“Giờ không phải lúc làm việc, thả lỏng đi.” Trác Thích Nghiễn nắm tay cậu không cho rút lại, lộ ra nụ cười hấp dẫn.
“Sẽ bị người ta thấy…” Dứt lời, bả vai đột nhiên bị hắn ôm chặt lấy, cả
người tựa vào trong ngực hắn, cánh tay hắn chặt mặt cậu, trong mắt người khác tựa như hai người bạn tình cảm rất tốt, không có bất luận cảm giác quái dị gì.
Trác Thích Nghiễn vẻ mặt thích ý: “Như vậy sẽ không có ai thấy được.”
“Anh làm chuyện gì cũng tự nhiên như vậy sao?!” Diệp Thiếu Cảnh thấp đầu
cười, nếu là cậu khẳng định sẽ không dám chủ động ôm lấy Trác Thích
Nghiễn, bởi vì cùng hắn có quan hệ thân mật như vậy, trong những lúc ở
nơi công cộng như thế này làm những động tác như vậy liền cảm thấy mất
tự nhiên.
“Ở bên em, lúc nào anh cũng thực thả lỏng.” Trác Thích
Nghiễn nheo mắt lại nhìn cậu, từ trong túi lấy ra một thanh socola: “Em
sáng nay cái gì cũng chưa ăn, ăn tạm cái này cho đỡ đói.”
Diệp
Thiếu Cảnh nhận thanh socola, cảm giác như bị Trác Thích Nghiễn coi là
con nít ấy, cậu bóc vỏ đưa một nửa thanh cho hắn, Trác Thích Nghiễn liền giữ tay cậu, há miệng cắn một miếng, trước khi để cậu rút tay lại, liền vươn đầu lưỡi ra liếm lên ngón tay Diệp Thiếu Cảnh, nhìn ánh mắt hắn
tràn ngập cuồng dã cùng khiêu khích: “Rất ngọt.”
Diệp Thiếu Cảnh
sợ tới mức rụt luôn tay về, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý tới cử chỉ ái muội của họ, lại ngẩng đầu trừng Trác Thích Nghiễn, nhưng bởi vì đang đeo một chiếc kính râm lớn, khiến cho cậu thoạt nhìn
như người mù không có lực sát thương.
“Sao đột nhiên nhìn anh vậy?” Trác Thích Nghiễn vô tội hỏi.
Diệp Thiếu Cảnh mày nhăn tít lại: “Đây là nơi công cộng, đừng làm động tấc thân mật thế.”
“Không ai để ý tới một người được bao kín như em đâu.” Trác Thích Nghiễn trấn
an cậu, con ngươi hẹp dài mỉm cười, biết Diệp Thiếu Cảnh không thích ôm
ôm ấp ấp ở nơi công cộng, cũng không đùa cậu nữa, dù sao em ấy da mặt
mỏng dễ thẹn thùng.
Đinh quản gia đi sau lưng bọn họ thần sắc nhu hòa, đẩy hành lý của hai người vào nơi vận chuyển, sau đó trở lại chỗ
Trác Thích Nghiễn, đem vé máy bay cùng thủ tục đưa cho hắn, lại đem
chiếc túi Gucci màu bạc đưa qua rồi nói: “Ngài định lúc nào về?”
“Đến lúc đó tôi sẽ gọi cho ông, năm mới ông cũng nghỉ ngơi đi.” Trác Thích
Nghiễn nhận đồ, dùng Đinh quản gia nói vài câu, liền dẫn Diệp Thiếu Cảnh vào cổng lên máy bay.
Bởi vì mới đổi vé máy bay nên lúc đăng ký
Diệp Thiếu Cảnh mới phát hiện bọn họ ngồi khoang hạng nhất, tiếp viên
hàng không bưng tới một phần trà bánh, lại vì bọn họ mở TV lên, tiếp
viên hàng không nhận ra Diệp Thiếu Cảnh kích động lấy ra giấy bút xin
chữ ký của Diệp Thiếu Cảnh: “Em gái tôi phi thường hâm mộ anh, nói tôi
nếu có gặp anh trên máy bay thì nhất định phải xin chữ kí cho nó, vậy
nên anh có thể ký tên cho em gái tôi được không?”
“Đương nhiên,
cám ơn em gái cô đã ủng hộ.” Trải qua một thời gian bị giới truyền thông và khán giả chú ý, Diệp Thiếu Cảnh cũng đã có thói quen ký tên cho
người khác, cậu nghiêm túc ký, đặt bút roẹt roẹt chữ ký tựa như gà bới,
còn ghi thêm vài lời tới em gái nữ tiếp viên, nữ tiếp viên nhìn cậu
không chớp mắt, sau khi nhận lấy giấy bút không ngừng nói lời cảm ơn với Diệp Thiếu Cảnh.
