“Chỉ có anh mới để ý đến tôi.” Có khi cảm thấy chính mình thực vô dụng,
nhiều lúc thật không quyết đoán, nhưng hắn luôn bao dung chỗ thiếu hụt
của cậu, hoàn toàn không có chút phiền chán nào với cậu.
“Tôi
thích em, muốn em luôn ở bên cạnh tôi, tôi biết em đối với tình cảm của
tôi luôn nghi ngờ nhưng không sao, tôi có thể chờ, vẫn luôn chờ cho tới
khi em nguyện ý tiếp nhận tôi.”
“Nếu rất lâu thì sao?” Diệp Thiếu Cảnh nhịn không được hỏi lại.
“Tôi sẽ cố gắng để trở nên ưu tú hơn nữa, trở nên chói mắt hơn nữa, đủ để
cho em chú ý tới tôi.” Trác Thích Nghiễn thần sắc thực nghiêm túc, đây
luôn là thái độ hắn dùng để đối đãi trong vấn đề tình cảm, chỉ cần hắn
xác định thì sẽ kiên trì tới cùng.
“Tôi không thông minh tài giỏi được như anh, anh càng trở nên ưu tú chói mắt thì trôi vĩnh viễn sẽ
không có cách nào đuổi kịp anh.” Diệp Thiếu Cảnh thanh âm ngày càng thấp “Vậy không cần đuổi theo anh, cứ như bây giờ được không?”
“Huh?”
“Em muốn được ở bên anh.”
Ánh dương quang ấm áp chiếu vào phòng bệnh thuần trắng, trong không khí
thoang thoảng hương vị cỏ xanh nhè nhẹ, khuôn mặt Trác Thích Nghiễn
trong nắng sớm như tỏa hào quang lấp lánh, khóe miệng hàm tiếu ôn nhu,
vương tay gắt gao ôm lây Diệp Thiếu Cảnh, hồi lâu đều không có buông cậu ra.
Hai má Diệp Thiếu Cảnh dán vào trong ***g ngực rộng lớn lại
vô cùng ấm áp, nghe được tiếng tim hắn đồng dạng đang đập dồn dập,
thoáng chốc mặt đỏ tai hồng, mất tự nhiên mà đẩy hắn ra, lạ lo ngại vết
thương trên vai hắn nên lại thôi.
Trác Thích Nghiễn ghé sát vào
bên tai cậu, hô hấp nóng rực đốt cháy vành tai mẫn cảm, thanh âm không
che dấu ngữ khí mừng như điên: “Mặc kệ em vì cái gì mà thay đôi suy
nghĩ, anh cũng sẽ không buông em ra.” Hắn nắm cằm cậu nâng lên….
Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu, Trác Thích nghiễn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi
cậu, đầu lưỡi thấp thoáng tiến nhập khoang miệng ngọt ngào, thật sâu mà
hôn cậu, tựa hồ chỉ như vậy hôn, những bất an cùng khủng hoảng lo lắng
được dằn xuống tận đáy lòng. Tâm tình hắn phập phồng, thái độ tiếp nhận
tình cảm cũng thực lý trí, thậm chí chính xác tới độ sắp xếp hết mọi
đường để có thể đi tới được trái tim của đối phương, nhưng riêng Diệp
Thiếu Cảnh thì cậu lại không thể khống chế được như hắn, chỉ việc nghĩ
tới đêm đó giá không tới câu lạc bộ thì cũng sẽ không phát sinh chuyện
gì đáng sợ, nỗi lòng bình ổn lại như sóng biển thét gào.
Diệp
Thiếu Cảnh đáp lại nụ hôn của Trác Thích Nghiễn, không thể xác định
quyết định lần này sẽ làm cuộc sống sinh hoạt của cậu có gì thay đổi,
nhưng thấy Trác Thích Nghiễn từ đầu tới cuối đều rất nghiêm túc, mãnh
liệt chống cự dần biến thành sợi chỉ mỏng manh yếu ớt, cậu sẽ tin tưởng
thêm một lần nữa, hy vọng lựa chọn lần này sẽ không sai… Nụ hôn kia ôn nhu nhưng vẫn magn lại bá khí xâm lược, yêu say đắm mà khám
phá từng ngóc ngách không bỏ qua chi tiết nào rồi lại cuốn chặt đấy đầu
lưỡi của người là trêu đùa, khí tức nam tính trên người hắn vây trụ cậu, cánh tay hữu lực ôm sát thắt lưng cậu, độ cung duyên dáng vành môi đều
bị hăn vẽ qua, giống như cảm thấy như vậy không đủ thân mật, bàn tay
kiên định cố định sau ót cậu đẩy sâu hơn nữa.
