Thành phố trải qua hai tháng được tuyết trắng rửa sạch, ánh dương quang
vạn trượng lần nữa tiếp tục chiếu rọi, toàn thành phố đều trở nên sôi
động bừng bừng, những hàng cây đâm trồi nảy lộc tựa như vừa mới được tắm rửa qua, xanh tươi ướt át. Khắp phố lớn ngõ nhỏ, dòng người qua lại
ngược xuôi, liên tục vài ngày bị thời tiết xấu kìm hãm, nên vừa thấy
thời tiết tốt liền không thể chờ đợi được mà ra ngoài hít thở không khí
tươi mát.
Ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào
phòng bệnh, Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh đang dựa lên vai
mình, bộ dạng ngủ say thực yên bình, đôi môi kiên nghị cũng ôn ôn mềm
mềm, trên mặt mơ hồ biểu lộ tình cảm chân thành.
Cậu lõa lồ nằm
trên ra giường trắng tinh, một cánh tay để ngoài chăn vân da đường cong
rõ ràng, da thịt bóng loáng màu đồng cổ khêu gợi sáng bóng, trên người
là một khí tức mê người so với trước kia còn sắc bén hơn, có thể là do
***, khí chất phát sinh biến hóa, không còn cảm giác thuần túy sạch sẽ
nữa mà thay vào đó lại phát ra hormone nam tính mãnh liệt, thêm vài phần ổn trọng khí tràng nam nhân thành thục, cậu như vậy trên sân khấu sẽ
phát ra quang mang, hấp dẫn người khác chú ý, tất cả mọi người đều sẽ
chú ý đến cậu.
Trác Thích Nghiễn lẳng lặng mà nhìn chăm chú Diệp
Thiếu Cảnh, trên mặt bất động thanh sắc, đáy mắt tình cảm phức tạp lại
thêm thâm sâu. Hắn hy vọng cậu công thành danh toại, nhưng luôn có ánh
mắt dừng trên người cậu thì hắn sẽ không thấy thoải mái, hắn vốn không
phải người hay so đo nhưng riêng với cậu thì tính chiếm hữu lại quá mãnh liệt. ngón tay tinh tế lướt qua ngũ quan khuôn mặt Diệp Thiếu Cảnh, đáy mắt tỉnh cảm tựa như hồ nước tràn đầy mà trút xuống, chú ý tới cậu lông mi cao vút khẽ chớp, dường như sắp mở mắt tỉnh lại, cảm xúc yêu thương
trên mặt lần nữa bị mặt nạ hoàn mỹ che đậy: “Buổi sáng tốt lành.”
Diệp Thiếu Cảnh nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, thần sắc có chút
hoảng hốt, tựa hồ còn chưa có tỉnh hẳn, lông mi khẽ chớp, thanh âm khàn
khàn còn nhập nhèm ngái ngủ: “Buổi sáng tốt lành, mấy giờ rồi?”
“9h, chiều em mới tham gia họp báo, cứ nằm thêm một chút nữa cũng được.”
Trác Thích Nghiễn thấp giọng nói, nhìn cậu thực mất tinh thần, đôi bàn
tay to khẽ xoa xoa thái dương cho cậu, nhiệt độ cơ thể bình thường
nhượng cậu nhẹ nhàng thở ra.
“Tinh thần anh tốt vậy?” Diệp Thiếu
Cảnh nhìn thẳng Trác Thích Nghiễn, hắn tinh thần no đủ tựa như tinh anh
tùy thời có thể tham gia đàm phán thương nghiệp, còn cậu ngủ lâu như vậy vẫn cảm thấy không đủ, chỉ muốn tiếp tục tìm chu công đánh cờ.
“Anh ngủ 4h là đủ rồi.” Trác Thích Nghiễn nói.
Diệp Thiếu Cảnh hít sâu một hơi: “Sao làm vậy được?”
