Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Chương 4: Chương 4




Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Lâu Thấm Du đã bận rộn túi bụi trong căn phòng bếp đơn sơ, bếp lò lớn để nấu nước, bếp lò nhỏ để nấu cơm. Khi ánh rạng đông đầu tiên lướt qua ngọn cây lọt vào khe cửa sổ trong phòng bếp thì nàng đã ôm một chậu nước ấm trở lại phòng ngủ, vừa đúng lúc hai chân của Phó Thanh Dương rơi xuống đất.

"Thanh ca, chào buổi sáng."

"Ừ."

Lười biếng lên tiếng, Phó Thanh Dương ngáp dài, xuống giường để Lâu Thấm Du hầu hạ hắn mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu.

Hơn ba tháng qua đi, Lâu Thấm Du cuối cùng cũng biết thói quen của phu quân nàng, đã không còn đỏ mặt thất thố khi thấy hắn trần truồng nữa, lại càng không chăm chăm ngắm nhìn mặt của hắn đến xuất thần, cũng hiểu thấu tính tình của hắn, biết hắn thật ra là một nam nhân rất đơn thuần, rất thẳng thắn, rất dễ hầu hạ.

Thí dụ như lần đầu tiên hắn ăn thức ăn nàng làm, nàng từng hỏi hắn, hắn cảm thấy trù nghệ của nàng như thế nào, lúc ấy, câu trả lời của hắn là...

"Không thể so với muội muội của ta; nhưng có thể so với nương của ta."

Nói cách khác, trù nghệ của nàng còn cần phải cải thiện.

"Ừ, ta biết rồi." Nàng cũng không có không vui, ngược lại, nàng thật cao hứng, bởi vì hai câu này đơn giản mà nói lên sự thật, ngoài ra nàng còn hiểu được một chuyện.

Phó Thanh Dương là một người thẳng thắn, nàng vĩnh viễn không cần lo lắng hắn sẽ lừa gạt nàng.

Hơn nữa, cho dù nàng làm đồ ăn thật sự không ngon, nhưng hắn luôn biết cách cổ động nàng bằng cách ăn hết sạch, ngay cả rau cỏ cây lá cũng không chừa lại.

"Thanh ca, nếu ăn không nổi, ngươi không cần phải miễn cưỡng, ta sẽ tiếp tục cố gắng cải thiện trù nghệ."

"Không, ta nhất định sẽ ăn hết, nương nói rồi, mặc kệ có ăn được hay không, nấu cơm, làm trà bánh cũng là một việc vất vả, chỉ cần là ngươi tận tâm hết sức làm thì ta phải nên cảm kích mà tiếp nhận." Phó Thanh Dương nghiêm trang nói, cũng nâng lên bát cơm, thành tâm thành ý cảm tạ nàng. "Cám ơn ngươi vất vả làm cơm này, lão bà."

Một câu cám ơn vô cùng đơn giản lập tức tạo nên những gợn sóng cảm động trong lòng Lâu Thấm Du, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết trả lời như thế nào mới tốt, đành phải nâng bát cơm lên vùi mặt vào ăn.

Hắn thật đáng yêu.

Nhưng về phương diện khác, Phó Thanh Dương cũng là một đại nam nhân thập phần đáng giận, phu là trời, thê là đất, hắn kiên quyết yêu cầu thê tử phải tuyệt đối phục tùng trượng phu, không được có bất cứ dị nghị nào, nếu không hắn sẽ bắt ngươi đọc một đoạn tam tòng tứ đức, tệ hơn nữa là nữ giới tam kinh.

"Sau khi dùng xong điểm tâm, ta muốn vào thành một chuyến, ngươi có cần mua gì không?"

"Vào thành a...Ta cũng không thể đi cùng được sao?"

"Đương nhiên là không được, cha ta nói, xuất môn là chuyện của nam nhân, nữ nhân phải ngoan ngoãn ở lại canh nhà, không thể ra khỏi cửa xuất đầu lộ diện chạy loạn khắp nơi, muốn mua cái gì ta sẽ mua về cho ngươi."

"Nhưng..."

"Không được tranh luận, cha ta nói, trong nhà nam nhân nói cái gì thì nữ nhân phải ngoan ngoãn nghe theo!"

"Ta không phải..."

"Câm miệng, hay ngươi muốn đọc lại nữ giới tam kinh?"

"... . . Không muốn."

"Vậy hãy ngoan ngoãn nghe lời."

"... . . Dạ, Thanh ca."

Vừa nghe một câu "Dạ, Thanh ca" của Lâu Thấm Du đã nghĩ ngay đến câu nói cửa miệng của nhị tẩu "Dạ, tướng công", Phó Thanh Dương không khỏi đắc ý.

Xem đi, lão bà của hắn cũng ôn thuần nhu thuận giống như nhị tẩu vậy!

Nhưng Lâu Thấm Du lại âm thầm đau đầu không ngớt, kiểu sống chung của hai vợ chồng mà quyền hạn nghiêng về một bên như thế này hoàn toàn trái với kỳ vọng của phụ thân nàng, mà nàng lại không biết làm sao thay đổi thiên tính gia trưởng đại nam nhân này của phu quân nàng.

Tâm lý của đại nam nhân, giữa nam nhân và nữ nhân không hề có chữ "ngang hàng".

Không chỉ như thế, Phó Thanh Dương còn hoàn toàn vâng theo quy phạm "quân tử phải tránh xa bếp", đánh chết hắn cũng không thèm giúp làm một chút chuyện nhà.

"Thanh ca, ngươi có thể giúp ta bưng thức ăn lên được không?"

"Không giúp, cha ta nói nữ nhân phải phụ trách chuyện nhà, nam nhân chúng ta không đụng vô!"

Mắt thấy Phó Thanh Dương bắt chéo chân thảnh thơi ngồi đó không hề nhúc nhích đợi lão bà hầu hạ hắn ăn sáng, Lâu Thấm Du thật không biết nên khóc hay nên cười.

Xem ra, thiên tính gia trưởng đại nam nhân của phu quân nàng là "kế thừa" từ công công rồi.

Hơn nữa, nàng dám khẳng định, loại thiên tính đại nam nhân này thật rất khó sửa đổi. Cho dù nàng có một thân võ công không hề kém chút nào, có thể dùng vũ lực bắt hắn khuất phục, nhưng như thế thì nàng có khác gì nương?

Huống chi nàng đã sớm phát thệ, sau khi nàng lập gia đình tuyệt đối sẽ không sử dụng võ công với phu quân của mình.

Muốn làm một thê tử bình thường, nàng nhất định phải bỏ hết tất cả thân thế gia cảnh, mẫu thân, tỷ muội, còn có võ công của mình.

