Diệp Thiếu Cảnh không nhiều lời mà đứng dậy hướng cửa bước đi. Trác
Thích Nghiễn ấn giữ ***g ngực phập phồng đau nhức, ho khan mãnh liệt ép
hắn thật sự khó thở, cho rằng Diệp Thiếu Cảnh đã đi khuất rồi, cho lại
đôi môi tái nhợt, lần thứ hai mãnh liệt ho khan liên tục, tựa như sông
cuộn biến gầm, cứ ho mãi cho tới khom cả lưng xuống mà vẫn chưa ngừng,
băng vải trắng muốt trên vai nhanh chóng thấm máu đỏ chói mắt, sắc mặt
xanh tím, hàm răng va vào nhau rung động, giống như muốn ho ra máu luôn
rồi, cơ hồ có thể nghe được tiếng động từ tận trong ***g ngực hắn.
Diệp Thiếu Cảnh vừa bước ra khỏi phòng bệnh nghe thấy thế sắc mặt đại biến,
kinh hoảng mà chạy nhanh trở lại bên người Trác Thích Nghiễn, Hạng Thanh Uyên bên cạnh cũng đã nhanh chóng ấn chuông gọi bác sỹ, thậm chí cón ra tận hành lang gọi to: “Bác sỹ! Bác sỹ đâu! Mau lại đây nhanh lên!”
Mấy vị bác sỹ nhanh chóng chạy tới phòng bệnh, trong đó còn có một vị bác
sỹ từ Mỹ đường xa cũng chạy tới. Trải qua điều trị khẩn cấp, tình hình
của Trác Thích Nghiễn cũng dần ổn lại, cho tới khi vị bác sỹ người Mỹ
kia đi ra, thấy hai người đang chờ bên ngoài liền nói: “Tôi là James,
hai người là bạn bè của Previn sao?”
Nam nhân tuổi trẻ tóc vàng mắt xanh người Mỹ hẳn hoi nhưng mở miệng ra lại có thể nói tiếng Trung một cách lưu loát.
Hạng Thanh Uyên mặt không đổi sắc mà sửa lại: “Anh ta là sếp của tôi.”
Previn là tên tiếng anh của Trác Thích Nghiễn, James chính là bác sỹ riêng của hắn, biết hắn bị thương nên bỏ hết công việc ở bên Mỹ chạy tới đây
ngay.
Diệp Thiếu Cảnh đi lên trước lo lắng hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
“Tình hình tạm thời ổn định.” James nhìn kỹ bệnh án, êm tai nói: “Bởi vì bị
thương mà chứng hen suyễn tái phát, đã tiến hành truyền dịch, hai ngày
nay đừng làm cho cậu ta bị kích động.”
“Anh ấy bị hen suyễn?” Diệp Thiếu Cảnh giật mình ngẩng đầu.
“Mãn tính, không cần lo lắng, đã khỏi hẳn rồi.” James lấy ra một chai xịt
đưa cho Diệp Thiếu Cảnh: “Nếu lần sau còn phác tác, nhớ rõ xịt cho cậu
ấy, như vậy có thể giảm bớt cơn đau.”
Diệp Thiếu Cảnh nắm chặt
chai thuốc trong tay, chủ độn hỏi James kỹ càng tỷ mỹ phương pháp sử
dụng, cùng một vài lưu ý khác, cậu không muốn nhìn thấy bộ dạng thống
khổ như vậy của Trác Thích Nghiễn lần nào nữa, khi hắn thống khổ như
vậy, cậu chỉ có thể tay chân luống cuống đứng ở bên cạnh không giúp gì
được.
James nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thiếu Cảnh vẫn nghĩ
cậu là trợ lý bên người Trác Thích Nghiễn, cho nên không phiền không
chán mà nói cho cậu biết, còn chỉ phương pháp rửa bôi thuốc và băng bó
miệng vết thương cho hắn, nói xong rồi cùng các bác sỹ khác rời đi.
Diệp Thiếu Cảnh cầm đống thuốc đi hướng phòng bệnh, Hạng Thanh Uyên bất động thanh sắc giữ cậu lại, cúi đầu nhìn cậu, đáy mắt quang mang tựa như gió tuyết buổi sớm: “Tôi đi theo Trác Thích Nghiễn lâu như vậy, chưa thấy
từng thấy anh ta nghiêm túc với một người nào như cậu.” Dừng một chút
nói tiếp: “Anh ta hẳn là tỉnh lại liền không thoải mái, sợ cậu lo lắng
cho vết thương của anh ta nên mới giấu không nói, anh ta mặc kệ có bao
nhiêu đau đớn đều không muốn cho cậu biết, cho nên mong cậu quan tâm tới anh ta nhiều hơn một chút.”
“Cám ơn anh đã nói cho tôi biết.”
Hốc mắt Diệp Thiếu Cảnh hồng hồng, nhớ lại lúc Trác Thích Nghiễn bị
thương, khi đó hẳn là rẩt đau nhưng hắn lại cố kìm đau đớn mà quan tâm
cậu.
Hạng Thanh Uyên nhìn thần sắc áy náy của cậu, không có biện
pháp nặng lời, chỉ biết thở dài nói: “Tôi có chút việc cần bàn với anh
ta, có thể để tôi vào trước không?”
