Hôm sau, Diệp Thiếu Cảnh bị tiếng chuông di động thanh thúy đánh thức,
là Kỳ Dực gọi tới giục cậu đi làm, bất đắc dĩ tỉnh dậy, đứng lên mặc
quần áo, Trác Thích Nghiễn bên cạnh cũng tỉnh lại theo, liếc nhìn đồng
hồ: “Em đi làm luôn bây giờ sao?”
Diệp Thiếu Cảnh ngáp một cái: “Đúng vậy.”
“Anh đưa em đi.” Trác Thích Nghiễn mỉm cười nhìn cậu, thức thích khi thấy bộ dạng mới vừa dậy của em ấy, đơn thuần nhưng vẫn rất hấp dẫn, thực sự
rất muốn đè em ấy lên giường làm mấy lần nữa nhưng hôm nay em ấy có
nhiều việc không thể để ảnh hưởng được, như vậy chỉ có thể bớt thời gian đưa em ấy đi làm để ở bên nhau nhiều thêm một chút.
Diệp Thiếu Cảnh phá vỡ mộng tưởng của hắn: “Kỳ Dực tới đón em.”
“…vậy được rồi.” Không ngờ cơ hội nhỏ nhoi như vậy cũng thực xa xỉ, Trác
Thích Nghiễn che giấu mất mát trong lòng, nhìn Diệp Thiếu Cảnh đi vào
phòng tắm, cũng bất mãn rời giường mặc quần áo.
Khoảng 3p sau,
Diệp Thiếu Cảnh từ phòng tắm đi ra, lấy ví cùng di động cho vào túi,
biết hai ngày nay ít có thời gian ở bên hắn, ngẩng đầu đối Trác Thích
Nghiễn nói: “Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của em, kết thúc có thể
nghỉ ngơi.”
“Vậy thì tốt quá.” Trác Thích Nghiễn hớn hở tới trước mặt Diệp Thiếu Cảnh, chỉnh lại áo sơ mi, lại lấy ra một chiếc cà vạt
Burberry thắt lên cổ cho cậu, ánh dương quang ngoài cửa sổ chiếu lên hai người, cậu không chớp mắt nhìn hắn, cậu mỉm cười nhẹ hôn lên môi hắn
một cái, thanh âm từ tính nồng đậm vang lên bên tai cậu: “Buổi tối nhớ
về sớm, anh chờ em.”
Diệp Thiếu Cảnh vẻ mặt tươi cười rời khỏi
nhà, còn lại Trác Thích Nghiễn vẫn đang chìm đắm trong không khí ấm áp,
vừa rồi em ấy chủ động hôn mình?!!!! (Jer: Anh cũng thực ngây thơ=)))
Vừa ra khỏi cổng liền nhìn thấy Kỳ Dực đã đứng đó chờ cậu, thấy anh gật gù nhìn chiếc cà vạt bình luận một câu ‘không tồi’.
Trác Thích Nghiễn vẫn đang hưởng thụ ngọt ngào Diệp Thiếu Cảnh để lại cho
tới khi James tới đánh thức, anh ta làm hết phận sự mỗi ngày kiểm tra
toàn thân cho Trác Thích Nghiễn, dặn dò hắn uống thuốc, rồi mới chui vào xe thể thao của mình phi tới bệnh viện, cái tên này gần đây bị ép nhận
cái chứ phó viện trưởng.
Trác Thích Nghiễn cuối cùng cũng rời
khỏi nhà với mũ áo chỉnh tề, bưới tới cổng đã có một chiếc Cadillac màu
đen chờ sẵn ở đó, lái xe thấy hắn, liền cung kính mở cửa xe. Chiếc xe
cao cấp bon bon trên đường, khoảng 18p sau tới tòa nhà Hoàn Á, lái xe
lại xuống cung kính mở cửa xe cho hắn, một thân Ferragamo màu xám khoác
trên người trông rất có phong thái doanh nhân tinh anh, cước bộ tiêu
sái, Phương Vĩ Đông đứng trước cửa tòa nhà lập tức nghênh đón.
Trác Thích Nghiễn trước khi bước vào thang máy, thấp giọng nói với Phương Vĩ Đông: “Bên góc trái tòa nhà, có một người chụp tôi, lôi hắn tới đây,
tôi muốn gặp hắn.”
Phương Vĩ Đông gật đầu, bất động thanh sắc đi qua. Lúc Diệp Thiếu Cảnh bước vào đài truyền hình, ca khúc chủ đề của bộ phim
Thanh Thanh đang được phát trên TV, khoảng 10h sáng này, lần đầu cậu
được nghe giọng hát của mình qua radio, suýt nữa xấu hổ mà che mặt, cậu
thật sự không thích hợp làm ca sỹ.
