Alone là tác phẩm do đạo diễn quốc tế làm, nếu có thể tham gia tác phẩm
này khả năng thành công được xuất hiện trong màn hình lớn, sau này cơ
hội không hề ít, đường đi sẽ càng rộng mở, vì thế Kỳ Dực hy vọng Diệp
Thiếu Cảnh nắm bắt vai diễn, yêu cầu Diệp Thiếu Cảnh khổ luyện tiếng
anh, sáng nay biết được đạo diễn gọi điện chọn cậu làm vai nam chính, Kỳ Dực đều thay cậu cao hứng, không ngờ đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Thiếu Cảnh, nói muốn từ chối tham gia bộ phim này.
Kỳ Dực
kích động bật dậy, bùm bùm chất vấn Diệp Thiếu Cảnh, tựa như đã rơi vào
trạng thái cuồng loạn: “Đã xảy ra chuyện gì, cậu có biết là có hàng ngàn người tha thiết mơ ước nhân vật kia không, sao cậu còn cự tuyệt nó!”
“Em chỉ không muốn diễn bộ phim này.” Diệp Thiếu Cảnh nói.
Kỳ Dực không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cực lực an ủi Diệp Thiếu Cảnh:
“Nếu muốn từ chối, hẳn là nên gặp mặt Từ đạo diễn để nói chuyện, quyết
đinh vai nam chính của cậu là anh ta.” Giáp mặt cự tuyệt cần có dũng
khí, Diệp Thiếu Cảnh hẳn là sẽ buông tha đi.
Không nghĩ tới Diệp Thiếu Cảnh lại thốt lên hỏi: “Từ đạo diễn ở đâu?”
“Cậu nghiêm túc?”
“Nói cho em biết đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thiếu Cảnh vẫy một chiếc taxi, vội vàng chạy
tới bữa tiệc của Từ đạo diễn. Từ đạo tham gia yến hội là thương nghiệp
phái, diễn viên tham dự cũng chiếm khá đông, trong đó đại bộ phận là mời tới, đương nhiên có diễn viên thì sẽ không thiếu những nhân sỹ thượng
lưu mộ danh tới theo. Diệp Thiếu Cảnh tới khách sạn muốn đi vào, nhưng
bảo vệ lại ngăn lại: “Xin hỏi quý khách có giấy mời không ạ?”
Diệp Thiếu Cảnh lau đi mồ hôi trên trán nói: “Tôi tới tìm người.”
“Xin lỗi, không có giấy mời thì không thể vào trong.” Bảo vệ thái độ vô cùng cứng rắn.
Diệp Thiếu Cảnh bỏ mũ đội đầu xuống, bảo vệ nhận ra là Diệp Thiếu Cảnh, do
dự một chút, nhưng vẫn như trước làm theo nguyên tắc của mình: “Không có giấy mời thì không thể vào.”
Diệp Thiếu Cảnh nóng nảy, không có
khả năng vọt vào trong, đúng lúc này, từ sau truyền tới một giọng nam dễ nghe: “Cậu ấy là tôi dẫn tới, có thể vào không?”
Diệp Thiếu Cảnh quay đầu nhìn lại, thấy nam nhân trước mắt có chút sửng sốt, cậu trong
giới giải trí đã gặp qua rất nhiều người xinh đẹp, nhưng vẫn bị khuôn
mặt xinh đẹp của nam nhân trước mặt mà kinh sợ, nam nhân này tây trang
phẳng phiu, mặt mày anh tuấn, tóc hơi ánh hồng, cổ áo khoác một chiếc
khăn tơ tằm, đôi mắt màu hoàng kim nhộn nhạo ý cười lạnh lùng, cả người
thoạt nhìn yêu diễm, ân ẩn lộ ra một cỗ vương giả khí phách, khí tức tựa như Trác Thích Nghiễn,
Bảo vệ nhìn thấy nam nhân, thoáng chốc
khom lưng xuống nói: “Đương nhiên có thể.” Gã chính là Nhiếp Minh Viễn
ông chủ của Canh Giờ, cho dù không có giấy mời, cũng không ai dám ngăn
trở gã.
“Vào đi.” Nhiếp Minh Viễn nói với Diệp Thiếu Cảnh vẫn đang sửng sốt.
Diệp Thiếu Cảnh sau khi lấy lại tinh thần nói: “Cám ơn.” Rồi lập tức nhanh
chóng chạy vào trong, cậu còn có việc phải gặp Từ đạo diễn. Nhiếp Minh Viễn đứng tại chỗ có chút kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Diệp
Thiếu Cánh sẽ nói lời cảm ơn với mình, khẽ nhếch môi cười, lại tiêu sái
bước vào yến hội.