Nếu không thể dùng vũ lực bắt buộc phu quân, vậy chỉ có thể tùy ý hắn đem nàng "dẫm nát dưới lòng bàn chân".

Nhưng mặc dù hắn hoàn toàn đem nữ nhân "dẫm nát dưới lòng bàn chân" như thế, nhưng đồng thời, hắn cũng rất bảo hộ, trân trọng nữ nhân của hắn.

"Ta xuất môn đây."

"Thanh ca đi thong thả."

Sau khi Phó Thanh Dương xuất môn, Lâu Thấm Du mới bắt đầu bận rộn rửa chén, giặt quần áo, quét tước, lau rửa, lại dọn sạch một khoảnh đất trống sau nhà để trồng rau.

Làm mãi cho đến trưa, lúc nàng đang chuẩn bị xách nước từ suối về phòng thì Phó Thanh Dương cũng đã trở về.

"Ta về rồi...Gì? Đừng nhúc nhích, ngươi muốn làm gì?"

"Xách nước vào nhà để chuẩn bị bữa trưa a!"

"Đã nói với ngươi rồi, mấy việc nặng nhọc này để ta làm, sao ngươi không nghe lời?"

"Nhưng, Thanh ca, cái này cũng không nặng mấy, ta tự làm được rồi."

"Không được, mẹ ta nói rồi, nữ nhân rất yếu ớt, rất dễ bị thương, phàm việc gì nặng nhọc thì không thể làm được!"

"Nhưng mà cái này cũng không phải..."

"Không được cãi!"

"..."

Nhìn Phó Thanh Dương hay tay xách hai thùng nước nhẹ như lông chim từ con suối nhỏ kế bên nhà về phòng, Lâu Thấm Du thật sự là dở khóc dở cười.

Bà bà nói rất đúng, nữ nhân thật yếu ớt!

"A! Đúng rồi, trong núi có dã thú nên không an toàn, ngươi tốt nhất đừng có đi về phía đó."

"Nhưng..."

"Còn muốn cãi, tốt nhất ngươi đừng ra khỏi nhà trong phạm vi ba thước, đúng rồi, cứ như vậy đi, phải nhớ kỹ đó!"

"..."

Cái này thật hơi quá đáng, không cho người ta nói một câu nào, giờ muốn tới đầu con suối nhỏ để rửa chén, giặt đồ cũng đã vượt khỏi phạm vi ba thước rồi nha!

Vậy từ nay về sau để hắn đi rửa chén, giặt đồ đi!

※※※

Đồ ăn đều đã nhất nhất dọn sẵn lên bàn, Phó Thanh Dương cũng đang vừa gội đầu về, mái tóc ướt đẫm nhỏ giọt giọt lên bên cạnh bàn; Lâu Thấm Du liền bới một chén cơm cho phu quân ăn trước, còn mình thì đứng sau lưng hắn, lau tóc, chải tóc cho hắn.

Tóc hắn cực kỳ đen và sáng bóng, nhìn thì rất mềm mại, nhưng rất dễ bị rối, mỗi lần chải đều phải mất rất nhiều thời gian cẩn thận tháo những chỗ rối ra trước rồi mới tinh tế chải cho suôn, lại không thể làm đau hắn, thật sự là một đại công trình chứ không phải chuyện đùa.

"Thanh ca, vì sao trước khi dùng bữa, ngươi luôn tới suối tắm gội trước?"

"Mẹ ta kể, nếu xuất môn đi ra bên ngoài thì không bắt buộc, mỗi ngày tắm gội một lần cũng được" Phó Thanh Dương vừa hả miệng lớn ra lùa cơm vào vừa trả lời. "Nhưng nếu ở nhà, muốn ngồi vào bàn ăn cơm thì phải tắm rửa sạch sẽ trước, nếu không sẽ không được ăn cơm, cho đói chết luôn!"

Tốt... Ngoan ngoãn dễ bảo như tiểu hài tử!

Lâu Thấm Du nghiêng mặt đi nhấp nháy môi một hồi lâu rồi mới quay đầu lại tiếp tục chải tóc cho phu quân, trên môi vẫn thoáng còn ý cười.

"Thanh ca, gần đến đêm thất tịch rồi!"

"Đêm thất tịch? Chuyện trang trí khéo tay? Đó là sở thích của nữ nhân các người, ta là nam nhân, không có hứng thú!"

Nam nhân này quả nhiên đỉnh đạc, một chút tình thú cũng không có!

Lâu Thấm Du tuyệt không ngoài dự đoán lập tức thay đổi đề tài. "Thanh ca, ta nghĩ, có lẽ chúng ta nên nuôi thêm mấy con gà, mấy con heo, vừa có thể có thức ăn..."

Không tình thú, vậy nói chuyện thực tế đi, cái này chắc hắn phải có hứng thú chứ?

"Nàng quyết định là được rồi." Nói vừa dứt, Phó Thanh Dương gắp một cục thịt bò lớn cho vào trong miệng, tuy nàng làm đồ ăn có thể nói là khó ăn, nhưng không có cá thì ăn rau, ít nhất cũng có thể no bụng.

"Ta?" Lâu Thấm Du chỉ chỉ vào mũi của mình, thập phần ngoài ý muốn.

Phó Thanh Dương gật gật đầu hài lòng, cũng được, không mặn lắm, cũng không lạt lắm, không tệ.

"Nhị ca nói, nam nhân lo việc bên ngoài, còn những chuyện vụn vặt trong nhà giao cho nữ nhân là được rồi!"

Việc này tốt a, nàng cũng có thể quyết định vài chuyện?

Vậy, có lẽ...

"Vậy ngoại trừ những chuyện bên ngoài, còn có chuyện gì ta có thể..." Lâu Thấm Du thật cẩn thận châm chước trong cách dùng từ. "Ờ, đưa ra đề nghị?"

Phó Thanh Dương giật mình, tay gắp miếng thịt dừng lại giữa không trung. "Đưa ra đề nghị? đề nghị gì?"

"Nói đúng hơn là..." Lâu Thấm Du càng cẩn thận chọn từ ngữ. "Ngoại trừ công chuyện của Thanh ca bên ngoài, ta có thể đưa ra ý kiến đối với chuyện bên ngoài không?"

Chuyện bên ngoài?

Nàng?

Đưa ra ý kiến?

Đầu tiên Phó Thanh Dương mờ mịt không hiểu, sau đó phù phù một tiếng, cục thịt rớt lại vào tô canh, hắn giật mình trợn tròn mắt, cuối cùng đã hiểu ra.

Nữ nhân còn muốn nhúng tay vào chuyện của nam nhân?

Quá kiêu ngạo!

