Trác Thích Nghiễn cũng không chút nào ảnh hưởng đến công tác, Diệp Thiếu Cảnh chưa từng thấy qua nam nhân nào giống máy tính như thế, mặc kệ lúc nào cũng đều bảo trì xử sự tư thái không sợ hãi, có khi nếu có phần tử
khủng bố mang bom tấn công tới cùng hắn đồng quy vu tận, không chừng hắn cũng trấn định không đổi cảm xúc như thế.
So với cậu, hắn là
loại người chuyên tâm làm việc, còn cậu khi quay phim liền quay phim,
lúc nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, tập lời thoại thì tập lời thoại, nhưng khi muốn diễn mà staff tán gẫu bát quái làm phiền thì cậu cũng không diễn
được, vô pháp tập trung tinh thần làm việc.
Diệp Thiếu Cảnh liếc
mắt trộm nhìn Trác Thích Nghiễn, chỉ thấy hắn đang kỹ văn kiện, dùng
ipad lên mạng bàn công chuyện với Hạng Thanh Uyên, rồi đồng thời dùng
MSN nói chuyện với mấy chủ quản trong công ty đồng thời đưa ra văn kiện, thuận tiện nghe điện thoại của thư ký “Hôm nay hủy bỏ toàn bộ lịch
trình, 10h sáng mai bảo Hoắc Chí Anhe tới gặp tôi, lúc đó tôi có thời
gian rảnh.”
Vị thư ký kia khóc không thành tiếng nói ‘Vâng.” Vị
thủ trưởng này luôn thích tùy tiện thay đổi lịch trình, chỉ khổ cho mấy
vị chủ quản đang chờ hắn quyết định, bình thường Trác Thích Nghiễn tại
công ty, muốn gặp ngài ấy cũng khó trừ phi ngài ấy có chuyện tìm bọn họ, nếu không thực sự không thấy mặt luôn. Gần đây tần suất ngài ấy xuất
hiện nhiều hơn nhưng đáng tiếc toàn đi phim trường xem đoàn phim ‘Thanh
Thành’, thư ký cũng muốn biết tại phim trường đó có gì thú vị mà hấp dẫn Trác Thích Nghiễn đến vậy.
Trác Thích Nghiễn cúp điện thoại của
thư ký, nhìn Diệp Thiếu Cảnh bên cạnh, thanh âm cũng như thần sắc thập
phần tao nhã “Tôi làm ồn đến em sao?” Vừa nói vừa bỏ di động xuống, rót
một chén hồng trà Twinings cho cậu.
Diệp Thiếu Cảnh tiếp nhận
hồng trà, ánh mắt vẫn dừng trên đống văn kiện, mói nói làm ồn thì phải
là cậu bật to âm lượng ti vi ồn mới đúng, hắn không trách cậu ngược lại
còn tưởng ảnh hướng đến mình, trời ạ, hắn thế này làm cậu không có chỗ
phát tiết bực bội trong lòng. “Anh không cần lo như thế, tôi so với suy
nghĩ của anh không tệ đến thế, anh có thể vào thư phòng làm việc, tôi sẽ không tự tiện rời khỏi đây.”
“Thật sao?” Trác Thích Nghiễn mở lớn đôi mắt.
“Đương nhiên là giả.” Diệp Thiếu Cảnh cười cười, gương mặt tái nhợt giờ đỏ
bừng, cực kỳ mê người “Tôi còn chưa quên chuyện anh đã làm, đừng tưởng
thái độ tốt một chút thì tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Trác Thích
Nghiễn nắm cắm cậu, bức bách cậu nhìn thẳng mắt hắn, hô hấp nóng nảy
rung động thần kinh căng thẳng của cậu “Không sao cả, em sớm hay muộn
cũng sẽ tha thứ cho tôi.”