Diệp Thiếu Cảnh khách khí cười cười, đợi nữ
tiếp viên đi rồi, Diệp Thiếu Cảnh mỡi gỡ kính râm xuống, quay đầu hỏi
Trác Thích Nghiễn: “Em biểu hiện thế nào?”
Trác Thích Nghiễn hiểu được nữ tiếp viên vì sao lại nhìn chăm chú mặt cậu như vậy, mặt cậu so
với trên TV nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa khóe miệng còn dính socola, thoạt nhìn không hề xa lạ có khoảng cách, vươn tay lau đi socola nơi khóe
miệng cậu: “Giống như con nít, mặt đều là hoa.”
Diệp Thiếu Cảnh vẻ mặt khiếp sợ: “Á…không phải đã bị thấy rồi sao?!” Cậu còn nghĩ lần này bị người lạ nhận ra biểu hiện mình rất tốt, ít nhất trong
thời gian này sẽ không có tin tức xấu gì quấn thân, bộ phim quảng bá
cũng được hưởng ứng không tồi, không ngờ vẫn lộ ra sơ hở.
“Bị thấy nhưng vẫn đẹp trai như trước.”
“Anh không cần an ủi em.” Diệp Thiếu Cảnh xấu hổ che mặt, rồi chợt nhớ tới
cái gì lại ngẩng đầu lên: “Tối qua không phải đặt khoang phổ thông sao,
anh lại đổi thành khoang hạng nhất?”
Trác Thích Nghiễn giúp cậu thắt dây an toàn, ngẩng đầu nói với Diệp Thiếu Cảnh: “Tính là phúc lợi cuối năm đi.”
“Em không phải là nhân viên của anh.”
“Em có thể suy nghĩ chuyển qua công ty anh.”
“Hợp đồng của em đã bị Kỳ Dực ký rồi.”
“Nếu em nguyện ý anh có thể giúp em.”
“….”Diệp Thiếu Cảnh không có biện pháp nói tiếp, yên lặng mà ăn bánh tiếp viên
hàng không đưa tới, lại chơi game trên laptop của Trác Thích Nghiễn,
thời gian trôi qua rất nhanh, hơn nữa có hắn bồi bên cạnh nói chuyện,
nên lúc máy bay hạ cánh cậu cũng không có cảm giác.
Trác Thích
Nghiễn lấy hành lý xong rồi cùng Diệp Thiếu Cảnh ra đường đi bộ cho
khách chờ xe bus, lúc chờ xe, hắn hỏi cậu: “Cha mẹ em không tới đón em
sao?”
“Bọn họ bận, không có thời gian tới đây.” Diệp Thiếu Cảnh
lau đi mồ hôi ở thái dương, nhìn con đường trước mặt, xác nhận tuyến xe
bus không thay đổi mới yên tâm, xe bus đã tới, nhanh chóng cùng Trác
Thích Nghiễn lên xe.
Bởi vì năm mới đại đa số mọi người cũng đã
về nhà nên xe bus rất vắng khách, Diệp Thiếu Cảnh mua vé cho cả hai, phụ xe cười nói: “Hai người thực may mắn, đây là chuyến cuối hôm nay rồi,
nếu bỏ lỡ sẽ không về được.”
Diệp Thiếu Cảnh cười cười, quay đầu
nhìn thấy Trác Thích Nghiễn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ý bảo cậu qua đấy,
Diệp Thiếu Cảnh ngồi xuống xong nói với hắn: “Hai giờ nữa là có thể về
tới nhà, anh chịu khó một chút.”
“Anh trước kia đi làm cũng toàn đi xe bus, không cần lo lắng anh không quen.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Thiếu Cảnh trầm tĩnh lại, Trác Thích Nghiễn cũng
không phải chân không dính bụi toàn lái xe đưa đón, trước kia lúc mới bị phá sản hắn cũng chỉ có thể đi làm bằng phương tiện công cộng. Nhưng
nhìn thế nào hắn cũng không giống người hay đi xe bus, cho dù đã mặc một thân quần áo bình thường mà không phải tây trang cao cấp, chỉ là khí
chất xa xỉ toát ra từ người hắn nhượng người ta biết đó không phải người thường, trông hắn lúc nào cũng như quý tộc tao nhã giàu sang. Mà cậu
bởi vì bôn ba một ngày trời, đầu tóc không còn gọn gàng, làn da đầy mồ
hôi, quần áo có chút bụi bẩn, thoạt nhìn tựa như công nhân mới chui từ
trong xưởng ra, đồng dạng là người mà sao lại khác biệt như vậy.