"Không được!" cây đũa phẫn nộ "bang" một tiếng đập trên bàn, hắn trảm đinh tiệt thiết cương quyết phủ định. "Nhị ca nói, chuyện của nam nhân, nữ nhân không được xen vào!"

Quả nhiên!

Lâu Thấm Du nhịn không được thở dài một tiếng, hắn chiếu cố nàng, săn sóc nàng, bảo hộ nàng, nhưng cũng sẽ không cho nàng một địa vị ngang hàng.

Nàng vĩnh viễn cũng chỉ đành phải xếp dưới địa vị của phu quân, ngay cả quyền lên tiếng nói chuyện cũng không có!

"Nhưng mà..." Phó Thanh Dương bỗng nhíu mày lại, "Đại tẩu cũng nói, vợ chồng là phải đồng cam cộng khổ, chăm sóc bảo bọc nhau cả đời, vậy thê tử cũng có quyền đưa ra ý kiến của nàng, mà trượng phu cũng phải tôn trọng ý kiến của thê tử, ít nhất cũng phải nghe qua. Vậy..."

Bàn tay to lớn của hắn gõ gõ lên đầu ra vẻ suy nghĩ phức tạp. "Được rồi! Ta sẽ nghe qua một chút, từ nay về sau bất cứ chuyện gì, nàng có ý kiến gì cứ nói, ta sẽ nghe, cũng sẽ thật sự xem xét, nhưng không nhất định phải nghe theo!"

Trong tích tắc, Lâu Thấm Du hoàn toàn ngây dại.

Nàng...có thể nói?

Bất cứ chuyện gì?

Thật sự có thể nói?

Há miệng tròn vo lại nói không ra lời, Lâu Thấm Du thật sự không biết phải biểu đạt sự ngạc nhiên vui sướng của nàng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể đem sự cảm kích của nàng chôn sâu trong lòng, ghi nhớ thật kỹ.

Đúng vậy, hắn là một đại nam nhân không có thuốc chữa, nhưng hắn cũng là một trượng phu tốt biết đối xử tử tế với thê tử của mình.

Chỉ cần thỏa mãn thiên tính đại nam nhân của hắn, tùy ý hắn đem nàng "dẫm nát dưới lòng bàn chân", đổi lại, hắn cũng sẽ tận lực đối xử tử tế với thê tử, thỏa mãn nguyện vọng của thê tử.

Giống như nàng đã nghĩ lúc gặp hắn ban đầu, căn bản không cần thay đổi hắn, bởi vì hắn đã được "dạy dỗ" rất tốt.

Nam nhân này là trượng phu của nàng, hắn tốt đối với nàng, nàng nhất định sẽ ghi khắc trong tâm, cũng toàn tâm toàn ý hồi báo hắn!

※※※

"Tuyết Du nói phải a, hai, ba tháng thật đúng là không đủ."

Từ cửa sau của Lục Ánh sơn trang, mấy nữ tử đang đứng xếp hàng, bốn ánh mắt đồng loạt nhìn về phía dãy phòng nhỏ phía sau núi bên kia, tuy rằng ngoại trừ một tảng đá lớn và cây cối xum xuê um tùm, còn lại cái gì cũng không nhìn thấy.

"Phải a, đã hơn ba tháng rồi cũng không thấy tam tỷ bỏ chạy về đây... nói nàng hối hận!" Lâu Tuyết Du than thở.

"Được rồi, vậy chờ thêm ba tháng nữa đi!" Xoay người, Lục Phù Dung đối mặt với Lâu Nguyệt Lan. "Còn tình hình phía bên Vũ Văn đại công tử thì sao?"

"Không thành vấn đề, Đại công tử nói, đừng nói là nửa năm, một năm, thậm chí mười năm nữa hắn cũng sẽ chờ!"

"Tốt lắm." Lại xoay người, ánh mắt chuyển sang Lâu Nguyệt Sương. "Còn tình hình bên ngươi tra đến đâu rồi?"

"Không tốt lắm, nương, ta cảm thấy..." Vẻ mặt Lâu Nguyệt Sương thập phần ngưng trọng. "Chỉ sợ võ lâm sẽ có đại biến!"

"Vậy không phải càng tốt hay sao?" Lục Phù Dung thầm vui mừng, hễ có biến là sẽ có cơ hội, có cơ hội thì sẽ có hi vọng!

Lâu Nguyệt Sương thở dài. "Nương, ngài thật quá lạc quan, cho đến nay, trong võ lâm, cho dù là về địa vị hay thế lực, Lục Ánh sơn trang của chúng ta chẳng những không theo kịp người ta, mà nếu không cẩn thận một chút còn có khi bị người khác nuốt mất!"

Lục Phù Dung chấn động. "Có chuyện nghiêm trọng vậy sao?"

"Trong chốn võ lâm đã có không ít những bang phái nhỏ vô duyên vô cớ mất tích, ta đoán, hơn phân nửa là đã bị nuốt trọn."

"Theo ngươi thấy là..."

"Sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ tìm cách hạ thủ đối với chúng ta!"

"Đáng giận!" Lục Phù Dung nghiến răng nghiến lợi nói, sắc mặt không phải khó coi một cách bình thường. "Vậy chúng ta phải có kế hoạch ngăn chặn lại chuyện này, trước mắt quan trọng nhất là phải bảo vệ Lục Ánh sơn trang, hơn nữa chỉ mượn sức Vũ Văn thế gia không thôi vẫn còn chưa đủ..."

"Vậy ở đâu mới đủ..." Lâu Tuyết Du than thở. "Trong ngũ đại thế gia, Vũ Văn thế gia chẳng qua cũng chỉ xếp hạng bét mà thôi a!"

"Đúng, cho nên chúng ta còn phải mượn sức các môn phái khác, theo các ngươi..."

"Kim Lăng Mộ Dung thế gia, Vô Tích Cung gia phiêu cục," Lâu Nguyệt Lan bật thốt lên nói. "Chỉ cần mượn sức của một trong hai nhà này, cho dù trời sập xuống, chúng ta cũng không cần sợ!"

Thân thích của Thất Diêm La, ai dám động đến a!

"Chính xác, nhưng mà..." Lục Phù Dung trầm ngâm. "Hai vị công tử của Mộ Dung thế gia đều đã thành thân..."

"Mộ Dung Vũ Đoạn có hai biểu đệ, Nhị công tử của Cung gia phiêu cục cũng chưa thành thân." Lâu Nguyệt Lan nói.

"Còn có Nam Dương thủ phủ Gia Cát gia," Lâu Tuyết Du thêm vào. "Tuy bọn họ không phải người trong võ lâm, nhưng cũng là thân thích của Thất Diêm La nha."