“Tựa như biết ngày mai có rất nhiều việc phải làm, cho nên thực khó ngủ
say.” Trác Thích Nghiễn ánh mắt khóa Diệp Thiếu Cảnh lại, nếu cậu cẩn
thận chút, sẽ phát hiện rất nhiều lúc có một ánh mắt ôn nhu theo dõi
mình.
Diệp Thiếu Cảnh nhu nhu cái trán, đứng dậy lấy quần áo:
“Anh muốn ăn gì, em làm bữa sáng cho anh.” Cậu không quên Trác Thích
Nghiễn vẫn là người bệnh, nào có người bệnh đã tỉnh mà người phục vụ còn nằm trên giường đơ ra.
“Bữa sáng anh đã nói quản gia chuẩn bị rồi.” Trác Thích Nghiễn giữ tay cậu
lại, lần nữa kéo cậu nằm lại trên giường: “Em cứ nằm nghỉ nữa đi, buổi
chiều sẽ rất mệt đấy.”
Diệp Thiếu Cảnh bất giác cười, tươi cười
loan loan nơi đáy mắt: “Anh cứ như vậy sẽ làm hư em, may mà anh không
phải quản lý của em.” Cậu biết Trác Thích Nghiễn không muốn cậu cực khổ, nhưng cậu cũng không có mảnh mai như vậy, một chút khổ đều đã từng trải qua.
“Nếu em là nghệ sỹ của anh, chắc chắn sẽ không giống như
bây giờ.” Thanh âm Trác Thích Nghiễn thản nhiên, lại như vậy cả vú lấp
miệng em, tự tin như vậy cũng chỉ có hắn mới có thể biểu hiện vô cùng
nhuần nhuyễn.
Diệp Thiếu Cảnh không vì thế mà vui vẻ, ngược lại còn hỏi: “Anh đã từng cùng nghệ sỹ công ty kết giao sao?”
“Không có.” Trác Thích Nghiễn như đinh đóng cột mà đáp, nam nhân bình thường
trong chuyện này dù có cũng sẽ nói thành không, nhưng hắn thực sự chưua
từng cùng nghệ sỹ kết giao.
“Nghệ sỹ trong tay anh nhiều như vậy, chẳng lẽ không thích?”
Cẩm Đường đã từng nói cho cậu biết, Trác Thích Nghiễn thích nam nhân, mà
nam nghệ sỹ trong Hoàn Á tùy tiện vơ bừa cũng sẽ hơn hẳn cậu về mọi mặt, hơn nữa tối qua hắn cũng đã nhắc tới từng là quản lý của Tịch Nhược
Hoài, không nói tới việc Tịch Nhược Hoài giờ sáng chói như mặt trời ban
trưa, mà scandal của anh ta cũng rất nhiều người chú ý, thậm chí có thời điểm cậu ta từng tuyên bố theo đuổi quản lý của mình, mà cậu lại không
ngờ Trác Thích Nghiễn lại từng là quản lý của anh ta.
Trác Thích
Nghiễn ân ẩn cảm giác giải thích không rõ sẽ rất lôi thôi, thế là, nhìn
thẳng mắt Diệp Thiếu Cảnh nói: “Anh cùng bọn họ là quan hệ công việc,
nếu có tâm tư sẽ ảnh hưởng tới phán đoán.”
“Anh khống chế bản thân thật tốt.” Diệp Thiếu Cảnh cười khẽ, cánh môi mỏng manh, thoạt nhìn anh tuấn cực kỳ.
Trác Thích Nghiễn trầm tĩnh lại, thỉnh thoảnh nghiêng người qua, ghé sát tai cậu thì thầm rồi cả hai cùng cười đùa, bộ dáng thân mật tựa như hai
người đang yêu nhau cuồng nhiệt, những y tá chưa lập gia đình nhìn thấy
hình ảnh như vậy, đều trợn mắt tức tối – đàn ông các người đều phế đi!