Có đôi khi không phải cứ trả giá là có hồi báo, bất công cũng được mà
thương tâm cũng thế, không cam lòng cũng phải cố nhịn, có lẽ tại một nơi nào đó đang có người chú ý tới ngươi, vì những cố gắng của ngươi mà đau lòng. Trác Thích Nghiễn nằm trên giường, nhìn chăm chú không rời mắt
khỏi Diệp Thiếu Cảnh, sự ôn nhu từ đôi mắt lan tràn, hắn lấy di động ra, yên lặng ấn gọi một dãy số, thấp giọng nói gì đó.
Có đôi khi
luôn bị mưa to bao phủ tựa nhu vĩnh viễn không thể nhìn thấy sắc trời
xanh biếc trên cao, Hoa Tử Tuấn ngã trên sàn phòng tắm, các viên thuốc
đủ loại màu sắc rơi vãi xung quanh thân thể minh tinh đang nằm rạp ở đó.
Ánh dương quang ấm áp chiếu sáng thành thị sau cơn mưa rào, tựa hồ còn có
thể thấy sắc cầu vồng khi ẩn khi hiện. Cẩm Đường trở thành quản lý của
Văn Trừng, nhưng không phụ trách công tác của Diệp Thiếu Cảnh.
Mỗi ngày, cuộc sống đều phát sinh biến hóa, vô số người bị tra tấn đêns hủy hoại tinh thần, hận khi tỉnh lại chính là tận thế, nhưng nếu có tận thế thật thì lại mong tinh cầu màu xanh này không phát sinh dị biến.
Diệp Thiếu Cảnh mở mắt ra nhìn khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia, chuyện tối qua phát sinh lại hiển hiện trước mắt, cậu lập tức thanh tỉnh.
“Thực xin lỗi, tối qua làm em bị thương.” Trác Thích Nghiễn thấp giọng hối
lỗi, đôi mắt như bảo thạch kia vẫn còn sợ hãi hắn, xoa hai má vẫn còn
tái nhợt của cậu “lần sau sẽ không như vậy.”
Lần sau? Còn có lần
sau sao? Diệp Thiếu Cảnh sắc mặt xanh mét, khuất nhục như vậy sẽ còn tái diễn sao, nhớ tới là mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy), nhưng cũng không lên tiếng trực tiếp cãi lại hắn, sợ lần nữa chọc giận hắn, sẽ lại đem
mình bức tới bức lui không thể chịu nổi.
Trác Thích Nghiễn nói: “Tôi đã nói với đoàn phim, em hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi.”
“Nhưng đoàn phim vẫn chưa theo kịp tiến độ.” Diệp Thiếu Cảnh nhịn không được
nói cho hắn biết, trước đó, cậu nằm viện đã phải trì hoãn một thời gian, hiện tại lại xin phép nghỉ, đạo diễn nhất định rất bực mình.
“Em như vậy cũng không chống đỡ được bao lâu.” Trác Thích Nghiễn nhìn khuôn mặt không huyết sắc của cậu đau lòng “Bên đoàn phim, tôi đã nói đạo
diễn quay các diễn viên phụ trước, như vậy cũng không trì hoãn tiến độ.”
Diệp Thiếu Cảnh lặng yên không nói. Trác THích Nghiễn đem cậu ôm chặt vào
trong ***g ngực rộng lớn, hai má nhẹ nhàng ma sát vào cậu, không còn bộ
dáng thô bạo tối qua “Tôi biết em vẫn còn tức giận chuyện tối qua, nhưng tôi thực sự để ý em.”
Diệp Thiếu Cảnh sợ hãi thái độ hắn như
vậy, rồi lại càng sợ hãi hắn tối qua điên cuồng cưỡng đoạt cậu, hành vi
đó quá bạo lực đau đến muốn chảy hết máu, rồi lại vô lực tránh thoát.
“Tôi cùng Cẩm Đường không có quan hệ như anh nghĩ, chuyện này tôi đã
giải thích qua, anh tại sao không tin tôi?” Diệp Thiếu Cảnh hít thở toàn là mùi vị khí tức của hắn, làn da màu đồng lộ ra che kín bởi hồng ngân.
Trác THích Nghiễn vuốt ve những dấu vết trên cổ cậu, khuôn mặt tinh xảo băng tuyết giờ đan xen nhiều cảm xúc phức tạp “Nếu tôi nói, tôi ghen với anh ta, em có tin không?” Thanh âm hắn có chút ám ảnh.
“Ghen?” Diệp
Thiếu Cảnh giật mình ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt thâm tình của TRác
Thích Nghiễn, nhất thời vô pháp nhìn thẳng, lông mi đen dày rũ xuống
giấu trị ánh mắt “Anh phải tin tôi.”
