Ban đêm, tuyết rơi đầy trời, bông tuyết tinh tế mềm mềm xốp xốp trắng
tinh như hạt bụi, trong đêm tối như những quả cầu nhỏ đang phát sáng,
chớp mắt liền bao phủ khắp vạn vật trong thế giới trắng xóa, đây là trận tuyết lớn nhất trong hai tháng qua.
“Nhà anh chẳng lẽ không có phòng cho khách sao?” Diệp Thiếu Cảnh thần tình hắc tuyến nhìn Trác Thích Nghiễn.
“Có rất ít khách tới thăm cho nên trừ bỏ phòng anh không còn phòng nào
khác.” Trác Thích Nghiễn ngồi dựa lưng vào thành giường tựa lên gối đầu
“Em đêm nay cứ ngủ ở đây một đêm, sáng mai lái xe đến sẽ đưa em tới phim trường.”
“Tôi ngủ phòng khách là được rồi.” Diệp Thiếu Cảnh theo bản năng cự tuyệt, vừa nhìn thấy chiếc giường lớn giữa phòng kia, những chuyện phát sinh tối qua lại hiển hiện trước mắt, toàn thân nhịn không
được rùng mình một trận.
“Đêm nay tuyết rơi dày, ngủ phòng khách sẽ rất lạnh.”
“Có hệ thống sưởi nên không sao cả.” Bởi vì tuyết rơi nhiều nên giao thông
tắc nghẽn, nguyên bản ý muốn về nhà đêm nay bị ngâm nước nóng, phải ở
đây tới sáng mai, lại phát hiện nếu cùng Trác Thích Nghiễn đồng giường
cộng chẩm, không thể nghi ngờ lại một hồi ác mộng.
Trác Thích
Nghiễn ngẩng đầu, thấy đáy mắt hiện lên tia kinh hãi của Diệp Thiếu
Cảnh, thì biết cậu đang nghĩ gì “Tôi sẽ không làm gì em nữa, vẫn còn rất sợ tôi sao?” Thanh âm tràn ngập từ tính du dương.
Cuối cùng,
Diệp Thiếu Cảnh bất mãn đi qua, nằm ngủ bên cạnh Trác Thích Nghiễn, vì
đề phòng hắn đụng tới mình, cậu bọc chắc chắn chăn nệm quanh thân mình
như con sâu, còn cách hắn thật xa, đủ để vươn tay cũng không động tới
chăn của hắn.
Trác Thích Nghiễn chăm chú nhìn Diệp Thiếu Cảnh,
đôi mắt hẹp dài tựa như hồ nước xinh đẹp động nhân, tràn ngập cao cao
tại thượng tôn quý, phỏng chừng không có ai dám xem nhẹ hắn, tựa hồ muốn nói gì cuối cùng chỉ nói hai chữ “ngủ ngon.” Nói xong liền tắt đèn
phòng.
Phòng ngủ màu nóng ấm chìm dần trong bóng đêm, Diệp Thiếu
Cảnh sợ hãi nằm ở kia, vẫn không nhúc nhích, cho dù Trác Thích Nghiễn
nói sẽ không xằng bậy, chính mình cũng đang quấn chặt chăn nhưng sống
lưng vẫn bất giác lạnh run, tổng cảm giác có một tầm mắt nóng rực chăm
chú nhìn mình.
Độ ấm chung quanh chợt giảm xuống, trong không khí hương nước hoa D&G nam tính bay tới, thanh âm Trác Thích Nghiễn
xoay người thường xuyên vang lên, Diệp Thiếu Cảnh chưa ngủ sắc mặt trắng bệch, nỗi sợ hãi bất giác lại tràn ngập toàn thân, cũng may người kia
chỉ xoay người, không có hành vi vượt rào gì khác, tương phản với nỗi sợ hãi khác thường của mình.
Diệp Thiếu Cảnh nhắm mắt, an tĩnh nằm
trong đệm chăn ấm áp, quyết định tin tưởng hắn một lần nữa, ý nghĩ như
vậy vừa xuất hiện cậu liền quên đi những đau đớn lúc trước, quên đi
những hành vi thô bạo của hắn tối qua, kỳ thật chính bản thân cậu cũng
đã chậm rãi tiếp thu hắn, nếu không cho dù đêm nay có bão tuyết cậu cũng nhất quyết cường ngạnh rời khỏi nơi đây.
