Ôn Văn Nho Nhã

Chương 98: Chương 98




Thời tiết càng ngày càng nóng, không khí trong thành phố lại càng nóng hơn, bởi vì sắp đón năm mới nên khắp các con đường đều có giăng đèn kết hoa rực rỡ, mỗi một tòa cao ốc đều được trang trí sặc sỡ lòe loẹt, người qua lại trên đường như mắc cửi, các cửa hàng sale off thì như chiến trường, vì ai ai cũng tranh nhau mua quà tết cùng đồ mới cho nên các cửa hàng trung tâm mua sắm hay siêu thị đều đông nghẹt người tranh giành chém giết cực kỳ ồn ào náo nhiệt.

Nhân viên trong cửa hàng cao cấp Hermes cũng chìm trong không khí đón mừng năm mới, không hề mặt lạnh mà nở nụ cười tươi rói … hay là nói vì họ nhận được một bao lì xì khá dày. Mỗi một gian nhà ăn đều chật ních người, trong không khí ấm áp hưởng dụng bữa cơm phong phú, trên các con đường trong thành phố, rất nhiều đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo, những thiếu gia tiểu thư con nhà giàu cũng bước xuống xe, hòa mình vào không khí vui vẻ náo nhiệt của trung tâm mua sắm.

Ánh dương quang sáng chói xuyên thấu qua bức màn lam sắc chiếu vào phòng ngủ, Diệp Thiếu Cảnh bị chói mắt mà tỉnh dậy, không nhìn thấy thân ảnh của Trác Thích Nghiễn, đưa tay sờ lên gối đầu, lành lạnh, hiển nhiên Trác Thích Nghiễn đã dậy từ lâu.

Diệp Thiếu Cảnh ngồi dậy, xương cốt toàn thân cùng cơ bắp đều nhức mỏi không thôi, cũng may địa phương nơi hạ thân không thể nói cũng không truyền tới cảm giác bị xé rách, cậu nhìn dương quang ngoài cửa sổ, cũng không rõ bây giờ là mấy giờ, từ bên tủ đầu giường cầm di động lên xem, ngoài ý muốn thấy một bao lì xì đỏ thẫm, ánh sáng tiên diễm bao quanh chiếc phong bì thật dày, mở ra liền thấy, bên trong có một lượng khá nhiều tiền mặt, khoảng 10 vạn khối! tại sao lại xuất hiện sau khi bọn họ hoan ái xong? Này là ý gì? Diệp Thiếu Cảnh sắc mặt xanh mét, tùy tay phủ thêm một chiếc áo khoác mỏng, chạy tới phòng khách, nhìn thấy Trác Thích Nghiễn đang thản nhiên uống trà.

Diệp Thiếu Cảnh tức giận đem bao lì xì đưa cho Trác Thích Nghiễn gằn giọng: “Anh có ý gì?”

“Chúc mừng năm mới, đây là tiền lì xì tặng em.” Trác Thích Nghiễn mỉm cười mị mắt nhìn cậu.

Diệp Thiếu Cảnh giật mình, hóa là tiền lì xì năm mới, cả người nhất thời thả lỏng, cũng không đặc biệt cao hứng nhìn Trác Thích Nghiễn: “Em cũng đã lớn như vậy còn mừng tuổi làm gì, nói ra thực dọa người.”

“Bình thường cũng chưa tặng em cái gì, năm mới thì nhận đi, coi như tiền tiêu vặt.” Trác Thích Nghiễn ôn nhu nhìn cậu.

Diệp Thiếu Cảnh tóc bù xù nhìn hắn, cúi đầu, rút ra hai tờ tiền, rồi đem chỗ còn lại trả cho Trác Thích Nghiễn, cười nói: “Lúc này mới coi là tiền lì xì.”

Trác Thích Nghiễn giật mình nhìn cậu: “Em cảm thấy nhiều?” Năm mới hắn cho em gái còn nhiều gấp mấy lần chỗ này, biết Diệp Thiếu Cảnh không thích nhận mấy đồ vật linh tinh nên đã rút bớt số tiền đi rất nhiều, không ngờ lại còn bị trả về.

“Tiền tiêu vặt mấy trăm là đủ rồi, huống chi em còn không chuẩn bị quà tằng anh, thật ngại quá.” Diệp Thiếu Cảnh quẫn bách gãi gãi đầu.

Nhìn hắn quẫn bách nói không chuẩn bị quà cho hắn, Trác Thích Nghiễn tâm đều hòa tan thành nước: “Anh lớn tuổi hơn em, lý nào lại để em mừng tuổi cho chứ, đây là tâm ý của anh, em còn không nguyện ý nhận sao.”

