Ông Bố Họ Hoắc Biến Thái

Chương 27: Chương 27




Tiểu Hà nghe đến đây mới chợt nhận ra điều kỳ lạ nhưng vẫn giải thích cho bà Chu: “Chắc là nhân viên gọi cho cô ấy không được, lại thấy số con nên gọi “

“Ừ, vậy con đi đi. À mà...dù gì cậu ta cũng đã có vợ con rồi, con cũng liên lạc với cậu ta ít lại. Tránh gâu rắc rối cho bản thân.”

“Vâng. Con cảm ơn mẹ. Con đi đây.” - Tiểu Hà gật đầu rồi nhanh chóng đi ra bắt taxi

Ông Chu nhìn con gái chỉ biết lắc đầu thở dài

Đến nơi Tiểu Hà được nhân viên dẫn lên một phòng VIP khác

Tiểu Hà vừa mở cửa bước vào thì bên trong một cánh tay kéo cửa khóa lại. Theo quán tính Tiểu Hà quay lưng lại thì bị người đàn ông giữ chặt lấy eo, tay còn lại đặt lên cửa. Chưa kịp phản ứng gì thì bị đối phương hôn mãnh liệt cho đến khi không thở nổi nữa mới buông:

“Tên khốn kiếp, làm gì bà vậy? “ - Tiểu Hà thở hổn hển quát lên

“Sao em không đến? “ - Đối phương nhếch miệng cười

“Đến? “

“Phòng 27 quán rượu Mai Phương.” - Đối phương lãnh đạm nó

“Là anh? May mà tôi không đến.” - Tiểu Hà thoát khỏi vòng tay của Hoắc Tư Vĩ

“Chẳng phải em đã đến rồi sao? “ - Hoắc Tư Vĩ không ngần ngại vòng tay qua ôm lấy Tiểu Hà

Tiểu Hà chợt nhận mình bị lừa liền kéo tay Hoắc Tư Vĩ khỏi cơ thể mình: “Lại là anh giở trò? Hoắc Tổng xin anh buông tha cho tôi.”

“Buông tha? Đâu có dễ như vậy? Ít ra em cũng nên cùng tôi tạo thêm một tiểu quỷ nữa chứ? “ - Hoắc Tư Vĩ cười gian

Tiểu Hà đen mặt, giơ tay lên thì bị Hoắc Tư Vĩ giữ lại:

“Hoắc Tổng xin anh tự trọng. Chẳng phải anh đã có vợ, có con rồi sao? Sao anh cứ mãi bám theo chúng tôi vậy? Tôi và anh đã không còn bất cứ quan hệ nào rồi, đừng kéo tôi vào vòng xoáy của trò chơi này nữa.”

Tiểu Hà đôi mắt đỏ rực nhìn Hoắc Tư Vĩ đầy căm phẫn, gỡ bàn tay của mình ra quay lưng lại bước đi

Hoắc Tư Vĩ chưa hiểu chuyện gì liền giữ cô lại: “Có vợ? Có con? “

“Anh dám làm mà không dám nhận? Hay anh vẫn chứng nào tật nấy? Giống như năm đó anh vứt bỏ hai mẹ con tôi? Tôi không ngờ anh lại là loại người..... “

Không để Tiểu Hà nói thêm Hoắc Tư Vĩ giữ lấy Tiểu Hà áp môi hôn ngấu nghiến khiến cô không tài nào thở nổi. Sau vài phút nếm vị ngọt đôi môi hồng đào của Tiểu Hà thì Hoắc Tư Vĩ buông cô ra:

“Tôi không vứt bỏ mẹ con em, chỉ là lúc đó em còn quá nhỏ. Tôi sợ em sẽ hối hận.”

