“Đừng như vậy…” Diệp Thiếu Cảnh thở dốc, nhìn băng gạc trắng muốt trên
vai Trác Thích Nghiễn, lý trí từ từ khôi phục, dùng sức đẩy ra ngăn chặn thân thể hắn: “Trên người anh còn có vết thương.”
“Thương thế của anh tốt là có thể?” Ngón tay thon dài ám chỉ sờ xuống hạ thân cậu…
Diệp Thiếu Cảnh không có hưởng ứng, chỉ yên lặng nhìn hắn, đồng tử tối đen khẩn trương co rút lại.
“Đừng sợ, anh sẽ không miễn cưỡng em.” Trác Thích Nghiễn hôn gò má cậu, biết
được sự tình lần trước nhượng cậu có bóng đen với hành vi thân mật, mà
hiện tại cho dù khát vọng cậu đến phát cuồng cũng phải cố nhịn dục vọng
xuống.
Diệp Thiếu Cảnh có chút băn khoăn “Thật xin lỗi.”
Trác Thích Nghiễn không chuyển mắt nhìn cậu, khuôn mặt vốn lạnh như băng đã
được hòa tan, hắn ôn nhu ôm lấy Diệp Thiếu Cảnh, khẽ hôn nhẹ lên mái tóc cậu: “người phải nói xin lỗi là anh mới đúng, sau này sẽ không đối xử
với em như vậy nữa.”
Diệp Thiếu Cảnh tựa vào trong lòng ngực hắn, bên tai nghe được tâm tình hắn, không nhịn được gợi lên khóe môi tươi
cười, cậu cứ cho rằng Trác Thích Nghiễn sẽ giống như lần trước sẽ cường
bách cậu.
Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh tuổi trẻ anh
tuấn, gương mặt góc cạnh phân minh tựa như tượng Hy Lạp xinh đẹp, thân
thể cao lớn rắn chắc, đường cong duyên dáng đôi môi mỏng hồng hồng, dễ
dàng câu dẫn dục vọng con người, đối với điều này cậu hoàn toàn không
phát hiện, cứ thế ánh mắt ái mộ lạc trên người cậu tựa như định hải thần châm không thể hay biết, hắn nói với Diệp Thiếu Cảnh: “Mấy ngày nữa dọn vào ở với anh đi.”
“Không cần, nhà em bây giờ rất tốt.” Diệp
Thiếu Cảnh rời đi ấm áp của Trác Thích Nghiễn, không nghĩ tới sẽ phát
triển tới bước kia.
Trác Thích Nghiễn chăm chú nhìn Diệp Thiếu
Cảnh, biết được cậu thật sự cự tuyệt, bất luận cái gì cũng sẽ không đồng ý, trong lúc nhất thời thởi thở không nổi, hé miệng định nói cái gì,
lại mãnh liệt mà ho khan, hắn theo bản năng đưa tay che miệng, ngăn chăn đau đớn mãnh liệt trong ***g ngực, nhưng thanh âm vẫn là xuyên thấu qua kẽ tay truyền ra: “Khụ…khụ khụ…”
“Anh xảy ra chuyện gì? Có chỗ
nào không thoải mái?” Diệp Thiếu Cảnh lo lắng hoảng hốt, mềm nhẹ vuốt
vuốt lưng đang run rẩy của hắn: “Để em gọi thầy thuốc tới nha?”
Càng vuốt lưng càng cảm nhận nỗi đau đơn trên vai Trác Thích Nghiễn rõ ràng, sau một trận ho khan kết thúc, khuôn mặt tuấn mỹ mất đi huyết sắc thoạt nhìn tựa như chiếc bình sứ sẽ vỡ bất cứ lúc nào.
“Em gọi thầy thuốc tới.” Diệp Thiếu Cảnh nhìn hắn, gấp đến độ tựa như lửa cháy tới chân rồi.
Ngón tay tái nhợt gắt gao bắt lấy cậu, mãnh liệt lại một trận ho khan tiếp
diễn, trán Trác Thích Nghiễn đã kín mồ hôi: “Đừng đi, trong chốc lát
không có việc gì…”
“Có phải em vừa động tới vết thương của anh không?” Diệp Thiếu Cảnh sốt
sắng nhìn hắn, tạm thời ở lại không chạy tới kêu thầy thuốc, lại không
dám tùy tiện vỗ vỗ cho hắn, chỉ sợ mình đụng vào hắn càng khó chịu.