Trác THích Nghiễn gắt gao ôm cậu, lực tay lớn hơn một chút, giống như muốn cậu dung nhập vào thân
thể hắn “Tôi tin em, chỉ cần là em nói thì tôi đều tin, cho nên đừng nói sẽ cùng người khác thân cận hay đại loại thế nữa.”
Diệp Thiếu
Cảnh ngẩn người, không còn sức phản ứng, thở dài một hơi, lời nói lúc
tức giận cùng Cẩm Đường thân cận, không nghĩ tới hắn chặt chẽ ghi tạc
trong lòng, thậm chí còn bởi vì lời kia mà mất lý trí, chẳng lẽ hắn
không biết đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận.Diệp Thiếu Cảnh nhìn dấu vết xanh tím trên cổ tay, lại thấy Trác Thích
Nghiễn ngồi đối diện bữa ăn với cậu, hắn nghiêm túc gắp chân giò hun
khói vào bát cho cậu, vẫn như ngày thường ôn nhu săn sóc cậu.
“Đừng uống nước trái cây mãi thế, ăn chút đồ có dinh dưỡng này đi.”
Diệp Thiếu Cảnh nhịn xuống xúc động, thở dài một hơn, lát sau chậm rãi ăn
ngon miệng mấy miếng chân giò, không thèm nhìn hắn, mặc kệ hắn có dùng
thái độ gì vẫn là ác quỷ, cậu còn chưa quên tối qua hắn đã điên cuồng bá đạo thế nào đâu.
Ăn xong cơm, Diệp Thiếu Cảnh ngồi trong phòng
khách xem ti vi, chương trình TV đang chiếu tiết mục văn nghệ tổng hợp,
MC và người chơi làm trò chọc cười, người thua phải chịu phạt, một tiết
mục cực kỳ nhàm chán, nhàn rỗi có thể xem giết thời gian.
Trác
Thích Nghiễn dọn dẹp bát đũa xong, mang một đống lớn văn kiện vào phòng
khách, im lặng ngồi bên cạnh Diệp Thiếu Cảnh, bất động thanh sắc lật xem văn kiện, giống như vĩnh viễn không bao giờ làm xong việc.
Diệp
Thiếu Cảnh không để ý đến hắn, nơi này là biệt thự nhà hắn, muốn làm gì
là tự do của hắn, cậu muốn về nhà hắn không đồng ý, muốn đến phim trường hắn cũng không cho, cậu không khỏi thấy phiền lơ đãng hỏi: “Anh không
đến công ty sao?”
Trác Thích Nghiễn hạ thấp văn kiện xuống: “Tôi
muốn ở cùng em.” Hắn lo lắng chuyện tối qua sẽ kích động cậu, chỉ cần
hắn không ở bên, cậu liền có ý muốn thoát ly khỏi hắn, chạy đi rất xa.
“Không cần.” Diệp Thiếu Cảnh quay đầu đi, cầm điều khiển đổi kênh liên tục,
nhìn màn hình TV nháy mắt thay đổi, dừng lại ở tiết mục kì quái, lại
không kiên nhẫn ấn đổi kênh nữa.
Trác Thích Nghiễn như trước rất
lịch sự, ít nhất là thái độ bên ngoài “Em cứ coi như tôi không tồn tại.” Cứ như trước xem nhẹ sự hiện hữu của hắn, hắn chỉ có thể thoải hiệp với Diệp Thiếu Cảnh ở mặt này.
“Chưa ai nói anh rất cố chấp sao?”
“Tôi sẽ không quấy rầy em.”
Diệp Thiếu Cảnh thở dài, nhu nhu thái dương, nghĩ muốn an tĩnh một mình,
không nghĩ tới điều đó quá xa xỉ, chẳng lẽ Trác Thích Nghiễn cho rằng
rời đi tầm mắt hắn, cậu sẽ làm chuyện diên rồ? Cứ cho rằng việc tối qua
thực sự đã dọa đến cậu, nhưng cậu cũng không yếu ớt cực đoan dùng cái
chết để hắn hối hận.
Nhưng hành vi của hắn làm cậu thất vọng, cậu là nam nhân lại bị đặt trên giường bị xâm phạm, cho dì có thích cậu
cũng không thể vì cậu không cho phép mà xâm phạm cậu.
Diệp Thiếu
Cảnh hung tợn ấn tăng âm lượng tivi, phòng khách xa hoa tràn ngập tiếng
già mồm cãi láo của các nhân vật kịch truyền hình.