy rằng cũng nằm trong phạm vi của Lục Ánh sơn trang, nhưng ít nhất không phải ở lại bên trong Lục Ánh sơn trang, cũng không bị Lục Phù Dung "trông nom", bởi vì nàng muốn được là "bát nước hắt ra ngoài".

Điều khiến nàng lo lắng là bị đuổi đến ở dãy phòng nhỏ rách nát như vậy, không biết vị tân phu quân của nàng sẽ nghĩ như thế nào?

"Vậy càng tốt, ta thật không muốn ở lại trong Lục Ánh sơn trang cho nữ nhân nuôi!" Phó Thanh Dương ra vẻ được "giải thoát". "Đi, chúng ta lập tức đi ngay thôi!"

"Được." Lâu Thấm Du thầm thở ra một hơi.

Không hề nói đến hai lời, Phó Thanh Dương lập tức xách hành lý tư trang mà Lâu Thấm Du đã sớm đóng gói chuẩn bị kỹ càng, cùng bọc hành lý của hắn, mang theo thê tử nhanh chóng rời khỏi căn phòng nàng đã ở mười tám năm nay, thẳng tắp một đường đi về hướng chuồng ngựa.

Muốn đi cũng phải mang theo ngựa của bọn họ đi cùng chứ.

Theo sát sau lưng phu quân, Lâu Thấm Du vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, cũng không phải không nỡ rời bỏ, không có kích động giận dữ, chỉ có vài phần ảm đạm, bởi vì nàng mơ hồ có dự cảm...

Nàng sẽ không bao giờ trở lại nơi đây nữa!

Mãi cho đến sau khi bước ra khỏi cửa Lục Ánh sơn trang, nàng mới dừng lại, chăm chú nhìn kỹ bên trong trang một lần cuối cùng, rồi dứt khoát xoay người rời đi mà không hề quay đầu lại.

Nàng cũng không muốn trở lại nữa!

※※※

Mặc dù nói không thèm để ý, nhưng dãy phòng nhỏ của Lục Ánh sơn trang sau núi kia thật sự là rách nát, căn bản nó chỉ là một tòa phế ốc bị sập một nửa, Lâu Thấm Du há hốc miệng nhìn tình cảnh trước mắt mà không biết làm sao.

Xem ra bọn hạ nhân báo cáo cũng đã tốt hơn nhiều so với tình trạng thật sự của nó rồi!

Nhưng Phó Thanh Dương cũng chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, không nói một câu bỏ đi chiếu cố mấy con ngựa tâm can bảo bối của hắn.

"Cũng được, tùy tiện tu sửa một chút thì có thể ở rồi!"

Tùy tiện tu sửa một chút?

Được, để nàng xem hắn như thế nào "Tùy tiện tu sửa một chút", khiến cho đống phế ốc này có khả năng chứa người ở lại!

Không nhiều không ít, ba ngày sau, Lâu Thấm Du đứng trước dãy phòng nhỏ được sửa chữa như mới, trợn mắt há hốc miệng ra, giật mình nói không ra lời.

"Thanh ca." Hơn nữa ngày sau, cuối cùng nàng mới có thể phát ra thanh âm từ cổ họng.

"Sao?"

"Ngươi thật sự rất lợi hại nha!"

"Đương nhiên, ta là nam nhân mà!"

Thấy bộ dáng Phó Thanh Dương đắc ý dào dạt, như tiểu hài tử được tán tụng, Lâu Thấm Du không khỏi bật cười, chân thành bội phục năng lực của phu quân, ngày càng tin tưởng vào tương lai.

Một nam nhân có thể nhờ cậy mới là trụ cột tối quan trọng trong gia đình.

Thế là nàng mở hành trang ra, nhờ phu quân vào thành mua những vật phẩm cần thiết cho cuộc sống, bản thân mình thì xắn ống tay áo lên dọn dẹp một gian phòng ngủ duy nhất, một gian nhà chính, một gian phòng bếp nhỏ, hạ quyết tâm biến căn nhà nhỏ này thành mái ấm của gia đình bình thường của nàng - cũng là gia đình bình thường phụ thân mong ước khi còn sống.

Nàng nhất định sẽ thay phụ thân hoàn thành tâm nguyện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.