Ôn Văn Nho Nhã

Chương 37: Chương 37




“….” Diệp Thiếu Cảnh nhẹ nhàng cúi đầu, hàn băng trên khuôn mặt anh tuấn như bị dương quang ấm áp hòa tan, ánh mắt cậu lần nữa để trên TV, không dám quay sang nhìn thần sắc Trác Thích Nghiễn.

Trác Thích Nghiễn cũng không nói nữa, tuy rằng rất muốn vươn tay ôm lấy cậu nhưng cũng biết bây giờ chưa phải lúc, hắn cùng cậu ngồi xem chương trình, thuận tiện cùng cậu nói chuyện phiếm, dù cậu hưởng ứng hắn rất ít, hắn cũng không để ý. Tình hình bây giờ, mặc kệ cậu khóc cũng được, mặt lạnh cũng được, phát giận cũng xong, hắn đều nhường nhịn cậu, vì hắn nên quan hệ của hai người mới trở nên cứng ngắc như vậy.

Điện thoại vang lên, Diệp Thiếu Cảnh cầm lấy tiếp, bên kia truyền đến thanh âm của mẹ, cậu bất giác lia mắt sang nhìn hắn, đem ống nghe đặt bên tai hỏi: “Sức khỏe của ba thế nào rồi ạ?”

“Tốt hơn nhiều, dạ dày không còn đau nữa, hiện tại đã về nhà.” Mẹ Diệp bắt đầu nói mấy chuyện lặt vặt “Tháng sau sinh nhật cháu con, có rảnh về nhà một chút?”

Trở về lại tốn tiền vé máy bay, rồi còn tiền xe từ máy bay về nhà, mỗi lần đi lại lộ phí rất tốn, hơn nữa gần đây vội quay phim, Diệp Thiếu Cảnh không có cách nào về, khiến mẹ Diệp lải nhải không ngừng, nói cậu không thương cháu.

“Tiểu Hiền muốn quà gì, con sẽ gửi về cho nó.”

“Nó muốn máy chơi game.”

“Tháng trước đã mua cho nó rồi mà.” Kỳ thật cậu không muốn mua cái này cho cháu, cháu còn đang tuổi học, nên đọc sách, chơi nhiều không tốt.

“Cái trước đã hỏng rồi, sửa không được, huống chi đồ mới có nhiều chức năng, bạn bè nó đều có đồ chơi mới.” Mẹ Diệp tràn ngập cưng chiều, cứ nói đến đứa cháu 10 tuổi là thao thao bất tuyệt, còn nói chuyện anh hai đi công tác, bình nước nóng trong nhà còn bị hỏng, gọi người tới sửa mấy lần, đều không được, mấy ngày nay không được tắm rửa.

Diệp Thiếu Cảnh nghĩ nghĩ nói: “Hai ngày nữa, con sẽ gửi tiền về, mẹ mua cái khác thay đi.” Bình nước nóng mới dùng ba tháng liền hư, chất lượng kém vậy? lần trước còn nói với mình mua đồ xịn mà.

“Được.” mẹ Diệp thấm thía nói: “Nếu con ở nhà thì tốt rồi, việc này con có thể xử lý.”

Diệp Thiếu Cảnh lặng yên nghe, còn muốn nói nhưng bên kia đã truyền đến tiếng mẹ “Hai ngày nữa sẽ gọi cho con” rồi ‘ba’ một tiếng cúp điện thoại.

Nhìn ‘trò chuyện chấm dứt’ trên màn hình, Diệp Thiếu Cảnh tâm tình chán nản, thực không thích người ta đột nhiên cúp ngang điện thoại, đương nhiên cũng biết mẹ ở nhà rất bận, không đếm xỉa tới cậu, không hỏi han vài câu liền cúp điện thoại, ít nhiều chỉ cần hỏi thăm cậu một câu thôi cũng được.

“Mẹ em sao?” Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh, mặc dù cậu hạ giọng nói chuyện nhưng hắn vẫn mơ hồ nghe được nội dung.

“Ừ.” Diệp Thiếu Cảnh gật đầu.

“Em có anh chị em gì không?” “Tôi chỉ có hai anh.” Cậu ngẩng đầu nói với hắn “còn anh?”

Trác THích Nghiễn rất kín tiếng, ở chung lâu như vậy cũng không nói về gia đình, cho nên cậu cũng không rõ chuyện nhà hắn. Nhưng cậu đoán, chắc hắn là con một, và lại rất được sủng ái, nhưng Trác THích Nghiễn nói cho cậu biết “Tôi là con cả, dưới còn có 1 em gái và 1 em trai.”

Lực chú ý của Diệp Thiếu Cảnh bị rời đi, đối với chuyện của hắn rất có hứng thú “Quan hệ của các anh thế nào?”

“Hiện tại rất ít gặp cha mẹ.” Trác THích Nghiễn thoạt nhìn bộ dáng có chút đau đầu, dừng một chút rồi nói tiếp “Em gái bị tôi làm hư rồi, phi thường không hiểu chuyện, còn với em trai tôi thì lại rất cứng ngắc.”

Diệp Thiếu Cảnh giật mình tròn mắt “Vậy thì không được rồi?” Hắn trong thương giới rất thành thạo thủ đoạn, chắc việc xử lý trong gia đình cũng phải rất đơn giản chứ nhỉ.

Trác Thích Nghiễn bất đắc dĩ cười “Tôi không am hiểu đối xử quan hệ lắm.”

“Tôi cũng vậy.” Diệp Thiếu Cảnh mệt mỏi nói, không xem TV nữa.

“Sao vậy?”

“Cha mẹ tôi không thích giới giải trí, vẫn luôn phản đối tôi làm diễn viên, không thể hòa hợp với anh hai, đại đa số bạn bè đều đã kết hôn, cùng bạn bè diễn viên lại không hòa đồng, càng miễn bàn tới các loại quan hệ khác.”

Trác Thích Nghiễn ôn nhu xoa xoa tóc cậu: “Sau này có tôi bên em, em sẽ không còn cô đơn nữa.”

“Công việc của tôi rất bận, không phải là người lý tưởng với anh.” Hơn nữa còn là nam nhân, hắn còn là đại nhân vật của công chúng, khó có thể tưởng tượng sau này sẽ xảy ra vấn đề gì.

“Tôi tin tưởng duyên phận của chúng ta, nhất định sẽ không thay đổi, tôi không có yêu cầu gì cao sang, chỉ cần làm việc xong có người ở bên mình, như vậy là được rồi.”

Diệp Thiếu Cảnh lặng yên không nói. Khuôn mặt cậu trầm lại dưới ánh đèn vàng cam nhu hòa không ít, cậu hơi gục đầu nghĩ ngợi, mơ hồ còn ngửi được trên da thịt mình truyền đến khí tức nam tính mị lực nhẹ nhàng khoan khoái.

Trác THích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh, cực lực nhịn xuống dục vọng đụng chạm vào người cậu “Em có thể thử tìm hiểu tôi, khuyết điểm của tôi nhiều, nhưng ưu điểm cũng không ít, ở bên tôi, em sẽ không cảm thấy có áp lực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.