Tiểu Hà òa lên khóc: “Điều tôi hối hận nhất chính là đêm đó cùng với anh! “

Hoắc Tư Vĩ đưa tay lau đi hàng nước mắt đang lã chã rơi: “Em ghét tôi vậy sao? “

“Đúng tôi rất ghét anh. Ghét anh không giữ tôi lại. Ghét anh suốt 5 năm trời không tìm tôi. Ghét anh xuất hiện trong cuộc sống của tôi lần nữa. Tôi rất ghét anh!!! “ - như đưa con nít Tiểu Hà cứ thế òa khóc

Hoắc Tư Vĩ nhìn mà đau, ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn trán cô: “Xin lỗi, xin lỗi, anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa. Về nhà với anh được không? “

Tiểu Hà đưa tay lên giữ chặt lấy Hoắc Tư Vĩ, giữ thật chặt như sợ rằng anh sẽ đi mất.....

•••••••••••••••

“Tiểu Minh Minh ngoan của bà, bà mang bánh lên cho con này.” - Bà Chu đặt đồ ăn lên bàn quay qua nựng má thằng bé

“Dạ.” - Tiếu Minh ngừng chơi chạy lại bàn giơ tay định lấy bánh ăn thì ông Chu đi vào:

“Rửa tay trước khi ăn chứ? “

“Ông này làm thằng bé sợ. Tiểu Minh Minh vào trong rửa tay rồi ra đây ăn ha” - bà Chu đánh nhẹ ông Chu rồi quay qua tươi cười nhìn Minh Minh

“Dạ.” - Minh Minh gật đầu rồi chạy vào nhà tắm rửa tay

Bà Chu thấy Minh Minh vào trong rồi mới kéo ông Chu lại nói nhỏ: “Ông này, làm thằng nhỏ sợ. Với trẻ con phải cưng chiều. Mặt hằm hằm như ông tụi nhỏ có chạy mất dép! “

Ônh Chu hừ lạnh thay cho câu trả lời

“Con xong rồi ạ.” - Minh Minh đi ra rồi nhìn lên ông Chu: “Con được ăn chưa ạ? “

Ông Chu nhìn xuống thằng bé, nở nụ cười có chút gượng gạo, tay nhẹ đặt lên đầu thằng bé, xoa xoa: “Được, con ăn đi.”

Bà Chu và dì quản gia thấy động tác miễn cưỡng của ông Chu không chịu được mà phì cười thì bị ông Chu ném qua ánh mắt đầy sát khí

Minh Minh ăn ngon lành rồi lăn ra ngủ, dì quản gia cũng đã xuống lầu từ lâu

Ông Chu nhìn thằng bé thoáng mỉm cười rồi nhìn bà Chu: “Sao bây giờ Tiểu Hà vẫn chưa về? “

Bà Chu nhìn lên đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ trưa: “ Chắc chút nữa con nhỏ sẽ trở về thôi. “

Ông Chu không nói gì chỉ quay lưng về phòng

Bà Chu ngồi nhìn Tiếu Minh một lúc lâu thì cũng xuống lầu xem có gì phụ dì quản gia

Ông Chu trên phòng nhìn qua cửa kính thì thấy một chiếc xe hơi đang đỗ ngay trước cổng cũng ngờ ngợ phần nào

*Trong xe*

“ Anh có muốn vào chào hỏi ba mẹ em một chút không? “ - Tiểu Hà quay sang nhìn Hoăc Tư Vĩ

“Thôi để hôm khác, hôm nay anh uống hơi nhiều sợ là... Với cả nhìn bộ dạng này của anh còn ai dám giao con gái cưng cho anh! “ - Hoắc Tư Vĩ nhìn xuống mình, rồi nhìn Tiểu Hà cười

Tiểu Hà hôn má Tư Vĩ rồi vẫy tay chào: “Vậy em vào trước đây. Bye! “

“Ừ.” - Hoắc Tư Vĩ đưa tay lên

Sau khi thấy Tiểu Hà vào trong Hoắc Tư Vĩ mới lái xe đi

Tiểu Hà vừa bước vào nhà thì ông Chu cũng vừa hay xuống lầu: “Con đi đâu vậy? “

“Dạ, con đi gặp bạn một chút.”