Diệp Thiếu Cảnh vẫy vẫy hai tờ tiền, ngẩng đầu nhìn Trác Thích Nghiễn nói: “Em hiện tại nhận thế này, còn tâm ý của anh em hiểu rồi.”

“Tâm ý của anh thật đơn bạc…” Trác Thích Nghiễn kéo Diệp Thiếu Cảnh ngồi xuống sô pha, nhìn cậu không ngừng làm mái tóc mình rối bù, trông lại càng kiệt ngạo bất tuân, vươn tay chỉnh lý mái tóc hỗn độn giúp cậu.Diệp Thiếu Cảnh hưởng thụ ngón tay ôn nhu của hắn: “Tâm ý của rất dày đó.” Khi còn bé, cậu thực thích năm mới, đi thăm thân thích sẽ có lì xì, bởi vì ít khi được bố mẹ dẫn đi nên tiền lì xì của cậu ít hơn các anh nhiều, vả lại ngày hôm sau lại bị mẹ lấy mất, cứ thế cậu rất hâm mộ những bạn nào có tiền lì xì trong người.

Trác Thích Nghiễn ánh mắt nhu hòa: “Bộ dáng của em thực thỏa mãn.” Nhìn ra cậu đối với tiền tài không có đặc biệt thích thú chiếm hữu, chỉ cần đủ ăn đủ tiên đã cực thỏa mãn, đối yêu cầu sinh hoạt cũng không cao, rất ít cùng quản gia yêu cầu gì đó.

“Thỏa mãn chẳng lẽ không tốt?” Diệp Thiếu Cảnh nhướn mày, nhấp một ngụm trà: “Hiện tại mấy giờ rồi?”

Trác Thích Nghiễn liếc nhìn đồng hồ: “Đầu giờ chiều.”

“Muộn vậy rồi sao! Trễ giờ bay rồi, sao anh không gọi em dậy?” Diệp Thiếu Cảnh nôn nóng, tối hôm qua đã đặt vé máy bay về nhà, không ngờ khi tỉnh dậy lại muộn như vậy, giờ có đến sân bay cũng chả còn máy bay mà lên.

Trác Thích Nghiễn vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Cảnh, ý bảo cậu đừng kích động: “Anh đã đổi chuyến bay cho em vào 2h chiều nay, em đi rửa mặt thay quần áo đi, chúng ta lập tức xuất phát.”

Diệp Thiếu Cảnh vội vàng chạy vào phòng tắm rửa mặt, trên đường nhận được điện thoại của mẹ, đại khái hỏi cậu lúc nào về, Diệp Thiếu Cảnh vuwaf lau mặt vừa trả lời: “Khoảng 7h tối sẽ có mặt ở nhà ạ, con bây giờ còn chưa lên máy bay.”

“Mẹ biết rồi.” Mẹ Diệp lại ‘ba’ một tiếng cúp điện thoại.

Diệp Thiếu Cảnh nhìn màn hình điện thoại, có chút bất đắc dĩ, cậu còn chưa kịp nói cho mẹ biết sẽ dẫn bạn cùng về, nhất thời cảm thấy không muốn về nhà nữa, nhưng năm mới mà không về thủy chung không tốt, huống chi đã lâu không gặp cha, cũng muốn thăm ông, thế nên vội vàng sửa soạn rồi ra ngoài.

Đi ra khỏi phòng tắm thấy Trác Thích Nghiễn đã chuẩn bị xong hành lý, Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười, tới gần hắn nói: “Chúng ta đi thôi.” Bởi vì có hắn làm bạn, lần hành trình này sẽ không còn gian nan như trước nữa.

Trác Thích Nghiễn đưa cho Diệp Thiếu Cảnh một cái kính râm, nắm tay cậu rời khỏi nhà, ngồi lên xe ô tô sang trọng đã đợi sẵn, nửa giờ sau tới sân bay, qua cổng kiểm tra an ninh, Trác Thích Nghiễn vẫn nắm tay Diệp Thiếu Cảnh hướng phòng làm thủ tục đi tới.

Bàn tay kia vừa ấm áp lại khô ráo, Diệp Thiếu Cảnh lớn như thế rồi chưa từng bị nam nhân dắt đi như vậy, cảm giác là lạ, vừa cúi đầu không để cho người khác nhìn thấy, vừa rút tay bị Trác Thích Nghiễn nắm về: “Em tự mình đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.