"Được, vậy phân công nhau ra tiến hành, nghĩ cách tìm người giới thiệu giúp chúng ta, sau đó sẽ xem xem phải làm sao!"

Nếu việc thống lĩnh võ lâm còn chưa xong mà đã bị người khác nuốt mất sẽ rất uất ức nha!

※※※

Thoáng chớp mắt, ba tháng lại trôi qua, khu vườn rau sau nhà đã mọc đủ loại, xanh rờn, tươi mơn mởn, trước nhà cũng có một đám gà trống, gà mái mang theo gà con chạy tới chạy lui rất náo nhiệt.

Nhưng vì sao bụng của nàng không có một chút tin tức nào?

Thở dài một hơi, Lâu Thấm Du bỏ bàn tay đang đặt trên bụng ra, nâng lên rổ quần áo bẩn, đi bộ ra khỏi phòng, muốn tới con suối để giặt giũ, đột nhiên dừng cước bộ lại.

"Thanh ca, chàng lại đang làm cái gì đó?"

Phó Thanh Dương cao lớn mạnh khỏe, lại di truyền của tổ tông, đôi tay còn tinh vi khéo léo hơn cả nữ nhân, rảnh rỗi không có việc gì làm thì hắn liền mày mò làm một ít đồ chơi nho nhỏ cổ quái, có đôi khi sẽ là món đồ chơi cho tiểu hài tử, luôn gắn thêm cơ quan linh hoạt siêu tuyệt diệu, khiến người khác cảm thấy thật đáng tiếc nếu đem cho tiểu hài tử chơi.

Có đôi khi lại tạo ra những thứ mà nàng xem cũng không hiểu nổi, thí dụ như hiện tại, hắn bắt ghế đẩu ngồi trước phòng, vội vội vàng vàng chế tác một món đồ nho nhỏ trông rất kỳ kỳ quái quái, hỏi hắn, hắn chỉ luôn nói...

"Đừng hỏi nữa, nữ nhân các người không hiểu đâu!"

Được thôi, không hỏi thì không hỏi.

Đi hai bước lại ngừng, quay đầu lại."Thanh ca, chàng cũng không xuất môn đi công chuyện à?"

"Tạm thời không cần đi, chưa đến kỳ lai giống." Phó Thanh Dương cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

"Vậy khi nào là đến kỳ lai giống?" Lâu Thấm Du tò mò hỏi lại.

"Bắt đầu sau mùa đông sẽ đến kỳ lai giống ngựa ở phương bắc." Phó Thanh Dương không chút để ý trả lời, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, hắn ngừng tay lại, ngẩng đầu lên "Nói đến chuyện này, nàng..." Như đang suy nghĩ gì đó, hắn lại nhìn thê tử. "có muốn xuất môn không?"

Lâu Thấm Du nghe rồi ngẩn ra. "Sao?" Xuất môn? Vào thành sao?

"Tuy cha ta nói qua, xuất môn là chuyện của nam nhân, nữ nhân chỉ nên ngoan ngoãn canh giữ ở nhà là được rồi, nhưng mà..." Phó Thanh Dương suy nghĩ sâu xa rồi nói. "Nàng đã từng xuất môn chưa?"

"Ngoại trừ vào thành, vốn chưa từng đi xa hơn." Lâu Thấm Du thành thành thật thật nói. "Trước khi cha qua đời, nương không cho cha xuất môn, ta cũng chỉ ở lại bên cạnh cha; sau khi cha qua đời, nương đem công việc trong trang giao cho ta xử lý, ta cũng không có việc gì và cũng không có thời gian ra khỏi nhà."

"Vậy... . ." Phó Thanh Dương nhìn nàng một lúc."Nàng có muốn đi xem một chút không?"

"Muốn! Muốn lắm, rất muốn!" Lâu Thấm Du không chút do dự đồng ý liền "Nương cùng tỷ tỷ, muội muội các nàng thường xuyên xuất môn, sau khi trở về sẽ kể rất nhiều chuyện hay, chuyện lạ, ta..." Đôi mắt nàng nhấp nháy, khẽ thở dài. "thực hâm mộ, ao ước chính mình cũng có thể được tận tai tận mắt đi xem một chút, cái này..."

"Vậy được rồi!" Không đợi nàng nói xong, Phó Thanh Dương liền cúi đầu tiếp tục bận bịu. "Từ đây về sau nếu xuất môn, ta sẽ mang nàng đi cùng!"

Bịch!

Chiếc rổ rơi xuống đất, quần áo trong rổ văng tứ tung, Lâu Thấm Du lại kinh ngạc không hề nhận ra, đôi mắt trong suốt long lanh nhìn thẳng vào phu quân một cách khó tin, hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không?

Xuất môn?

Hắn muốn dẫn nàng xuất môn?

"Nhưng...nhưng...Thanh ca, chàng không phải đã nói, công công hắn..."

"Cha ta từng nói, nữ nhân không nên xuất môn chạy loạn khắp nơi, nhưng mà..." Phó Thanh Dương nhún nhún vai. "Mẹ ta cũng nói, kỳ thật nữ nhân cũng khao khát có thể đi chỗ này chỗ kia một chút, ngắm sơn quang thủy sắc bên ngoài, nhưng các nàng lại bị nhốt trong nhà, đâu cũng không được đi, thật sự rất đáng thương, cho nên..."

Dừng lại, thật cẩn thận cầm một thanh sắt nhỏ xuyên qua cái lỗ nhỏ như lỗ kim, rồi tiếp tục nói cho hết câu.

"Vậy mang nàng xuất môn dạo xem!"

Thật sự muốn dẫn nàng xuất môn?!

Thật sự là rất bất ngờ, rất kinh ngạc, cứ thế Lâu Thấm Du mở to cặp mắt sáng ngời, hơn nửa ngày không có phản ứng gì, sau đó bàn tay mềm mại lặng lẽ bịt chặt miệng, nàng cố gắng kềm chế xúc động vừa muốn khóc vừa muốn cười trong lòng, lại không ngăn cản nổi sự cảm động như cơn sóng bao phủ cả người.

Là thật, hắn thật sự muốn dẫn nàng xuất môn nha!

Rõ ràng là một đại nam nhân vô cùng cổ hủ, nói nữ nhân chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại canh nhà, không cho nàng rời khỏi nhà trong phạm vi ba thước, ngay cả vào thành mua cái này cái nọ cũng không được...

Hiện tại lại nói muốn dẫn nàng xuất môn dạo xem!

Vô cùng vui vẻ, nàng hé miệng cười tươi như hoa, nụ cười còn sáng lạn hơn so với ánh mặt trời, ánh mắt nàng ngưng nhìn phu quân thật sâu, nhu tình như nước.