Ngày thường hắn đối với cậu rất tốt, ít nhất cũng chưa từng có ai đối với cậu như vậy.Từ nhỏ, không có ai quan tâm cậu, cha mẹ tận lực đem chú ý đặt hết lên
người anh hai, đối với người ngoài còn tốt hơn so với cậu, bình thường
làm việc gì cũng không hợp ý bọn họ, dần dần trở thành không thể sống
chung cùng bọn họ.
Lúc đầu muốn trở thành ngôi sao lớn, thật hãnh diện, bước vào xã hội vì kiếm sinh kế phải đóng cả các loại vai diễn
không muốn, cho tới khi phát hiện mình chỉ có thể đóng các vai phụ mới
nhận thức rõ mọi chuyện, không còn ảo tưởng nữa. Từng cực độ khát vọng
tình yêu chân chính lại biết rằng đó chỉ là hoa trong gương, trăng dưới
nước, sự nghiệp cùng tình cảm chưa từng thuận lợi.
Hiện tại có
người cùng cậu, nói không động tâm là không có khả năng, nhưng trước nay cậu vẫn coi đoạn tình cảm này chỉ là gió thoảng bên tai, thái độ của
Trác Thích Nghiễn với cậu đến tột cùng là thật hay là giả, cậu cũng
không biết, cậu ở trong giới giải trí lâu như vậy, thấy rất nhiều phú
thương chỉ đùa bỡn nghệ sỹ cho nên lời nói của Trác Thích Nghiễn cũng
không làm cậu mấy tin tưởng.
Đêm càng ngày càng lạnh, tuyết cùng
gió rét ào ào thổi, xe cứu thương bệnh viện chạy ngang qua quốc lộ,
thanh âm còi cấp cứu chói tai réo vang inh ỏi, ánh đèn đỏ chớp nháy chớp nháy liên tục, giống như hai mắt tử thần chiếu xuống nhân gian.
Y tá trên xe tiến hành cấp cứu khẩn cấp với nam nhân trong xe, nam nhân
kia có khuôn mặt âm nhu giống như thiên thần trong các tác phẩm điêu
khắc, trên môi không huyết sắc, suy yếu đến độ gần như mất đi hơi thở,
trợ lý Vương cấp tốc gọi cho Trác Thích Nghiễn.
Trác Thích Nghiễn tại trong bóng tối tỉnh lại, bên cạnh Diệp Thiếu Cảnh đang an bình ngủ
say, xốc chăn lên đi tới ban công, mặt không đổi sắc nghe điện thoại của trợ lý Vương “Cậu ta uống thuốc gì, hiện tại tình hình sao rồi?”
“Cậu ta uống thuốc ngủ quá liều, dược liệu quá cao nên bị sốc thuốc.” Trợ lý Vương báo cáo tình hình cho hắn biết “ Gan thận hiện nay đã không còn
vấn đề gì, theo dõi vài ngày liền, tỉnh lại liền không sao.”
“Không được để lộ cho giới truyền thông biết chuyện của cậu ta, hiện tại hoãn toàn bộ hoạt động của cậu ta.”
“Như vậy được không ạ?” Hoa Tử Tuấn sở dĩ như vậy, là bởi vì gần đây công
việc thay đổi trọng đại, trả giá cùng nỗ lực không thành có quan hệ trực tiếp, tâm lý không cân bằng công bằng lại thêm ủy khuất khó chịu, muốn
dùng thuốc để lấy lại bình tĩnh.
“Tình hình của cậu ta không ổn
định, tiếp tục công tác, áp lực càng nhiều, tạm thời cho nghỉ ngơi một
thời gian đi.” Trác Thích Nghiễn cúp điện thoại, xoay người đi vào
phòng, nhìn thẳng Diệp Thiếu Cảnh đang say ngủ.
Không biết qua
bao lâu….Trác Thích Nghiễn một lần nữa nằm lại bên cạnh Diệp Thiếu Cảnh, vươn cánh tay kéo Diệp Thiếu Cảnh ôm vào trong lòng, giống như ôm bảo
bối, thân thể lạnh lẽo có chút lo lắng.