Diệp Thiếu Cảnh
xoang mũi chợt khe khẽ mà ngâm một tiếng “ân…” thanh âm yếu ớt tại môi
răng giao triền thực mê người, Trác Thích Nghiễn tự nhiên lại có một
khát vọng sâu sắc hôn sâu hơn nữa, chiếm đoạt nhiều hơn nữa, hôn cho tới khi hút hết không khí trong buồng phổi Diệp Thiếu Cảnh mới luyến tiếc
mà buông ra.
“Thích…Thích Nghiễn…” Diệp Thiếu Cảnh vất vả đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn cố triền lại đây, chặt chẽ hôn cậu, nụ hôn nhiệt tình mà bá đạo nhượng cậu chống đỡ không nổi, thỉnh thoảng còn đáp lại khiêu khích của hắn…
Tựa như không còn khe hở, phía sau Trác Thích
Nghiễn đan tay vào mái tóc cậu, đẩy nụ hôn sâu hơn nữa vô pháp chống cự
mà phải thừa nhận duy trì liên tục nụ hôn nóng bỏng kia, bàn tay vẫn ôm
trọn thắt lưng không chịu yên mà sờ soạng những nơi mẫn cảm của cậu,
không dấu vết mà khơi mào nhiệt độ tăng cao trong người cậu…
Diệp Thiếu Cảnh hô hấp dồn dập, chỉ đơn giản hôn môi mà đã có loại ảo giác
bị hắn cắn nuốt sạch sẽ, những nơi bị hắn vuốt ve qua tựa hồ cũng bị lửa nóng thiêu đốt, thân thể cậu như nhũn ra mà tựa lên người Trác Thích
nghiễn.
Trác Thích Nghiễn thích cậu thân mật ma ỷ lại hắn, bàn
tay sát nhập mái tóc nhẹ nhàng phất qua gò má nóng bừng của cậu, thuận
theo đường cong cần cổ xinh đẹp hạ thấp xuống dưới, cuối cùng chậm rãi
tiếp nhập vào trong cổ áo hơi hơi mở rộng, *** nơi đáy mắt hiện lên rõ
ràng.
Diệp Thiếu Cảnh bắt lấy tay hắn, rõ ràng cảm giác hắn đang
muốn tiếp tục tiến sâu xuống, theo bản năng vặn vẹo tránh đi:
“Không…buông ra…ngô…”
Cự tuyệt của cậu làm dục vọng chinh phục
của Trác Thích Nghiễn tăng cao, đôi môi hồng nhuận rời đi, nhẹ nhàng
ngậm vành tai mềm mại, ghé vào lỗ tai phả nhiệt khí tựa hồ thẩm thấu
tiến nhập cậu qua từng lỗ chân lông: “Anh muốn hôn em, đừng cự tuyệt
anh.”
Tim Diệp Thiếu Cành đập nhanh không kiểm soát được, nụ hôn
của hắn như có như không dừng bên tai cùng cần cổ, nóng bỏng, cậu thở
không nổi mà ngửa cổ lên, nụ hôn để lại ấn ký trên làn da mỗi nơi nó đi
qua, lại tựa như vô pháp thỏa mãn… y phục trên người đột nhiên bị thô
bạo xé toạc ra, diễm nhuận đôi môi dừng trên xương quai xanh duyên dáng, kéo dần xuống hai nụ hoa gò lên trước ngực.
“A…” Diệp Thiếu Cảnh giãy dụa lại bị gắt gao đặt trên giường, nhiệt của Trác Thích Nghiễn
phả lên trên người cậu, thân thể cường tráng nam tính nóng bỏng tới cực
diểm, khí quan giống đực tràn ngập dục vọng hừng hực cọ xát đùi cậu…