Bà Chu nghe tiếng Tiểu Hà thì vội bước ra: “Được rồi mau lên thay đồ xuống ăn cơm. Ta đói sắp ngất rồi đây! “

“Dạ.” - Tiểu Hà gật đầu rồi lên lầu

Bữa cơm vẫn diễn ra rất bình thường thì Tiểu Hà có chút chần chừ: “Ba mẹ, con... “

“Con muốn nói đến ba của Tiếu Minh? “

“Ba..., anh ấy muốn đến thưa chuyện với ba mẹ.”

“Cậu ta đã có gia đình rồi còn muốn đưa con về sao? “ - Bà Chu vẻ mặt lo lắng

“Chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi ạ. Đó là em họ của anh ấy. Hôm đó cô ấy mới về nước nên anh ấy mới.... “

“Tôi ăn no rồi.” - Ông Chu vẻ mặt có chút không vui đứng dậy lên lầu

Tiểu Hà nhìn về hướng ống Chu chỉ biết cúi đầu không nói một lời. Bà Chu thấy vậy liền đặt tay lên tay Tiểu Hà an ủi: “Ông ấy từ lúc con đi du học đều vậy, con đường trách ông ấy.”

“Con hiểu mà.” - Tiểu Hà gượng cười

“Thôi ăn đi rồi lên nghỉ ngơi, chiều còn dẫn Minh Minh đi chơi nữa.”

“Dạ.”

Sau bữa cơm Tiểu Hà trở về phòng nghỉ cung Tiếu Minh, còn bà Chu thì lên phòng mình.

“Ông sao vậy?” - Bà Chu khẽ nói

“Bà xem đứa con này đúng là hết thuốc mà.” - Ông Chu khó chịu

“Ông bình tĩnh, dù gì tụi nhỏ còn trẻ. Chúng nó tự giải quyết được.”

“Nhưng cậu ta trước kia từng bỏ con gái mình để nó một thân nuôi Tiếu Minh lớn. Bây giờ cậu ta lại muốn đưa nó về. Còn chuyện cậu ta có vợ, Tiểu Hà chưa xác minh rõ ràng đã tin lời cậu ta. Nhỡ con gái mình về nhà họ không được chồng yêu thương, vả lại gia đình bên đó cũng đâu phải bình thường nhỡ họ không chấp nhận con bé. Rồi sau này Tiểu Hà nó sống sao. “

Bà Chu ngồi kế bên nghe ông Chu mà nở nụ cười đầy hạnh phúc: “Không ngờ ông lại nghĩ cho con bé nhiều như vậy. “ - Bà Chu đặt tay lên tay ông Chu

“Nó là đứa con gái duy nhất của tôi tất nhiên tôi phải lo rồi.”

“Được rồi, tôi biết là ông lo cho nó. Nhưng con mình đã lớn rồi. Ông xem nó nuôi Tiếu Minh lớn như vậy, lại còn đáng yêu như vậy nên ông phải tin tưởng con bé chứ? “

Ông Chu không đáp lại, chỉ thở dài suy nghĩ

“Thôi tôi mệt rồi. Ông cũng nghỉ đi.” - Nói rồi bà Chu nằm lên giường nhắm mắt lại

Ông Chu suy nghĩ rồi mở cửa bước ra thì thấy Tiểu Hà đang đứng ngoài ban công ông mới lại gần:

“Sao không nghỉ trưa? “

“Ba. Con không ngủ được.” - Tiểu Hà cười

“Về chuyện của ba Tiếu Minh....” - Ông Chu chần chừ một hồi lâu thì lên tiếng

Tiểu Hà nhìn ông Chu cười đáp:

“Ba yên tâm, nếu ba không muốn thì con sẽ không liên lạc với anh ấy nữa. “

__________________

~~Ông Hoắc nhà mìn sắp phải đối mặt với “Ban hội đồng thẩm phán Ba Má Vợ!!! “ thật đáng sợ!!!

_Ngooc _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.