Trác Thích Nghiễn ho đến hai má đỏ bừng, cái gì cũng không nói được, chỉ
chặt chẽ nắm chặt cánh tay hắn, cho tới khi đau đớn trong ngực đã bình
ổn, mới bình tĩnh mà nói: “Không cần lo lắng, em không có động tới vết
thương.”
Diệp Thiếu Cảnh nhìn sắc mặt Trác Thích Nghiễn, thấy mái tóc hắn ẩm ướt mồ hôi, đáy mắt dâng lên nỗi xót xa không che dấu, vẫn
vô pháp xóa bỏ được tội lỗi: “Anh vừa rồi đệ nghị là nghiêm túc chứ?”
Trác Thích Nghiễn chưa kịp phản ứng: “Huh?”
“Nói em dọn qua nhà.” Diệp Thiếu Cảnh ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt
trắng bệch của hắn, ẩn ẩn cảm giác thương thế của hắn không nhẹ như biểu hiện bên ngoài.
Trác Thích Nghiễn kinh ngạc ngẩng đầu, phục hồi
lại tinh thần, cười cười, tựa như đau đớn vừa rồi chưa từng xuất hiện:
“Đương nhiên, em lúc nào cũng có thể chuyển qua.”
Diệp Thiếu Cảnh rót một cốc nước đưa cho Trác Thích Nghiễn, quay đầu lại nhìn Trác
Thích Nghiễn đang tựa vào trên giường, mồ hôi che kín hai bên thái dương hắn, cậu cầm lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau đi cho hắn, trong lúc vô tình
chạm vào mặt hắn, làn da hắn lạnh lẽo tự như hàn khí của một khối băng,
bất giác làm cậu rùng mình một cái: “Anh thật sự không có việc gì chứ?”
“Không có.” Trác Thích Nghiễn khẽ nhếch khóe môi.
Diệp Thiếu Cảnh còn muốn nói gì, nhưng tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên,
Trác Thích Nghiễn theo bản năng nhíu mi, con ngươi sâu thẳm thâm trầm,
khó có thể phát hiện hắn không vui, ngẩng đầu nói: “Vào đi.”
Hạng Thanh Uyên đẩy ra cửa phòng bệnh, nhìn Diệp Thiếu Cảnh đang ngồi bên
giường bệnh, khuôn mặt kia so với nữ nhân còn có tinh xảo hơn, dời mắt
nhìn Trác Thích Nghiễn, thản nhiên nói: “Nghe nói ngài bị thương, tôi
còn tưởng là giả.” Thanh âm tràn ngập từ tính vững vàng đặc biệt hùng
hậu, được phát ra từ khuôn mặt tinh xảo kia lại có cảm giác kỳ diệu cân
bằng.
Trác Thích Nghiễn nhìn thẳng Hạng Thanh Uyên, khả năng băn
khoăn có Diệp Thiếu Cảnh ở đây, thần sắc mất tự nhiên nói: “có chuyện gì sao?” Hạng Thanh Uyên biết quan hệ của hắn cùng Diệp Thiếu Cảnh, nhưng
Diệp Thiếu Cảnh lại không rõ ràng lắm quan hệ này, ở trong này bị Hạng
Thanh Uyên qua lại đánh giá, cho dù ánh mắt kia không có ác ý nhưng mà
Diệp Thiếu Cảnh là nam nhân bình thường, nhiều ít sẽ không thấy thoải
mái, nhưng hắn lại không thể trực tiếp nói cậu tránh đi.
“Hai
người nói chuyện đi, em đi mua bữa sáng.” Diệp Thiếu Cảnh chủ động tìm
cớ rời đi, cậu biết mình ở lại sẽ ảnh hưởng bọn họ bàn công chuyện, rồi
mới khách khí hỏi Hạng Thanh Uyên: “Anh có muốn một phần không?”
Hạng Thanh Uyên sáng sớm vừa dậy đã chạy tới bệnh viện, đương nhiên chưa ăn
sáng, nhưng mà nói xong công việc chắc chắn sẽ không được ở lại quấy
rầy, thế là liếc nhìn qua Trác Thích Nghiễn, hắn đang cười mà như không
cười nhìn hắn, liền khách khí nói với Diệp Thiếu Cảnh: “Tôi đã ăn rồi,
không cần mua cho tôi, lát nữa tôi còn phải qua công ty luôn.”