Ôn Văn Nho Nhã

Chương 97: Chương 97




“Ngô!” Mạnh mẽ khiến địa phương bí ẩn truyền tới bén nhọn đau đớn, mà hung khí cực đại tiến vào thân thể chỉ dừng được vài giây liền ma xát đùa bỡn vách tràng ẩm ướt mẫn cảm.

Lúc đầu Trác Thích Nghiễn còn khống chế lực đạo và tốc độ, nhượng Diệp Thiếu Cảnh thích ứng dị vật xâm lấn, từ từ xỏ xuyên rồi lực độ dần trở nên nôn nóng, lại nghe được cậu phát ra một trận rên rỉ, hắn nhất thời mất lý trí phóng túng va chạm vào thân thể cậu.

Diệp Thiếu Cảnh bị cự vật cứng rắn thô to đỉnh đến lung lay sắp đổ, mái tóc đen óng giờ hỗn loạn dính bết lên mặt, vì ổn định thân thể mà các ngón tay bám chặt vào thành sô pha, lại tại những luật động kịch liệt không tiết tấu mà liên tục phát ra từng đợt thở dài rên rỉ.

Trác Thích Nghiễn ôn nhu mà phủng trụ gò má cậu, nhìn dao động nơi đáy mắt, cánh tay lướt tới trước ngực, thô ráp vân vê đầu nhũ đã cứng rắn, thở dốc, từng nụ hôn nóng bỏng dừng trên người khiến cậu tê dại.

Cự vật lửa nóng không ngừng đâm vào điểm mẫn cảm bên trong, khiến *** mị hoặc ẩn sâu bên trong người Diệp Thiếu Cảnh tràn ra lan tỏa cuốn lấy khí quan giống đực đang tàn sát bừa bãi: “Ân…không…a…”

Đã bị trêu chọc, Trác Thích Nghiễn lại càng hung hăng thẳng tiến, một lần lại một lần đong đưa thắt lưng kiên cường mà dẻo dai, nhiều lần muốn nghiền nát tuyến tiền liệt trong cậu.

Khoai cảm như sóng biển ào ào trào lên, Diệp Thiếu Cảnh rên rỉ bắt lấy Trác Thích Nghiễn, cố gắng cắn môi để ngăn tiếng rên rỉ đáng xấu hổ tràn ra, tư thái *** ẩn nhẫn đó vô hình trung lại tràn ngập mị lực.

Lực độ xâm phạm mãnh liệt thô bạo, lại còn duy trì thật lâu thật lâu… cho tới khi Trác Thích Nghiễn giải phóng hết vào trong người cậu rồi chậm rãi rời đi, nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt cả bên trong lẫn bên ngoài cậu, huyệt khẩu sắc vi đang không ngừng chảy ra bạch trọc *** mỹ, cậu mệt mỏi thở dốc, lông mi nồng đậm bao trùm ánh mắt ướt át tự như hồ nước đẩy sương, ngượng người nhịn không được muốn chọc cậu phải khóc. Ngón tay thon dài mãnh liệt đâm vào dũng đạo đã chứa chấp cự vật của hắn.

Diệp Thiếu Cảnh nhất thời xấu hổ, giận dữ đẩy ra, theo bản năng đứng dậy, nhưng những hành động yếu ớt vô lực lại kích động dục vọng chinh phục mình của Trác Thích Nghiễn nhượng hắn trở nên hung tàn, ngón tay xâm nhập vào thân thể lấy ra bach trọc bên trong, không ngừng lại càng hướng bên trong xâm nhập sâu hơn, bắt trước hành động của tính khí xỏ xuyên mà trơi đùa dũng đạo, móng tay còn thi thoảng cọ xát lớp màng vách tràng thấp nóng dinh dính, từ trong dũng đạo truyền tới cảm giác quái dị khiến Diệp Thiếu Cảnh nan kham giãy dụa: “ngô…không cần…”

“Sẽ không khó chịu, lần nữa nha.” Trác Thích Nghiễn đùa giỡn cậu, hai mắt sáng quắc chăm chú nhìn huyệt khẩu sắc vi, mượn dịch thể phóng ra lúc nãy bôi trơn mà đem dục vọng sục sôi quyết tâm đẩy vào trong, *** loạn mà tại lúc cậu co rút dũng đạo mà thẳng tiến, lần lượt trừu động tới chỗ sâu nhất, vách tràng bị lấp đầy bởi vì quá nhiều kích thích mà co rút, Trác Thích Nghiễn giơ lên hai chân cậu hung hăng va chạm mạnh hơn…

Cho tới khi sự tình điên cuồng ngừng lại, Diệp Thiếu Cảnh đã hôn mê bất tỉnh trên giường trắng tinh, một đường bị Trác Thích Nghiễn làm từ sô pha xuống sàn nhà rồi lại từ sàn nhà tha lên giường, lần lại lần tách hai chân cậu ra thừa nhận dục vọng hắn… chờ tới khi Trác Thích Nghiễn thỏa mãn mà tha cho cậu, toàn thân Diệp Thiếu Cảnh mềm nhũn, đầu ngón tay cũng vô lực cử động, mơ mơ màng màng cảm giác Trác Thích Nghiễn tẩy trừ cơ thể cho, lại dùng thuốc mỡ thanh lương giản nhiệt thoa bên trong dũng đạo, rồi mới ôn nhu ghé sát tai cậu nỉ non

“Anh yêu em.” Thanh âm tự nhiên lại động tình vang vào trong tai Diệp Thiếu Cảnh, hắc ám ban đêm bởi vì có ái nhân làm bạn mà trở nên ấm áp.

Đồng dạng ban đêm đối với Lục Triển Đình mà nói không thể nghi ngờ là cơn ác mộng phá sản bắt đầu, cứ thế nóng nảy khiến gã điên cuồng, một phen ném tung văn kiện trên bàn, cả căn phòng giấy tờ tựa như bông tuyết rơi lả tả, lại bị gã phẫn hận mà xé thành từng mảnh nhỏ, biết rõ phần hợp đồng kia là một cái bẫy Trác Thích Nghiễn bày ra cho gã, chỉ cần chờ gã ký vào thì toàn bộ tài chính công ty sẽ chuyển sang cho hắn, gã quyết không tham tiện nghi mà hợp tác.

Nửa đêm nhận được điện báo, tiếng chuông vừa vang nhìn thấy tên người gọi, sao lại là cái thằng ngốc này, Trình Hạo Nam chán nản tiếp điện, đầu dây tiếng Lục Triển Đình gào thét muốn phá sản, nôn nóng cầu hỗ trợ, gã cũng chả để ý mà cười cười tựa như ác ma bỏ đá xuống giếng: “Lúc này tôi không cứu cậu được, cậu không biết vì chuyện câu lạc bộ mà tôi phải tội với bao nhiêu người, còn cả việc tốt của Eries cũng chuyển hết sang cho Diệp Thiếu Cảnh…”

Diệp Thiếu Cảnh trong bóng tối hắt xì một cái, Trác Thích Nghiễn nghĩ cậu bị cảm lạnh, lo lắng kéo cậu ôm chặt vào lòng, phủ thêm chăn lên vai cậu, Diệp Thiếu Cảnh tìm chỗ thoải mái dựa vào ngực hắn, gương mặt say ngủ hơi hơi phiếm hồng, thoạt nhìn tựa như một tiểu nam sinh anh tuấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.