Diệp Thiếu Cảnh yên lặng gật
đầu, an tĩnh mà ngồi trên ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, nhớ tới
chiều nay còn phải đi quay phim, nên gọi điện thoại cho ông chủ, nhờ ông ta hỗ trợ liên hệ với đạo diễn để điều chỉnh thời gian, lại thuận tiện
hỏi ý kiến về chuyện người đại diện.
“Muốn ký văn kiện nào sao?” Trong phòng bệnh Trác Thích Nghiễn nhìn Hạng Thanh Uyên.
“Tôi không đến để nói về công việc, chỉ là đến thăm bệnh thôi.” Hạng Thanh
Uyên tới là muốn nói chuyện công việc nhưng không nghĩ tới tình hình
Trác Thích Nghiễn lại không tốt như thế, hơn nữa bác sỹ yêu cầu không
thể để cho hắn làm việc vất vả vì thế đành phải trì hoãn. Trác Thích Nghiễn không nhanh không chậm nói: “Anh giúp tôi điều tra Lục Triển Đình.”
“Là cậu ta chỉ thị?” Hạng Thanh Uyên nhìn Trác Thich Nghiễn, anh đã hỏi cho quản lý câu lạc bộ Hằng Long, đã biết được sự việc tối qua.
Trác Thích Nghiễn nhìn anh: “Anh thấy thế nào?”
“Cậu ta là người thông minh.” Hạng Thanh Uyên biểu đạt ý kiến của mình, hiện tại bề ngoài nhìn có vẻ như là do Lục Triển Đình an bài, nhưng cậu ta
cũng không điên mà cùng đối nghịch với Trác Thích Nghiễn.
Trác
Thích Nghiễn thong thả từ trên giường ngồi xuống, ánh mắt dừng trên
người Hạng Thanh Uyên, thấp giọng an bài mọi chuyện tiếp theo cho anh.
Hạng Thanh Uyên thần sắc nghiêm túc lắng nghe, thuận tiện đối với vài
nghi vấn đề xuất ý kiến bản thân.
Lúc Hạng Thanh Uyên rồi khởi
phòng bệnh, Diệp Thiếu Cảnh gọi xong điện thoại còn mua cả bữa sáng,
thấy anh đi ra liền chào hỏi, Hạng Thanh Uyên liếc mắt nhìn cậu một cái, ném ra một câu: “ hảo hảo chiếu cố anh ta.” Rồi mới không quay đầu rời
đi tầm nhìn của cậu.
Diệp Thiếu Cảnh đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn
Trác Thích Nghiễn đang ngồi tựa đầu giường, thần sắc cùng ngày xưa không có gì khác nhau, ánh mắt thâm thúy thấu triệt tựa như có thể nhìn thấu
nhân tâm, cậu đem bữa sáng đặt ở trên bàn, khom người ôm lấy thân thể
lạnh như băng của hắn.
“Đã không sao rồi.” Trác Thích Nghiễn ôn nhu mà ôm lại cậu vào lòng.
“Không được giấu em bệnh tình của anh nữa, nếu anh xảy ra chuyện gì…”
“Sẽ không, cơ thể anh anh rõ ràng.” Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng cứng ngắc của cậu an ủi, rồi sau đó tách ra trên mặt mỉm cười:
“Nói cho em một tin tốt, anh nghĩ em nhất định muốn nghe.”
Diệp Thiếu Cảnh đem cốc sữa ấm đưa cho hắn nghi hoặc: “Tin tốt gì?”
“Tối mai sẽ tung ra teaser của Thanh Thành đồng thời trên TV và Internet,
Thượng Ảnh đã bắt đầu tuyên truyền, chiều mai đến đài truyền hình là có
thể nhìn thấy poster cho phim.” Trác Thích Nghiễn nhận sữa nhưng không
uống mà để lên mặt bàn.
“Vui thế sao?” sắc mặt Diệp Thiếu Cảnh
rất bình tĩnh, thấy hắn không muốn uống, liền cầm quả táo trên bàn bắt
đầu nghiêm túc gọt vỏ.
Trác Thích Nghiễn quan sát thần sắc cậu
hỏi: “Chẳng lẽ em không vui?” Những diễn viên bình thường khi nghe tin
bộ phim của mình sắp được quảng bá, chắc chắn phải cao hứng hoa chân múa tay nhảy nhót như điên chứ, sao Diệp Thiếu Cảnh thoạt nhìn bình tĩnh
không có chút vui mừng nào thế.
“Bộ phim chưa quay xong đã quảng
cáo, vẫn có cảm giác chưa hoàn thành công tác.” Diệp Thiếu Cảnh thành
thật trả lời, đem mấy miếng táo đã bổ đẹp mắt cắm tăm, một miếng đút cho Trác Thích Nghiễn ăn.
“Phân đoạn diễn của em cũng sắp xong, giai đoạn trước chế tác cũng xong rồi.” Trác Thích Nghiễn ăn táo, không quên nói tình hình đoàn phim cho cậu nghe: “Giờ chỉ còn có cảnh quay với
Eries, tập trung diễn thì sẽ không mất bao nhiêu thời gian.”