Trong TV vẫn đang phát chương trình
phim thần tượng, trong không khí tràn ngập hương trà cao cấp dung hợp
với vị nước hoa D&G tỏa ra từ trên người Trác Thích Nghiễn không lưu tình bao phủ quanh người cậu. Diệp Thiếu Cảnh cố trấn tránh, quay đầu
giả bộ tiếp tục xem TV, nhìn màn hình xuất hiện một khuôn mặt nam tính,
nhất thời xù lông như sử tử đang di chuyển, hiện đang chiếu bộ phim cậu
tham gia đống mấy năm trước.
“Sao lại chuyển kênh? Tôi muốn xem
một chút.” Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng cười, dùng đôi mắt mê người nhìn
hắn, ánh mắt kia đủ để làm cho một Cẩm Đường đang cuồng loạn trở nên dịu ngoan.
Diệp Thiếu Cảnh mất tự nhiên nói: “Có gì hay đâu?”
“Em diễn rất tốt, vì sao lại không muốn để người khác xem.” Trác Thích
Nghiễn nhíu lông mày, hiển nhiên đã sớm chú ý tới nhân vật cậu đang
đóng.
Diệp Thiếu Cảnh càng xấu hổ mà lảng tránh hắn “Tự xem phim của mình rất kì
quái.” Loại phim thần tượng chán ngắt này, loại vai phản diện bị nữ nhân vật chính mắng hỗn đản đến hết phim, không muốn bị Trác Thích Nghiễn
nhìn thấy.
“Em nhát gan.”
“Tôi không phải.”
“Vậy sao không dám nhìn thẳng.”
“Không có gì hay để nhìn.” Diệp Thiếu Cảnh mất hứng nhìn chăm chú màn hình TV, phòng đoán bộ phim này được chiếu là vì scandal liên quan tới Hoa Tử
Tuấn lôi ra, khiến đại chúng nhiệt liệt chú ý. Bất quá vai diễn bản thân không tốt, chờ scandal chìm dần, phim tệ hại vẫn là phim tệ hại, sẽ
không bởi vì biểu hiện của cậu mà thay đổi chất lượng phim, cho nên cậu
cũng không hy vọng người khác chú ý tới các bộ phim trước của cậu.
Trác Thích Nghiễn tò mò: “Vì sao em tham gia nhiều phim như vậy?”
“Biết có thể xuất hiện trên truyền hình, mặc kệ vai diễn gì Cẩm Đường đều lấy hết, hiện tại xem ra không ổn.” Diệp Thiếu Cảnh gục đầu xuống uống trà, con ngươi tối đen giống như thảo nguyên bao la.
Trác Thích
Nghiễn vỗ vai cậu “Chỉ có thể thử qua, em mới có thể hiểu rõ được bản
thân, biết cái gì thích hợp với mình, kế tiếp từ từ tiến lên, gặp được
kịch bản hay thì toàn tâm toàn lực nhập vai.”
“tôi cũng muốn như
vậy, nhưng đi đóng phim còn kiếm miếng cơm, không quay phim cũng phải
cân nhắc làm việc vặt trong studio.” Thần sắc Diệp Thiếu Cảnh thản
nhiên, cũng từng muốn diễn một tác phẩm hay, nhưng đó chỉ là một giấc
mộng không hiện thực.
“Tin tôi, lần này em sẽ thành công.” Lần
này nhân vật vốn là dành cho Hoa Tử Tuấn, đặc biệt quảng bá hình ảnh tốt đẹp của cậu ta, sở dĩ đột nhiên đổi thành Diệp Thiếu Cảnh là muốn cho
cậu cơ hội.
Diệp Thiếu Cảnh tự nhiên hiểu được “Tôi sẽ thành công bởi vì có anh giúp tôi.”
“Tôi có cách giúp em, nhưng chính bản thân em cũng có thực lực.” Trác THích
Nghiễn ôn hòa cười cười “Sự cố gắng của em, so với bất cứ ai tôi đều rõ
ràng hơn hết thảy, nhìn em dốc sức cho vai diễn, tôi rất đau lòng.”