Kỳ Dực đương nhiên biết Diệp
Thiếu Cảnh hát hay thế nào, thể hiện qua lượng tiêu thụ kinh người các
đĩa nhạc sau khi phát hành, cho dù có là ekip sản xuất vì Thanh Thành
tạo ra, nhưng trước đây cao nhất cũng chỉ đạt mức đĩa bạch kim nhưng
bằng giọng hát của Diệp Thiếu Cảnh còn đạt mức tiêu thụ hoàng kim, thậm
chí còn liên tiếp đứng đầu các bảng xếp hạng mấy tuần liền, vì thế nhiều show truyền hình có gọi tới mời cậu ta đi hát.
Thu hình kết
thúc, cậu lại bị Kỳ Dực tha đi tham gia hoạt động thương nghiệp, rồi lại tham gia một buổi fanmeeting, tuyên truyền cho bộ phim Thanh Thành,
đoàn diễn viên và ekip liên tục chia nhau đi quảng bá ở khắp các thành
phố khác nhau, Diệp Thiếu Cảnh vận khí tốt một chút, luôn được an bài
tuyên truyền trong thành phố, còn những người khác thì chạy tứ tung.
(Jer: chắc chắn là do anh Trác ko chịu nổi xa vk mà áp đặt đây mà)
Đến hội trường một trận xao xao náo nhiệt, mới bước được vài bước đã có
fans hét chói tai, rất nhiều phóng viên giải trí xông tới chụp ảnh cậu,
dưới ánh đèn huỳnh quang loang loáng cậu anh khí bức người, nhưng trải
qua cục diện khó xử khi ở siêu thị bệnh viện lần trước, cậu đối với danh lợi đã không còn quan tâm, Diệp Thiếu Cảnh thong dong bước vào bên
trong, giơ tay chào hỏi fan, ánh đèn loang loáng vẫn không ngừng chớp
tắt.
Rất nhiều fan xuất ra bút giấy đưa cho Diệp Thiếu Cảnh ký
tên, cậu mỉm cười dừng lại ký tên cho bọn họ, hạ bút hí hoáy, chữ ký
loằng ngoằng xuất hiện trên giấy, Kỳ Dực bên cạnh chau mày thúc giục cậu nhanh lên sân khấu. Lúc này có rất nhiều fan vây lại, toàn bộ hội
trường lại bắt đầu hỗn loạn, đội bảo an nhanh chóng đi qua giải vây và
ngăn cản fan duy trì trật tự, phóng viên vẫn cố tiếp cận hỏi cậu một vấn đề: “Tỉ lệ người xem Thanh Thành rất cao, có phải có rất nhiều thương
hiệu nổi tiếng mời anh đóng quản cáo không?”
Diệp Thiếu Cảnh vừa
muốn trả lời, Kỳ Dực biết cậu sẽ thành thật, nên khéo léo giúp cậu chắn
lại: “Xin lỗi, chúng tôi hiện tại chưa nhận được bất cứ hợp đồng quảng
cáo nào, nếu có yêu cầu gì có thể trực tiếp liên hệ với tôi.”
“Nghe nói anh muốn tham gia phim của Từ Đạo, chuyện này có thể nói mấy câu không?”
“Sau chương trình Twkinkel anh có cùng Lâm Tú Nhi liên lạc không? Lâm Tú Nhi có tin đồn đang quen bạn trai, anh có biết chuyện này không?”
Một đám phóng viên líu ríu truy vấn, Diệp Thiếu Cảnh không nghĩ tới Lâm Tú
Nhi lại có bạn trai, nhưng mà nếu lên tiếng chắc sẽ bị giới truyền thông viết lung tung thành một đôi, Diệp Thiếu Cảnh đối mọi người mỉm cười,
trừ bỏ kí tên cho fan thì không trả lời bất cứ vấn đề gì của phóng viên, cho tới khi bảo vệ tới giai vây cho cậu đi vào hội trường.
Sân
khấu được dựng trong một trung tâm thương mại, rất nhiều fan cầm poster ở dưới sân khấu chờ Diệp Thiếu Cảnh, MC đang ở hậu trường xem lại kịch
bản, còn nửa giờ nữa chương trình bắt đầu, Kỳ Dực dẫn Diệp Thiếu Cảnh
vào phòng nghỉ.
Một phóng viên theo sát đi lên, trong ánh mắt
kinh ngạc của Diệp Thiếu Cảnh anh ta tự giới thiệu mình: “Tôi là phóng
viên của tờ Figaro.” Lại quay đầu sang Kỳ Dực nói: “Xin lỗi, không liên
lạc trước với anh nhưng chúng tôi muốn làm một cuộc phỏng vấn với Diệp
Thiếu Cảnh.”