Ôn Văn Nho Nhã

Chương 93: Chương 93




“Có thể cho tôi xem thẻ phóng viên không?” Kỳ Dực khách khí hỏi, Figaro là tuần san thời trang nổi tiếng của Pháp, mới bắt đầu tiến vào thị trường Trung Quốc được gần 1 năm, chỉ dựa vào danh tiếng trước đó và thực lực mà nhanh chóng được biết đến, đối đãi với nghệ sỹ cũng rất hà khắc. Hầu hết trang bìa của bọn họ đều lấy những minh tinh hoặc người mẫu quốc tế là chủ yếu, muốn xuất hiện trên trang bìa ít nhất cũng phải có một bộ phim nổi tiếng quốc tế, không ngờ phóng viên của tờ Figaro lại tới tìm Diệp Thiếu Cảnh, cho nên thái độ của Kỳ Dực rất mực cẩn trọng, chỉ sợ gặp phải lừa đảo.

Phóng viên nhanh chóng lấy ra thẻ phóng viên cùng thẻ công tác đưa cho Kỳ Dực, Kỳ Dực nhìn qua, nở nụ cười như hồ ly: “Cám ơn lời mời của anh, Diệp Thiếu Cảnh gần đây không tiếp thu bất luận phỏng vấn nào, rất nhiều người đối với thành danh của cậu ấy tràn ngập tò mò, đề tài nói cũng rất nhiều, cho nên có thể dành Figaro tháng 4 cho Diệp Thiếu Cảnh không?”

Phóng viên do dự không quyết, tựa như không thể làm chủ đối với chuyện này, anh ta nói với Kỳ Dực một tiếng: “Tôi gọi điện thoại đã.” 3p sau cúp điện thoại, tươi cười đối Kỳ Dực nói: “Chủ biên của chúng tôi đánh giá rất cao Diệp Thiếu Cảnh, tạp chí gần đây cũng đang tập trung khai thác vào các tiềm năng mới, cho bọn họ có cơ hội bộc lộ tài năng.” Nói xong liền hướng Kỳ Dực vươn tay: “Hy vọng lần này có thể hợp tác vui vẻ.”

Sau khi phóng viên rời đi, hai người bước vào phòng nghỉ, Diệp Thiếu Cảnh bất an nhìn Kỳ Dực: “em giờ không thích hợp lên trang bìa của Figaro.” Cậu biết Figaro chỉ tuyển chọn đăng ảnh của minh tinh, cậu cùng lắm cũng chỉ là nghệ sỹ hạng 2, khẳng định sẽ bị người ta chỉ trích soi mói.

“Nếu cảm thấy bất an, sợ hãi người khác nói cậu trèo cao, vậy nhất định cậu phải nắm được vai chính của ‘Alone’, với tài năng của đạo diễn nổi tiếng quốc tế Từ Đạo, cùng ekip chế tác đầu tư điện ảnh kỳ này, dù cậu có xuất hiện trên trang bìa của Figaro cũng là bình thường.” Dứt lời, Kỳ Dực lấy ra một tập kịch bản đưa cho Diệp Thiếu Cảnh: “Hảo hảo chuẩn bị phỏng vấn, nghỉ năm mới cũng không được thả lỏng, một đám nam diễn viên như hổ rình mồi chăm chú vào cơ hội hiếm có lần này đấy, nhớ chưa?”

Diệp Thiếu Cảnh mở kịch bản ra xem, một đống tiếng anh chi chít đập vào mắt, nhượng đầu óc cậu choáng váng quay vòng vòng đến lợi hại, cậu giơ tay lên nhu nhu huyệt thái dương trướng đau: “Nói vậy, năm mới em cũng không được nghỉ ngơi sao?”

“Nếu có thể thì phải chuyên tâm học tập, tôi sẽ mời cho cậu một giáo viên tiếng anh hướng dẫn.” Kỳ Dực không khách khí yêu cầu, anh rất coi trọng bộ phim lần này, chỉ có thể thành công, không được thất bại, đây là cơ hội hiếm có để có thể nổi tiếng thế giới.

“Hướng dẫn em có rồi.” Diệp Thiếu Cảnh nhìn nhìn kịch bản, lần đầu bị mấy chữ cái đả bại.

“Có tin được không?” Kỳ Dực lo lắng hỏi, đặc biệt cùng Diệp Thiếu Cảnh cường điệu một câu: “Khấu khí ngữ âm nhất định phải tốt, hoặc ít ra có thể sửa đúng phát âm cho cậu.”

