9h30.
Diệp Thiếu Cảnh sửa sang lại xong, từ phòng tắm đi ra liền
nhìn thấy trong phòng bệnh có nhiều người, một quản gia bộ dạng nhàn
nhã, một đầu bếp trung niên, hai người đem khăn trải bàn màu trắng trải
lên bàn di động trong phòng.
Khăn trải bàn kiểu cổ điển đem bàn
ăn trang trí thật cao nhã, trên bàn đều là đồ ăn mỹ vị, bát đĩa bóng
loáng chỉnh tề đặt ngay ngắn, liếc mắt nhìn lại cũng biết bằng này đủ
cho 5 thanh niên ăn mới hết, trong không khí thoang thoảng hương khí nhẹ nhàng thanh thoát.
Diệp Thiếu Cảnh giật mình tại chỗ, cảm thấy
phòng bệnh bỗng chốc biến thành nhà hàng pháp lãng mạn, trừ bỏ một thứ
không hài hòa với khung cảnh, đó chính là trang phục bệnh nhân của Trác
Thích Nghiễn, hắn đang nói chuyện với Hạng Thanh Uyên không biết đến lúc nào, một đôi mắt sắc bén như hai cây dao giải phẫu, hướng tới chỗ cậu
đứng trong góc, hướng cậu vẫy vẫy tau, khóe miệng nhếch lên một độ cung
đẹp, quang mang ấm áp nói: “Tối qua cũng không ăn ngon, hôm nay anh nói
Đinh quản gia đưa đầu bếp tới chuẩn bị bữa sáng.”
“Cậu Diệp, xin
chào, tôi là Đinh Huân.” Đinh quản gia hướng Diệp Thiếu Cảnh chào hỏi,
lễ độ nho nhã mang vài phần phong cách của Trác Thích Nghiễn: “Bữa sáng
đã chuẩn bị xong, mời dùng.”
“Cám ơn.” Diệp Thiếu Cảnh vội lịch sự nói tạ, sống lâu như thế cậu chưa từng cảm thụ quá nhiều đãi ngộ như vậy.
Trác Thích Nghiễn liếc nhìn Hạng Thanh Uyên một thân tây trang Dior bó sát,
anh ta thức thời thu hồi văn kiện nói: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
Rồi mới kính cẩn cùng Đinh quản gia và đập bếp rời khỏi phòng bệnh.
Bọn họ rời đi nhượng phòng bệnh khôi phục an tĩnh, nhưng lại khiến Diệp
Thiếu Cảnh không được tự nhiên, cậu nhìn bàn ăn phong phú đến bên người
Trác Thích Nghiễn nói: “Chỉ có hai chúng ta sao lại làm nhiều đồ ăn như
vậy.”
“Đồ ăn bệnh viện khó nuốt, em cũng không ăn được nhiều.”
Trác Thích Nghiễn mỉm cười giải thích, thoạt nhìn đối bữa sáng như vậy
tập mãi thành quen, ngược lại Diệp Thiếu Cảnh chưa thích ứng nổi: “Như
vậy quá lãng phí.”
“Chiều nay em tới khách sạn sẽ không có cơm
trưa đâu, sẽ trực tiếp họp báo luôn.” Trác Thích Nghiễn tâm tư tinh tế,
dừng một chút rồi nói tiếp: “Hiện tại ăn nhiều chút, nói không chừng có
thể nhịn đến tối.”
Trong lòng Diệp Thiếu Cảnh mềm mại rất nhiều: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.”
Diệp Thiếu Cảnh tò mò hỏi Trác Thích Nghiễn: “Lần hoạt động này có phải do anh bày ra không đấy?”
“Không phải, việc tuyên truyền do bên Thượng Ảnh phụ trách, phương diện này
bọn họ có kinh nghiệm.” Trác Thích Nghiễn húp canh cá Diệp Thiếu Cảnh
múc cho, vừa nói cho cậu biết hạng mục phụ trách: “Bên anh chỉ phụ trách phần hậu kỳ chế tác cắt nối biên tập.”