Yến hội bố trí xa hoa xinh đẹp,
ánh đèn thủy tinh lung linh rực rỡ, những bộ lễ phục cao cấp, đám nam
thanh nữ tú khoác lên mình toàn hàng hiệu trên tay cầm theo ly rượu vang đỏ ăn uống linh đình, tiếng anh cùng tiếng trung tao nhã vang lên trong không khí, đa số toàn là lời khen tặng lẫn nhau, a dua, giao dịch,
tranh đấu ngầm dưới vỏ bọc của sự xoa hoa tiền tài.
Diệp Thiếu
Cảnh xuyên qua đám người, quần jean phổ thông, áo sơ mi bình thường khác biệt hoàn toàn với đám người ở đây, nhiều vị tân khách còn cùng nhóm
người xung quanh mình nghị luận bàn tán, Diệp Thiếu Cảnh xem nhẹ không
để ý tới ánh mắt đánh giá của bọn họ, nhìn xung quanh, tìm kiếm Từ đạo
diễn.
Bỗng nhiên một thân ảnh nho nhã ngồi ở quầy bar đập vào
mắt, là Từ đạo diễn, anh ta đang cùng Hoa Tử Tuấn nói chuyện với nhau,
bên cạnh còn có trợ lý Phương Vĩ Đông quen thuộc, những lời muốn nói ở
trong lòng muốn trào ra, Diệp Thiếu Cảnh nhanh chóng len tới gần, đột
nhiên lại bị Eries từ đâu xuất hiện chặn lại: “Nói chuyện một chút được
không?”
Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt sắc bén, không khách khí mà cự tuyệt: “Giữa chúng ta có chuyện gì để nói đâu.”
“Nếu tôi nói chuyện liên quan tới hắn…” Eries lấy di động mở một hình ảnh
đưa cho Diệp Thiếu Cảnh xem: “Bây giờ có thể cùng tôi uống một chén
không?”
Diệp Thiếu Cảnh nhìn Trác Thích Nghiễn trong ảnh chụp,
lặng yên mà đi theo Eries. Eries híp đôi mắt hồ ly lại, nhìn thẳng cậu,
xoay nười hướng một góc đi tới. nghe tiếng bước chân vẫn đi theo khẽ mỉm cười.
Ngoài kia, một chiếc xe sang trọng cao cấp dừng trước cửa
khách sạn, bảo vệ đeo găng tay trắng khom người lịch sự mở cửa xe, nam
nhân từ trong xe bước ra, hắn ôn văn nho nhã, tuấn mỹ cao ngất, tóc tai
chỉnh tề, toàn thân cơ bắp đường cong rõ ràng, tây trang cắt may vừa vặn bó rát tôn lên dáng người kiện mỹ cường tráng của hắn, li quần thẳng
tắp, cổ áo khoác một chiếc khăn Hermes màu tím lịch thiệp, thoạt nhìn
tựa như quý tộc Anh quốc thường xuất hiện trong phim.
Nam nhân
tao nhã bước vào đại sảnh, bỏ qua nhiều ánh mắt mị hoặc của các minh
tinh hướng tới, hăn lúc nào cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhận ra nam
nhân một nữ minh tinh nổi tiếng tiêu sái tiến đến chào hỏi: “Ngài Trác,
xin chào, gần đây ngài thế nào?”
Trác Thích Nghiễn mỉm cười đáp lại cô: “Có thấy Từ đạo diễn không?”
Nữ nhân hoa tâm nộ phóng nhìn hắn, vì có thể cùng hắn nói chuyện mà đắc ý
hẳn, chỉ ngón tay về một phía: “Từ đạo đang ở quầy bar bên kia.”
Trác Thích Nghiễn không do dự mà đi qua, cả người phát ra khí thế lạnh như
băng nhượng người xung quanh cảm thấy áp lực, thấy Trác Thích Nghiễn đột nhiên xuất hiện Hoa Tử Tuấn khẩn trương hẳn lên, không rõ tại sao hắn
lại xuất hiện ở loại tiệc rượu thế này, cho tới khi hắn mở miệng hỏi
nhất thời liền hiểu được mục đích hắn tới,
Trác Thích Nghiễn nho nhã lịch sự hỏi Từ Chung: “Diệp Thiếu Cảnh đã liên lạc với cậu chưa?”