“Đương nhiên, tiếng Anh của anh ấy rất tốt!” Diệp Thiếu Cảnh tự hào nói, trong lòng cậu Trác Thích Nghiễn tựa như quân vương không gì không làm được, thậm chí chuyện gì cũng làm đến hoàn mỹ. (Jer: em rất ghen tị với anh vì có ông xã hoàn hảo đến vậy =.=)

Kỳ Dực nhíu mày, không cùng Diệp Thiếu Cảnh thảo luận vấn đề này nữa, anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, bảo cậu ta thôi không cần tìm giáo viên tiếng anh nữa, rồi lại phân phó trợ lý tới trụ sở Figaro lấy hợp đồng cho Diệp Thiếu Cảnh.

Diệp Thiếu Cảnh thay quần áo Kỳ Dực đã chuẩn bị, ngẩng đầu, qua cửa sổ thủy tinh nhìn phong cảnh bên ngoài, những đám mây trắng như bông lững lờ trôi trên bầu trời lam sắc, những tia nắng vàng nhạt ló ra từ tầng mây, không biết Trác Thích Nghiễn lúc này đang làm gì nhỉ?

Tầng cao nhất trong tòa nhà chọc trời, Trác Thích Nghiễn áo mũ chỉnh tề ngồi trên sô pha, phía sau có vài tùy tùng cùng quản gia, vài vệ sỹ khuôn mặt lạnh như băng vây xung quanh một nam nhân, đội trưởng đội vệ sỹ đem nam nhân đẩy lên sô pha nghiêm giọng: “Cậu là phóng viên?”Phóng viên định đứng dậy, nhìn về Trác Thích Nghiễn vẫn tao nhã ngồi cách đó không xa, dưới ánh mắt âm lãnh của vệ sỹ mà ngồi trở lại chỗ cũ, cười gượng nói: “Tôi chỉ là phóng viên nho nhỏ.”

“Vậy chạy tới đây làm gì, ông chủ của chúng tôi mời cậu tới là muốn uống với cậu một chén.” Khách khí một phen, rồi vệ sỹ rót cho phóng viên một ly rượu, nói tiếp: “Chúng tôi biết cậu chụp không ít hình?”

“Không không… đều là hình chụp lung tung thôi!” Phóng viên ra sức ôm lấy máy ảnh bảo bối, cười ha ha vì mình biện giải: “Nơi này là trụ sở của Hoàn Á, nghệ sỹ ra vào rất nhiều, nên tôi chỉ chụp bọn họ.”

Trác Thích Nghiễn không nói gì, trong tay kẹp một đầu lọc thuốc lá, khí thế cao cao tại thượng tựa như đế vương. Cho dù là người đã nhìn quen cũng vẫn bị khí thế của hắn chấn áp cho run rẩy chứ đừng nói tới phóng viên nhỏ bé, bên tai cậu ta lại vang lên thanh âm tựa như từ địa ngục đe dọa.

“Ông chủ của chúng tôi rất thương người, nhưng nếu để ngài ấy tức giận, tôi không cam đoan cậu có thể vô khuyết rời khỏi đây.” Vệ sỹ còn tăng thêm phần chân thật, mà bàn tay đặt trước mặt phóng viên nhoáng một cái đã xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén kề sát má phóng viên.

Phóng viên cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng đưa máy ảnh cho vệ sỹ: “Toàn bộ ảnh chụp đều ở đây.” Lại cầm ly rượu khẽ nhấp một ngụm lấy can đảm: “Tôi cũng vì miếng cơm manh áo mới đi làm cái này, xin các anh giơ cao đánh khẽ.”

Vệ sỹ mở máy ảnh ra xem ảnh chụp lưu bên trong, thấy những bức ảnh đáng nghi liền mang tới cho Trác Thích Nghiễn: “Ông chủ, ngài xem.” Ảnh chụp là hình Trác Thích Nghiễn và Diệp Thiếu Cảnh tại bãi đỗ xe, còn có rất nhiều ảnh tư nhân chưa từng công bố của các nghệ sỹ khác.

“Chí có thể này?” Trác Thích Nghiễn sắc lạnh nhìn về phía phóng viên.

Phóng viên gật đầu, vội vàng cầu tình với Trác Thích Nghiễn: “Hoàn toàn không còn nữa, ảnh chụp ngài xử lý thế nào cũng được, tôi sau này tuyệt đối sẽ không chụp ảnh ngài nữa, làm ơn cho tôi một con đường sống.”

Trác Thích Nghiễn bất động thanh sắc thu hồi máy ảnh. Vệ sỹ ngầm hiểu, một phen xốc tay phóng viên lên, hung ác tha tới cửa văn phòng, lực độ quá mạnh khiến phóng viên loạng choạng, lại không quên để ý hỏi: “Máy ảnh của tôi….”

“Cậu còn muốn uống rượu nữa sao?” Vệ sỹ cười lạnh.

Da đầu phóng viên run lên, vội vàng theo bảo tiêu rời đi, trong máy ảnh có rất nhiều bí mật của các nghệ sỹ, chỉ cần bán một bức thôi thì sẽ có rất nhiều tiền trong tay, trách bản thân tham lam vô độ biến thành cá chết lưới rách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.