Diệp Thiếu Cảnh hiểu rõ
gật đầu, định hỏi hắn tình huống họp báo diễn viên, thì chuông điện
thoại vang lên, liếc mắt xin lỗi hắn rồi tiếp điện thoại, bên đầu dây
truyền tới giọng nói của mẹ, hỏi cậu năm mới khi nào về nhà?“Sắp xếp lịch nghỉ rồi con về.” Diệp Thiếu Cảnh đáp, bởi vì liên quan tới
công việc nên tết chỉ nghỉ được vài ngày, năm ngoái vì phải quay phim
nên không về được, một mình cô độc trên này, nếu năm nay không có việc
gì quan trọng sẽ về nhà đoàn tụ.
Bà Diệp bên kia nói qua chuyện
trong nhà, nói anh hai tết sẽ không về, trong nhà không còn náo nhiệt
như trước, rồi lại chuyển đề tài nói: “Con năm nay về một mình sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Thiếu Cảnh lông mày nhảy dựng, lặng lẽ tránh đi ánh mắt của
Trác Thích Nghiễn, dự cảm kế tiếp bị quở trách một phen, đây là kinh
nghiệm sau 23 năm sống trên đời, hàng năm bà Diệp đều lải nhải về chuyện này mãi.
Quả nhiên, bà bắt đầu giáo dục cậu: “Con xem tuổi còn
không nhỏ nữa rồi, sao lại cứ như vậy? hàng xóm đều đã kết hôn, anh hai
con cũng vừa ly hôn, mẹ áp lực lắm, ra ngoài không dám nói chuyện với
ai.”
“mẹ đừng so đo với bọn họ là được rồi.” Diệp Thiếu Cảnh bả vai cứng còng nhẹ nói.
Bà Diệp vẫn không buông tha: “Con trong giới giải trí có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không vừa ý một ai? Kinh tế không quan trọng, có
thể đủ sống là được rồi, mẹ đưa nhiều tiền cho sắm sửa, đến khi kết hôn
thu hồi cũng được!”
Cậu sống trong nhà chính là chỉ tiêu không
biết làm gì, chỉ có kết hôn mới có chút tác dụng. Diệp Thiếu Cảnh sớm
biết, nhưng nghe nói xong vẫn thấy rất khó chịu, muốn cùng bà nói chuyện nhưng điện thoại lần nữa ‘ba’ một tiếng đầu dây bên kia cúp luôn, không để cậu nói thêm cái gì.
Diệp Thiếu Cảnh thất vọng nhăn mi lại,
chợt có cảm giác không muốn về nhà nữa, nhưng không về còn đáng sợ hơn,
năm trước không về đã bị niệm hẳn 1 tháng, thật sự chống đỡ không nổi,
lúc này từ đỉnh đầu truyền tới một thanh âm dễ nghe: “Năm mới anh cùng
em về nhà.”
Hiện tại tết phải về nha, đối tượng kết giao phải về
ra mắt cha mẹ, lại chủ động yêu cầu, Diệp Thiếu Cảnh đương nhiên cao
hứng, chính là hắn tại sao không là con gái mà lại là nam nhân hàng thật giá thật, dẫn về chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
“Em với người nhà
không hợp nhau, nói chuyện cũng không hòa ái, chuyện của chúng ta chỉ sợ bọn họ không có khả năng đáp ứng.” Diệp Thiếu Cảnh sầu lo.
Trác
Thích Nghiễn bật cười nắm tay cậu: “Lấy thân phận bạn bè để gặp mặt, bác gái chắc sẽ không đuổi anh đi đâu.” Chỉ nghĩ tới việc cậu hạ giọng nói
chuyện điện thoại, hay là nghe mẹ quở trách thật sự là làm khó cậu.
“Đúng rồi, sao em không nghĩ ra.” Diệp Thiếu Cảnh kinh hỉ nhìn hắn, bộ dáng
thực sự cao hứng, đột nhiên nghĩ tới cái gì mà lại nhăn mi: “Năm mới,
anh không về nhà mình sao?”
“Cha mẹ anh di dân sang Hà Lan lâu
rồi, năm mới không về.” Trác Thích Nghiễn nhìn cậu đột nhiên tinh thần
sáng láng hẳn, hài hước hỏi: “Năm mới anh không có nhà để về, em nguyện ý thu lưu anh không, anh sẽ không gây phiền toái cho em?”