Một đại nam nhân đem nàng "dẫm nát dưới lòng bàn chân", lại thương tiếc nâng niu nàng trong lòng bàn tay, che chở cho nàng, tuy rằng đỉnh đạc như không biết ôn nhu là gì, nhưng lại luôn luôn săn sóc quan tâm đến tâm tình uất ức của nàng như vậy...

Phụ thân, có lẽ giữa phu thê cũng không nhất định phải ngang hàng, chỉ cần hắn là một trượng phu tốt biết yêu thương thê tử, mà nàng cũng là một thê tử tốt biết quý trọng trượng phu, như vậy không phải là đã đủ rồi hay sao?

※※※

"Không tốt , nương, không tốt nha!"

Rầm rập, thình thịch...Lâu Tuyết Du thò đầu vào thư phòng, Lâu Nguyệt Lan tò mò đi theo phía sau, Lục Phù Dung và Lâu Nguyệt Sương đang thương nghị chuyện quan trọng không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.

Lục Phù Dung nhướng mi. "Thật là một nha đầu không có quy củ gì, lại là chuyện gì đây?"

"Không ổn a! Nương" Lâu Tuyết Du hổn hển cả giận. "Ta vừa mới biết được một chuyện..."

"Rốt cuộc là chuyện gì, còn không nói mau!" Lục Phù Dung không kiên nhẫn xôn xao quát lên.

"Nương a! Chúng ta đều tưởng để tam tỷ chịu khổ mấy tháng, nàng sẽ hối hận, cuối cùng đồng ý tái giá gả cho Vũ Văn đại công tử, nhưng..." Lâu Tuyết Du lắc đầu. "Sai lầm rồi, nương, ta vừa mới biết, từ sau khi cha qua đời, tam tỷ không cho tỳ nữ hầu hạ nàng..."

Lục Phù Dung giật mình. "Vậy là có ý gì?"

"Ý là..." Lâu Tuyết Du liếc Lâu Nguyệt Lan một cái. "Sau khi cha qua đời, tam tỷ bắt đầu tự lo cho bản thân, quét dọn trong phòng, giặt quần áo, nấu cơm, những việc nặng nhọc này nàng đều tự mình làm lấy từ lâu rồi..."

"Nói bậy!" Lục Phù Dung giận dữ mắng mỏ. "Không phải chúng ta cả bọn đều ăn chung hay sao?"

"Chỉ có cùng nhau ăn chung điểm tâm sáng thôi." Lâu Tuyết Du nói. "Bởi vì chúng ta mỗi người khẩu vị khác nhau, cho nên bữa trưa và bữa tối chúng ta đều tách ra ăn riêng, nhưng tam tỷ là tự bản thân nàng nấu cơm làm đồ ăn cho riêng mình..."

"Sao chúng ta không biết gì cả?" Lâu Nguyệt Lan nghe được vừa kinh ngạc cũng vừa phẫn nộ.

"Bởi vì..." Lâu Nguyệt Sương than thở. "Chúng ta cũng không quan tâm nàng đủ."

Lục Phù Dung không hờn giận liếc nàng một cái. "Ta làm gì rảnh rỗi tới nỗi đi quan tâm những việc nhỏ nhặt như vậy!"

Lâu Nguyệt Sương cười khổ, không dám hé răng nữa.

Còn lại Lâu Nguyệt Lan vẻ mặt âm trầm, tưởng qua chuyện này bộc lộ được năng lực của nàng, không ngờ lại hai lần liên tục tạo sai lầm. Nàng nói Lâu Thấm Du sẽ không gả cho người thô tục, kết quả Lâu Thấm Du chịu gả, nàng còn nói Lâu Thấm Du sau khi chịu khổ cực sẽ hối hận, kết quả Lâu Thấm Du đã sớm có thói quen chịu cực chịu khổ.

Không ngừng phạm sai lầm, sao Lục Phù Dung lại có thể giao Lục Ánh sơn trang cho nàng chứ?

Đúng vậy, không ai biết nàng cũng có dã tâm, cho nên nàng mới tích cực hiến kế, muốn tống khứ Lâu Thấm Du ra khỏi Lục Ánh sơn trang, lại muốn mượn sức của Vũ Văn thế gia, đây đều là nàng lót đường cho tương lai của chính mình.

Lục Ánh sơn trang sớm muộn gì cũng là của nàng, cho dù là thân tỷ muội, nàng cũng sẽ không tặng cho đại tỷ!

"Nương, nên nghĩ cách!" Sắc mặt âm trầm, nàng nhắc nhở Lục Phù Dung.

"Còn phải đợi ngươi nói hay sao!" Lục Phù Dung tức giận nói. "Nhưng giờ ta và đại tỷ của ngươi phải đến Ninh quốc phủ trước, chuyện ở đó gấp hơn, dù gì cũng phải xử lý trước!"

Liên tục đảo tròng mắt nhìn tứ phía như tên trộm "Vậy nương và đại tỷ đi mau đi, ta ở lại canh giữ sơn trang." Lâu Nguyệt Lan nói.

Hừ hừ hừ, ít nhất nàng có thể thừa cơ ở lại xử lý trước vấn đề của Lâu Thấm Du, bộc lộ một chút năng lực của nàng, để nương hiểu, không chỉ một mình đại tỷ có thể kế thừa Lục Ánh sơn trang, mà còn có nàng nữa!

"Ta cũng muốn đi!" Lâu Tuyết Du kêu lên, mặc kệ ai xuất môn cũng được, ta cũng muốn đi theo xem náo nhiệt.

Thế là Lục Phù Dung vội vàng quýnh lên mang theo Lâu Nguyệt Sương và Lâu Tuyết Du xuất môn, còn Lâu Nguyệt Lan ở lại cũng bắt đầu tỉ mỉ lên kế hoạch thực hiện âm mưu của nàng.

Là nương đã nói, vô độc bất trượng phu, cho nên tam muội ngươi cũng đừng trách ta nha!

※※※

Sau khi thành thân, ngoại trừ chuyến xuất môn vào thành công cán cách đây mười ngày, còn lại Phó Thanh Dương đều ở nhà cùng Lâu Thấm Du rải thức ăn nuôi gà, sau buổi trưa hắn còn mang Lâu Thấm Du cùng nhau dắt ngựa đi rong, cùng nhau tắm cho ngựa, chải lông ngựa, thuận tiện chỉ bảo nàng những chuyện có liên quan đến ngựa.

