Ở một góc yên tĩnh, sô pha lam sắc khiến khu vực này trở thành một không gian độc lập, Eries nhìn Diệp Thiếu Cảnh ngồi ở đối diện, cậu đang mặc
một chiếc áo sơ mi màu đen, bả vai dày rộng, dưới ánh đèn sáng ngời lại
rất thu hút ánh nhìn, lông mi dày đậm che dấu con ngươi xinh đẹp đong
đầy cảm xúc phức tạp, bởi vì quan hệ với Trác Thích Nghiễn thoạt nhìn
tâm sự nặng nề, thấp thỏm cùng bất an, không còn sự trấn định thong dong lúc trước.
“Cậu có chuyện gì nói cho tôi biết?” Diệp Thiếu Cảnh
lo lắng hỏi, thực sự cậu rất sợ Trác Thích Nghiễn sẽ không còn yêu cậu
nữa, cứ thế buông tha việc đi tìm Từ Chung mà ngồi nói chuyện với Eries.
“Vốn tôi nghĩ cậu bất đồng với tôi, cả việc sinh hoạt lẫn việc hoạt động
trong giới giải trí, thẳng đến khi nghe nói cậu có hậu thuẫn, hơn nữa
sau chương trình Twkinkel thấy nam nhân của cậu tới đón, tôi biết cậu
cũng giống tôi.”
Diệp Thiếu Cánh sắc mặt xanh mét đứng dậy: “Nếu như cậu muốn nói là chuyện này, thì chúng ta không còn gì để nói tiếp.”
Eries ấn cậu ngồi lại xuống sô pha, bình tĩnh nói: “Tôi cũng từng tin tưởng
ái tình sẽ tồn tài, bởi vì hắn giúp tôi thành công bước vào giới
showbiz, tôi từ diễn viên hạng 3 dần đi lên trở thành diễn viên chính,
nhưng mà tôi cũng không cảm thấy khoái hoạt, mọi đồ vật tôi sở hữu đều
là do hắn cấp cho, mà hắn cũng không thực sự yêu tôi, tôi sợ hãi có ngày mất đi toàn bộ, bắt đầu ở trước mặt hắn tựa như nô lệ hèn mọn, đại khái cảm thấy tôi không có ý nghĩa, rất nhanh liền ngoại tình hướng người
khác.”
“…..” Diệp Thiếu Cảnh nhìn Eries, cũng không nói lời nào,
trong mắt cảm xúc tự sóng biển quay cuồng, ép cậu phải làm gì đó, lần
thứ 2 đứng dậy, lại bị Eries giữ lại: “Cậu đang đi trên vết xe đổ của
tôi!”
Diệp Thiếu Cảnh nhăn mày nhìn cậu ta: “Cậu nói bậy bạ gì
đó? Tôi với cậu bất đồng, không phải vì lợi ích mà tôi làm chuyện đó,
đừng đánh đồng tôi với cậu, hôm nay tôi đến là vì muốn cự tuyệt lời mời
đóng vai chính trong Alone của Từ đạo diễn.”
Eries ngẩn người,
không ngờ Diệp Thiếu Cảnh sẽ như vậy, chỉ biết trân trối kinh ngạc nhìn
cậu, biểu tình trên mặt từ thương hại biến thành ác độc, Eries muốn phá
hủy cậu, triệt để phá hủy cậu, nhượng cậu phải nhấm nháp tư vị tuyệt
vọng giống mình: “Cậu cho rằng Trác Thích Nghiễn thích cậu thật sao?”
“Cậu muốn nói gì?” Diệp Thiếu Cảnh không kiên nhẫn đứng dậy.
“Nếu thích thì sẽ không lén lút giấu diếm cậu, mà bí mật anh ta muốn che dấu chính là lén hẹn hò với Hoa Tử Tuấn, Hoa Tử Tuấn trước kia đã thích anh ta, mặc kệ là xuất phát từ chân tâm hay mục đích khác.”
“Sao có khả năng.”
“Mấy hôm trước, tôi có đến quán bar Blue uống rượu, khi đó đã khuya, tôi
thấy Hoa Tử Tuấn cùng Trác Thích Nghiễn ngồi bên nhau trò chuyện, tôi
liền xem thường cậu.” Eries đem hình chụp trong di động ra đưa cho Diệp
Thiếu Cảnh xem.
Diệp Thiếu Cảnh cúi đầu, nhìn ảnh chụp Trác Thích Nghiễn và Hoa Tử Tuấn đang ôm nhau ở cùng một chỗ, Hoa Tử Tuấn thân
thiết mà ôm thắt lưng Trác Thích Nghiễn, Diệp Thiếu Cảnh đứng không
vững, vô số độc khí hắc ám vô hình vây quanh thân thể cậu.
“Cậu
hiển nhiên không biết chuyện này, thật đáng thương, cậu cũng giống tôi
bất quá chỉ là đồ chơi cho người ta mà thôi.” Eries vươn tay vỗ vỗ mặt
Diệp Thiếu Cảnh, ác ý hiện rõ nơi đáy mắt.
