Ông Bố Thiếu Soái

Chương 174: Chương 174




Trước sự trợn mắt há mồm của người nhà họ Hạng, những hòm vàng đổ vào con đường sông, nhanh chóng lấp đầy nước trong sông với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, chỉ một lát sau đã phủ kín mặt nước. Màu vàng trong nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, lộng lẫy và chói mắt tột độ.

Nhìn cảnh tượng ấy, trên mặt Hạng Thiếu Quân hiện lên nét vui mừng. Anh ta định bước qua đó, nhưng Hạng Tư Thành bỗng kéo anh ta lại, nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Để em đi trước!”

Sau đó anh vén quần áo lên, bước vào con đường được xếp nên từ vàng.

Hai chân anh vừa bước vào con đường ấy thì đột nhiên, người áo đen đứng im như tượng ở hai bên bỗng mở mắt ra. Tia sáng lạnh lóe lên, nhắm thẳng vào tim của Hạng Tư Thành.

Kẻ đó rất nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn.

Liệt Long bật người lên, rút một con dao găm trên người ra, đỡ lấy mũi dao của người áo đen. Sát khí trong mắt anh ta bùng lên, đâm thẳng vào cổ họng của gã. Thế nhưng kẻ áo đen cũng không yếu thế, cổ tay gã lắc một cái, mũi dao trong tay như biến thành một cánh tay khác, đâm vào cánh tay của Liệt Long với một góc độ cực kỳ xảo trá. Liệt Long giậm châm, tung ra một quyền ngay lập tức.

Xoẹt!

Người áo đen kêu lên một tiếng rồi lùi lại ba bước liền, còn trên cánh tay của Liệt Long thì bị rạch ra một vệt dài.

Nhìn thấy cảnh ấy, sắc mặt của mười một Huyết Y Vệ còn lại lập tức trở nên ngưng trọng.

Tuy rằng Liệt Long bị thương, nhưng cũng không thể nói là thực lực của Liệt Long yếu kém hơn người áo đen. Những người tham gia quân ngũ như bọn họ am hiểu cách chiến đấu liều lĩnh lấy mạng đổi mạng, còn chiêu thức của người áo đen thì gian giảo như phong cách của sát thủ, nếu đối chọi với chúng thì e rằng thực lực của mười hai Huyết Y Vệ sẽ giảm đi nhiều.

Nhưng dù là thế, mười hai Huyết Y Vệ vẫn không lùi lại, bảo vệ Hạng Tư Thành là chức trách đã ăn sâu vào máu thịt của bọn họ.

Là cận vệ của thiếu soái thì phải san phẳng tất cả những chướng ngại trước mặt, cho dù hi sinh tính mạng cũng không chùn bước.

Kết quả của cuộc chiến vừa rồi cũng lọt vào mắt của Thẩm Tuyết Liên. Bà ta nhếch môi cười lạnh, cất giọng nói: “Có thiên phú kiếm tiền thì cũng phải có bản lĩnh giữ nó mới được!”

“Hạng Tư Thành, của cải và uy vọng của nhà họ Hạng hiện giờ là do vô số tiền bối đánh đổi máu tươi để lại cho đời sau. Những người ở hai bên bờ sông dài mười mét này là hai mươi tử sĩ của nhà họ Hạng, lúc cậu đi qua con đường sông này, bọn họ sẽ tấn công cậu. Trong khi bọn họ tấn công, nếu cậu đi qua được thì coi như đã vượt qua thử thách!”

“Nhưng tôi phải cảnh cáo cậu một tiếng, từ nhỏ bọn họ đã được đào tạo kỹ thuật giết người, không có tình cảm, chỉ trung thành chấp hành mệnh lệnh của nhà họ Hạng!”

“Trong quá trình công kích, bọn họ sẽ không nương tay, nếu cậu không có bản lĩnh đánh bại bọn họ thì rất có thể sẽ bị giết chết ở đây!”

“Cậu suy nghĩ cho kỹ đi, bây giờ rời khỏi đây thì vẫn còn kịp!”

Đám người nhà họ Hạng lại bắt đầu châm chọc: “Hạng Tư Thành, đây không phải trò chơi trẻ con, chưa biết chừng mày sẽ tiêu đời đấy!”

“Đúng thế, theo tôi thì cậu nên cút đi, nếu chết ở đây thì chúng tôi lại mất công đào hố cho cậu, nghĩ thôi cũng thấy xui rồi!”

Người nhà họ Hạng nhao nhao cả lên, ai nấy đều ăn nói cay nghiệt. Mười hai Huyết Y Vệ không chịu nổi cảnh thiếu soái bị sỉ nhục, Liệt Long hô lên: “Tất cả Huyết Y Vệ!”

“Có!”

“Cho dù hi sinh tính mạng, chúng ta cũng phải đảm bảo cho sự an toàn của thiếu soái!”

“Rõ!”

Trong mắt mười hai Huyết Y Vệ lóe lên chiến ý, Thẩm Tuyết Liên lạnh lùng ra mặt: “Các người đã quyết tâm rồi thì hãy tiến hành theo quy định đi!”

“Tử sĩ nhà họ Hạng, giết!”

Nhận được mệnh lệnh của Thẩm Tuyết Liên, hai mươi tử sĩ đồng loạt ra tay. Mười hai Huyết Y Vệ thét lên, định xông tới trước mặt Hạng Tư Thành. Đúng lúc này, một bóng đen còn nhanh hơn bọn họ. Chỉ nhìn thấy mấy tia sáng lạnh lóe lên, sau đó là mấy tia máu văng tung tóe, người bịt mặt ở hàng đầu ngã vào vũng máu.

Trước mặt Hạng Tư Thành là một người đàn ông nồng nặc mùi rượu, đang cầm một bầu hồ lô uống ừng ực mấy ngụm liền. Thân thể của anh ta chao đảo, đôi mắt lờ đờ nhìn đám tử sĩ còn lại của nhà họ Hạng, khóe môi nhếch lên, nói với các Huyết Y Vệ: “Em tôi về nhà, người làm anh ba như tôi cũng phải tặng một món quà chứ!”

“Các cậu tránh ra hết đi, cứ giao chúng cho tôi là được!”

“Nói khoác không biết ngượng! Thằng nát rượu ở đâu ra, dám tới nhà họ Hạng giương oai!”

“Đúng thế, giết thằng nát rượu này trước, sau đó sẽ đến lượt Hạng Tư Thành!”

“Tử sĩ nhà họ Hạng, lên!”

Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, đám tử sĩ còn lại xông lên, không để ý tới sống chết. Ma men ợ một hơi, đột nhiên xẹt tới như một cái bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.