Cuộc sống cứ trôi qua vô cùng đơn điệu và nhàm chán, không có gì thay đổi, không có sự kiện gì nổi bật, phu thê chỉ đối thoại với nhau về việc nhà hàng ngày, không có những kỷ niệm khắc sâu vào tâm khảm, không có cùng nhau ngâm vịnh thi từ thanh nhã, bởi vì tuy phu quân nàng làm nghề buôn bán ngựa cũng có biết chữ nhưng không thích đọc sách, càng không thích bàn tụng về thi từ ca phú.

Nhưng cuộc sống như thế cũng thập phần êm đềm tĩnh lặng và bình an, không gây ra những thương tổn, bi thương gì, cũng không có bất cứ yếu tố phẫn nộ, công kích nào.

Có đôi khi, Lâu Thấm Du cảm thấy dường như có thể cảm nhận được loại hạnh phúc bình thường theo lời phụ thân đã nói.

Không có mưu kế, tranh giành, không có thâm sâu âm trầm phải nhìn mặt đoán lòng, chỉ thản nhiên như không khí, như hô hấp bình thường, lẳng lặng xuôi theo thời gian...

"Tránh ra, Bạch Yên, ngươi tự đi chơi một mình đi!"

Vừa giận vừa buồn cười, Lâu Thấm Du đẩy Bạch Yên đang cọ cọ vào người nàng ra, nhưng trong nháy mắt nó lại trở lại tiếp tục cọ cọ nàng.

"Bạch Yên, ngoan nha, đừng náo loạn nữa có được không? Mặc Dạ vào thành cùng Thanh ca sẽ trở về nhanh thôi, chờ bọn họ trở về, chúng ta sẽ cùng theo bọn họ đi dạo, ta cam đoan hôm nay sẽ nhất định đi dạo lâu so với ngày hôm qua, nhưng giờ để ta giặt quần áo đã?"

Như lời của Phó Thanh Dương, mỗi ngày cưỡi một chút, sau một tháng Bạch Yên đã nhận Lâu Thấm Du là chủ nhân của nó; Phó Thanh Dương còn nói, sau này ngoại trừ hai người bọn họ, Bạch Yên sẽ không bao giờ để bất kỳ kẻ nào cỡi lên nó nữa, bởi vì ngựa còn trung thành hơn so với người.

Chỉ là gần đây, mỗi khi Phó Thanh Dương cưỡi Mặc Dạ vào thành thì Bạch Yên sẽ cọ cọ vào người nàng làm nũng, đòi nàng phải dắt nó đi dạo.

"Rồi, rồi, rồi, ta biết, ta biết, ngươi tịch mịch có đúng không?" Bạch Yên hạ cái mũi thấp xuống cọ xát nơi cần cổ của nàng, làm nàng ngã trái ngã phải, không thể nào giặt quần áo được, đành phải đứng dậy, vỗ vỗ đầu trấn an nó, "Thật ra..."

Nàng như đắm chìm vào suy nghĩ nhìn về hướng thành Nam Xương xa xa, "Xong việc rồi mà Thanh ca còn chưa trở về, ta cũng nhớ hắn lắm chứ!" Nói xong, hai gò má nhợt nhạt nổi lên hai vệt đỏ bừng.

"Thật kỳ lạ, đối với Vũ Văn đại công tử sao ta không có cảm giác này nha!" Nàng lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm nói, lại thở dài một hơi "Như vầy không được, ta hình như rất ỷ lại vào Thanh ca, sẽ gây thêm phiền toái cho hắn!" Thế là nàng hạ quyết tâm đẩy Bạch Yên ra, chuẩn bị tiếp tục giặt quần áo.

Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân như cơn mưa rào nhanh chóng truyền đến, Lâu Thấm Du nghi hoặc dõi mắt nhìn lại, chính là Phó Thanh Dương đã trở về sớm hơn dự định.

"Chuẩn bị hành lý!" người còn chưa đến nơi đã nghe tiếng ra lệnh vọng tới. "Chúng ta cùng xuất môn!"

"Gì?" Lâu Thấm Du giật mình trừng lớn mắt. "Nhưng chưa bắt đầu mùa đông mà..."

"Phía nam nơi đây có thể lai giống bất kỳ lúc nào" Phó Thanh Dương vừa nhảy xuống ngựa vừa giải thích. "Đại ca truyền tin cho ta, muốn ta mang Mặc Dạ đi lai giống với ngựa của muội phu, thuận tiện thăm Trụy nhi luôn."

"Trụy nhi?"

"Muội muội của ta."

"À!"

Một khắc sau, Phó Thanh Dương đã thay yên ngựa cho Bạch Yên, chuẩn bị sẵn sàng rời đi, vào nhà giúp nàng xách hành lý, tiến vào phòng ngủ đã thấy Lâu Thấm Du hốt ha hốt hoảng nhét cái gì đó vào hành lý, hắn nghi hoặc đứng nhìn, Lâu Thấm Du chột dạ giấu hành lý ra ngoài sau lưng.

"Sao vậy?" Hắn nhíu mày hỏi.

"Không...không có gì..." Lâu Thấm Du ấp úng nói, hai mắt nhìn xuống đất không dám nhìn hắn.

"Hử?" Phó Thanh Dương nhướng chân mày không tin.

Không đúng, nàng không nên lừa hắn!

Lâu Thấm Du cắn chặt răng, dứt khoát đem hành lý ra đằng trước, trước mặt hắn lấy ra vật mà nàng vừa mới nhét vào, Phó Thanh Dương nhìn thấy hết sức ngẩn ngơ.

"Đây là cái gì?" Hắn không phải không nhận ra cái này là cái gì, nhưng thật là cái đó sao?

"Bài vị của cha ta" Lâu Thấm Du gục đầu xuống, buồn bã nói. "Mẹ ta không cho đem bài vị của cha ta vào từ đường của Lâu gia để thờ phụng, ta chỉ dám thờ phụng trong phòng của ta mà thôi, sau khi thành thân, ta cũng mang theo về đây, mỗi ngày lén dâng hương tế bái. Bây giờ xuất môn, ta sợ cha ta tịch mịch, không ai dâng hương cho ông, cho nên...cho nên..."

Không có lấy nửa tiếng phát ra từ cổ họng, Phó Thanh Dương bỗng nhiên xoay người bỏ đi. Lâu Thấm Du tưởng hắn giận, không mang theo nàng xuất môn nữa, ai dè thấy hắn tìm một cái thùng thiết nhỏ, ngồi xuống ghế, sau đó lấy bài vị trên tay nàng bỏ vào thùng, cột thiệt chắc lại.