Sắc mặt Diệp Thiếu
Cảnh trắng bệch, thoạt nhìn tự như bạch vô thường, một phen gạt tay
Eries ra: “Anh ấy không phải người như thế…” Bối rối đứng dậy, cậu muốn
hỏi rõ ràng Trác Thích Nghiễn, hắn không phải giống như lời Eries nói
đang đùa giỡn cậu. Âm nhạc sôi động vang lên trong đại sảnh yến hội, một đám say rượu đong
đưa thân thể trên sàn nhảy, Diệp Thiếu Cảnh thất hồn lạc phách mà đi
qua, đụng phải đám người quá chén, có tên còn bất mãn mắng cậu, Diệp
Thiếu Cảnh thấp giọng nói xin lỗi rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây,
xoay người lại đụng phải một người khác, trên trán truyền tới một trận
đau đớn, thanh âm người nọ bén nhọn mắng người, mũ trên đầu cậu rơi
xuống, mái tóc ngắn tựa như ánh mặt trời ban trưa bại lộ giữa không khí, cậu ngẩng đầu nhìn người nọ.
Khuôn mặt thanh niên âm nhu (ẻo lả) nhìn cậu, một phen túm cánh tay cậu hoan hô: “Là Diệp Thiếu Cảnh! Diệp
Thiếu Cảnh! Đại gia mau tới nhìn này!”
“Là cậu ta! Cậu ta kìa!
Gần đây đang nổi đó!” tân khách trên sàn nhảy nhất thời xúm lại, ước
chừng khoảng hơn hai mươi người vây quanh Diệp Thiếu Cảnh, đem cậu vây
chật như nêm cối, nam nhân khuôn mặt âm nhu dường như là đứng đầu đám
người kia, gã ta mê đắm nhìn thân thể Diệp Thiếu Cảnh, một tấc lại một
tấc, không buông tha chỗ nào trên người cậu, cuối cùng còn lớn mật vươn
tay sờ mặt cậu, tưởng sờ gương mặt minh tinh nổi tiếng bất đồng với
người thường.
“Cút ngay!” Diệp Thiếu Cảnh hung ác trừng gã, một
cước đá văng người phía sau, nhưng hành động của cậu lại khơi dậy dục
vọng chinh phục của bọn họ, càng nhiều bàn tay dơ bẩn duỗi ra sờ soạng
cậu, cũng phân không rõ là nam hay nữ, đem cậu đẩy qua đẩy lại, cậu
dường như không có chỗ nào để trốn, nam nữ xung quanh càng ngày càng lớn mật hơn.
Diệp Thiếu Cảnh chịu khuất nhục mà cố vùng ra, lại
không biết bị tên nào ôm chầm lấy cả người nồng nặc mùi rượu, tựa như
gông xiềng, nam nhân khuôn mặt âm nhu vì say rượu mà mặt mày đỏ bừng, ôm lấy Diệp Thiếu Cảnh tựa như bắt được chiến lợi phẩm mà hoan hổ.
“Ha ha! Cậu ta là của ngài!” đám tân khách nam nữ đủ cả vây xem vỗ tay chúc mừng, tựa như kiếm được đồ chơi mới, không cần ước định, không cần quy
củ, muốn làm gì thì làm cái đó, hơn nữa một đám đã say rượu nên càng làm càn.
“Buông em ấy ra!” một thanh âm trầm thấp vang lên trong đám người, khí thế vương giả chế trụ đám tân khách đang say rượu, bọn họ
quay đầu nhìn người tới. Nam nhân vững chãi từng bước đi tới, ánh mắt
băng lãnh như từ dưới địa ngục toát ra, nhận ra hắn là ai, đám tân khách tự động tách ra nhường đường cho hắn, Diệp Thiếu Cảnh giật mình ngạc
nhiên nhìn Trác Thích Nghiễn đột nhiên xuất hiện lúc này.
Trác
Thích Nghiễn đứng trước mặt nam nhân đang ôm Diệp Thiếu Cảnh, giơ tay
tát lên mặt tên kia, vừa mạnh vừa ngoan độc: “Buông em ấy ra!”
Đám người ồ lên ngỡ ngàng! Trước mắt bao người bị người khác bạt tai đối
với nam nhân mà nói không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã, toàn bộ
người trong yến hội đều trầm xuống, Trác Thích Nghiễn không ngần ngại
cho gã ta thêm một cái tát nữa: “Ai cho phép ngươi chạm bàn tay bẩn thỉu vào em ấy!”
Nam nhân âm nhu mặt mũi sưng vù, mắt lộ hung quang trừng Trác Thích Nghiễn: “Hỗn đản! mày dám đánh tao…”
“Mày có biết em ấy là của ai không? Hành vi của mày lúc này khiến tao khó
chịu.” Trác Thích Nghiễn thắng tắp lườm gã ta, khí thế sắc bén, ánh mắt
tràn ngập thủ đoạn bạo lực, vô hình giết người.
Nam nhân có chút
sợ hãi, lại ưỡn ngực đối mặt với Trác Thích Nghiễn: “Mày muốn gì? Tao
cho mày biết, nhà tao rất có thực lực, một tiểu minh tinh thôi, tính là
cái đồ vật gì…”
“Miệng quá thối, thanh lý nó đi.” Trác Thích
Nghiễn không dấu vết mà lườm gã một cái, bảy bảo tiêu khôi ngôi cường
tráng xuất hiện sau lưng Trác Thích Nghiễn, đám đông vây xung quanh nháy mắt tản hết đi.