"Được rồi, như vầy sẽ không sợ gió cuốn đi mất." cột thùng thiết vào hành lý, hắn một tay cầm tay nải, một tay cầm bọc hành lý, sải bước đi ra bên ngoài. "Về sau cũng đừng lén dâng hương nữa, cũng không phải chuyện gì mất mặt, sao phải vụng trộm như vậy? A! Đúng rồi, nếu là nhạc phụ đại nhân, ta cũng phải dâng hương đúng hạn..."

Đi ra ngoài phòng, hắn thuận tay cầm theo bao giấy dầu trên bàn mang đi, đa phần là lão bà sẽ thích ăn vặt trên đường nên phải chuẩn bị sẵn, rồi lại tiếp tục đi ra khỏi cửa.

"Ta nói a! Nếu nhạc mẫu không cho nhạc phụ vào từ đường của Lâu gia, vậy thì cứ đơn giản vào đại từ đường của nhà chúng ta đi! Nói cho nàng biết, đại từ đường của nhà chúng ta rất là đông đúc, cam đoan rất náo nhiệt, nhạc phụ tuyệt không bị tịch mịch đâu, nói không chừng còn cảm thấy vui hơn là đằng khác! Còn có a..."

Hắn vừa nói vừa không ngừng tay nhất nhất đem bọc hành lý và tay nải buộc lên lưng ngựa, "Ngày ba bữa đều có cúng kiến, còn có bữa đêm, điểm tâm, còn ăn vặt nữa, lúc nào cũng đều có người dâng hương, bày đồ cúng phẩm, cam đoan nhạc phụ không bị đói đâu, còn hưởng thụ đến mập ra đó chứ!" Cột đi cột lại cho chắc chắn, vừa quay lại hắn kinh hãi đến mức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa bị dọa đến mất nửa cái mạng.

Nam tử hán đại trượng phu, trời không sợ, đất cũng không sợ, chỉ sợ nhất là nước mắt như lũ lụt của nữ nhân!

"Nàng...nàng...nàng...sao lại khóc như thế này!" Hắn kinh hãi đến mức nói lắp.

Hắn nói chưa dứt lời, Lâu Thấm Du lệ rơi đầy mặt lại nhào vào lòng hắn khóc lớn tiếng hơn nữa, hắn hoảng quá chân tay luống cuống, không biết như thế nào cho phải, đành phải giở giọng dỗ dành mấy đứa con nít ra, ngây ngốc vỗ lên bờ vai mảnh khảnh của nàng, trấn an nàng.

"Ngoan nha, ngoan nha, đừng khóc nữa, có cái gì đâu mà phải khóc? Thật là!"

Sao nàng có thể không khóc chứ!

Dù với Vũ Văn Tĩnh Nhân, nam nhân mà nàng nghĩ là luôn thông cảm và hiểu cho nàng, hắn cũng nói nếu nàng nguyện ý gả cho hắn, hắn có thể cho nàng đem bài vị của cha đến Vũ Văn gia, nhưng nàng phải lén vụng trộm dâng hương, trăm ngàn lần không thể để cho người nhà của hắn biết, bằng không cha mẹ hắn sẽ không vui, người ngoài cũng sẽ nói ra nói vào.

Mà Phó Thanh Dương này, nàng tưởng hắn là một nam nhân không thể cùng nàng thổ lộ tâm sự, ý hợp tâm đầu, lại không nói hai lời xem việc cung phụng bài vị của cha nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn muốn nàng rước bài vị của cha nàng vào từ đường của nhà hắn để cung phụng, không hề lo lắng một chút xíu nào rằng người khác sẽ nói ra nói vào hay không.

Dù là ưu điểm hay nhược điểm của nàng, tất cả những gì liên quan đến nàng, hắn đều chấp nhận hết, mà không hề có bất cứ nghi nan nào.

Chỉ vì nàng là thê tử của hắn.

Tuy bề ngoài hắn là một đại nam nhân thô lỗ bá đạo, nhưng thật ra nội tâm của hắn lại thiện lương, khoan dung, ôn nhu, săn sóc như vậy.

Không thể thổ lộ tâm sự, ý hợp tâm đầu thì sao?

Không thể thông hiểu nhau, tâm linh tương giao thì lại như thế nào?

Hắn thật tâm chân ý quan tâm nàng, săn sóc nàng, trân trọng nàng, yêu thương nàng, nhiêu đó thôi đã quá đủ rồi, nàng còn cần gì nữa?

Phụ thân, nữ nhi từ bỏ, nữ nhi không cần cái gì gọi là đối xử ngang hàng với nhau, nữ nhi tình nguyện bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, tình nguyện không đề cập đến quyền lợi thê tử nữa, tình nguyện chỉ làm một tiểu nữ nhân đi theo sau lưng hắn, bởi vì nữ nhi đã tìm được hạnh phúc mỹ mãn của riêng mình.

Một trượng phu thật lòng chân ý yêu thương nàng, chính là hạnh phúc của nàng.

※※※

Bên cửa sổ của Thiên Thính lâu, khóe miệng Lâu Nguyệt Lan nhếch lên nở một nụ cười giả tạo đầy nham hiểm, nhìn thoáng qua gói thuốc trên tay, đắc ý hừ lạnh, vô độc bất trượng phu, tuy nàng không phải là nam nhân, nhưng nàng có thể ngoan độc giống nam nhân.

Nàng đợi Lâu Thấm Du rơi vào bẫy, nhưng hết lần này đến lần khác lại không đợi được!

"Hương Cúc, người được sai đi thỉnh Vũ Văn đại công tử đã quay về chưa?"

"Đã về rồi nhị tiểu thư, hắn nói Vũ Văn đại công tử có việc, sau hai ngày nữa sẽ đến."

Lâu Nguyệt Lan cau mày lại, buông gói thuốc trên tay xuống.

Hai ngày thì hai ngày, dù sao Lâu Thấm Du cũng chỉ ở phía sau trang, nghe bọn hạ nhân nói, tên Đại hồ tử kia trông nom lão bà rất cẩn thận, không cho phép Lâu Thấm Du ra khỏi cửa quá ba thước, Lâu Thấm Du như cá chậu chim lồng, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Thật đáng đời, tự tìm khổ!

Nghĩ vậy, Lâu Nguyệt Lan nhịn không được nở nụ cười kiểu vui sướng khi người khác gặp họa, ai ngờ cười chưa được đến hai tiếng, đã thấy con chim bị giam trong lồng kia bất ngờ bay đến trước mặt nàng, không khỏi thất thanh kêu to.

"Thấm Du, ngươi...ngươi sao lại đến đây?"

"Ta đến tìm nương, nương đâu? Nghe nói nàng và đại tỷ, tiểu muội xuất môn phải không?"

Chưa kịp trả lời đã nhìn thấy Phó Thanh Dương xuất hiện sát phía sau Lâu Thấm Du, Lâu Nguyệt Lan liền lập tức như hóa thành một pho tượng đất, mắt trợn trừng, ngừng hô hấp, không khác gì bị ma quỷ hù mà chết đứng, chỉ thiếu nước không thẳng tắp ngã xuống đất thôi.

Lâu Thấm Du thực có thể thông cảm cho nàng ấy, không riêng gì nàng ấy, trên đường vào trang này hễ gặp phải mỗi một nữ nhân nào, từ nha hoàn trẻ tuổi cho đến bà lão già ngắt ngư, ai cũng chỉ vô tình liếc mắt nhìn Phó Thanh Dương một cái thôi là lập tức hóa thành cọc gỗ liền, trăm người không sai một, thật còn linh hơn so với thần tiên.

Không thể trách các nàng ấy, muốn trách chỉ có thể trách phu quân của nàng, tự nhiên lại tuấn mỹ như thế để làm gì?

"Nếu nương các nàng đã xuất môn, vậy nói với nhị tỷ cũng vậy. Thanh ca..." Nàng quay đầu thản nhiên cười với Phó Thanh Dương. "Hắn muốn dẫn ta xuất môn đi làm tí việc, phiền nhị tỷ chuyển lời cho nương giùm một tiếng."

Xuất môn?!

Lâu Nguyệt Lan cả kinh, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, nhưng hai mắt vẫn không thể dứt ra khỏi khuôn mặt tuấn mỹ siêu cấp quá mức kia của Phó Thanh Dương.

Thật khó tin, đây chính là cái thứ lôi thôi lốc thốc chỉ biết tuân lệnh người khác mà không dám cãi lại Đại hồ tử đây ư?

"Ai cho ngươi xuất môn?"

Mắt thấy Lâu Nguyệt Lan rõ ràng là đang nói chuyện với nàng mà đầu vẫn ngoáy về phía Phó Thanh Dương không hề quay lại, hai mắt mở to nhìn chầm chập ngắm nghía Phó Thanh Dương, Lâu Thấm Du thú vị nhìn xem, thiếu chút nữa không thể nén nổi phải phì cười ra miệng.

"Sao ta không thể xuất môn được?"

Lâu Nguyệt Lan cũng biết bộ dáng của chính mình rất khó coi, rất mất mặt, cho nên sau khi phục hồi tinh thần lại, cũng cố gắng hết sức dời tầm mắt đang nhìn lom lom vào mặt Phó Thanh Dương ra...

Đáng giận a, thật là đáng giận, nàng đã vận hết toàn bộ khí lực toàn thân rồi, tại sao vẫn không thu hồi ánh mắt lại được?

"Không phải các ngươi đã đáp ứng sẽ ở lại Lục Ánh sơn trang hai năm sao?"

"Nhưng người trong trang này, kể cả nhị tỷ ngươi, ai lại không từng xuất môn ? Một khi đã như vậy, bọn ta xuất môn thì có gì là không đúng? Bọn ta cũng không phải ra đi mà không trở lại, chờ Thanh ca xong việc, chúng ta sẽ trở lại, tại sao lại không được?"

Lâu Nguyệt Lan ấp úng cãi chày cãi cối, "Ta nói, nếu hắn muốn đi làm chuyện của hắn, ngươi đi theo để làm gì?"

Lâu Thấm Du bất giác lại nở một nụ cười nhẹ. "Tại ta nói ta chưa từng ra khỏi nhà, nên Thanh ca mới nói lần này thuận tiện mang ta xuất môn dạo một chút."

Việc này phải làm sao? Nhân vật chính bỏ đi, tiết mục nàng thiết kế này sao mà diễn được?

Tình thế cấp bách, nhất thời Lâu Nguyệt Lan bật thốt lên: "Không được!"

"Ngươi là ai mà nói không được?" im lặng nghe nãy giờ, cuối cùng Phó Thanh Dương mất kiên nhẫn bắt đầu phát tác. "Muội muội của ngươi đã gả cho ta, là người của ta, lão bà của Phó Thanh Dương ta thì ta tự trông nom, không cần bọn người Lâu gia các ngươi trông nom, nói được hay không cũng là do ta, không phải ngươi, ngươi làm ơn rõ ràng một chút!"

"Nhưng...nhưng..."

"Còn nữa, ta rất chán ghét khi ngươi cứ lom lom ngắm nghía ta, chỉ có lão bà của ta mới có thể ngắm ta, ngươi không thể được!"

Lâu Nguyệt Lan vừa ngượng ngùng vừa phẫn nộ đỏ mặt lên, nàng đã rất cố gắng điều khiển đôi mắt của mình rồi, nhưng mà...nhưng mà...

"Ta...ta..." Chính là thu hồi ánh mắt lại không được nha!

"Trước khi thành thân, bọn ta có nói là sẽ ở lại Lục Ánh sơn trang hai năm, cho nên không phải bọn ta đã ở lại đây hay sao? Nhưng bọn ta cũng không có hứa là không được rời khỏi nơi đây nửa bước à!" Phó Thanh Dương nhắc nhở nàng. "Có việc cần làm thì tự nhiên phải xuất môn; làm xong việc thì bọn ta sẽ trở lại, rốt cuộc ngươi phản đối cái gì?"

"Nhưng...nhưng..." nghĩ hoài mà nghĩ không ra lý do, Lâu Nguyệt Lan lại bắt đầu "nhưng" một hồi.

"Trứng của ai nấy trông, tóm lại, bọn ta chỉ đến thông báo một tiếng mà thôi, giờ nói xong rồi, bọn ta đi đây!" Dứt lời, Phó Thanh Dương choàng vai Lâu Thấm Du xoay người lại bước đi. "Đi thôi, lão bà!"

"Dạ, Thanh ca." Lâu Thấm Du thuận theo ý phu quân quay người đi theo.

Lâu Nguyệt Lan vừa tức vừa vội, lập tức nhấc tay lên muốn thi triển võ công dùng sức mạnh ngăn bọn họ lại, ai ngờ lúc này lại có hạ nhân đến thông báo.

"Nhị tiểu thư, Tùng Giang phủ Hải nhị thiếu gia đến thăm."

Đáng chết!

Nàng biết, Hải nhị thiếu gia đến đây là vì theo đuổi nàng, mà hắn lại là trợ thủ lớn nhất có thể giúp nàng chấp chưởng Lục Ánh sơn trang, nàng cũng không muốn để hắn chứng kiến trò hề của nàng, bất đắc dĩ, đành phải trơ mắt nhìn Phó Thanh Dương mang theo Lâu Thấm Du nghênh ngang bỏ đi.

Đáng giận, cá chậu chim lồng thế mà lại bay mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.