Ông Bố Thiếu Soái

Chương 173: Chương 173: Trở về nhà họ Hạng




Thấy một hồi lâu mà anh không có động tĩnh, Thẩm Tuyết Liên vốn hơi cảnh giác, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, nếu đến cửa ải này cũng không qua được, thì Hạng Tư Thành cũng chỉ như vậy mà thôi, bà ta không cần lo lắng!

Thời gian trôi từng chút từng chút, mười phút sau, Hạng Tư Thành vẫn không có ý định xông phá, người nhà họ Hạng bắt đầu kêu lên: “Này, anh có qua đây không hả, không qua đây thì cút xuống núi đi!”

“Hạng Tư Thành! Thực ra anh cũng có thể chọn giống như con chó, bò lên những phiến đá lớn này để qua đây, chúng tôi cũng không làm khó, cũng có thể coi như anh qua cửa ải! Ha ha…”

“Này, để Sellby đứng đây hóng gió đi, tôi phải đi ăn cơm rồi!

Nghe những lời chế giễu của mọi người, vẻ mặt Thẩm Tuyết Liên cũng nhếch cười, sau đó lên tiếng nói: “Hạng Tư Thành, nếu cậu đã không thể qua cửa ải, thì xuống núi đi!”

“Nể tình dòng máu chảy trên người cậu là dòng máu nhà họ Hạng tôi, tôi sẽ không làm khó cậu!”

Hạng Tư Thành nghe thấy Thẩm Tuyết Liên rộng lượng giả tạo, anh bỗng bật cười, nói: “Tôi khuyên các người một câu, tốt nhất đứng xa một chút, nếu không chốc nữa xảy ra chuyện gì, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!”

Cái gì?

Mọi người lập tức nghi ngờ, nhưng đúng lúc này, bỗng một trận ầm ầm lớn vang lên, người nhà họ Hạng bất giác ngẩng đầu, mười chiếc máy bay trực thăng vũ trang AH-64 Apache đang bay vòng tròn trên đỉnh đầu nhà họ Hạng, mỗi chiếc máy bay trực thăng bay thấp xuống đều có mấy họng pháo đen xì xì thò ra, đột nhiên bắt đầu từ từ xoay tròn!

Thẩm Tuyết Liên sa sầm mặt mày, hét lớn: “Không hay rồi! Mau tránh ra!”

Đúng lúc bà ta lên tiếng, mấy trăm họng pháo của mười chiếc máy bay trực thăng cùng phun lửa, âm thanh phụp phụp như pháo hoa, gầm lên đinh tai!

Những phiến đá lớn đó, dưới sự tấn công của hỏa lực mạnh, phút chốc liền vỡ tan, những mảnh đá vụn nhỏ li ti bay khắp nơi, cả con đường dài, khói bụi đầy trời!

Càn quét hơn năm phút, trực thăng vũ trang mới dần dần dừng phun lửa, khói bụi tiêu tan, nhìn lại đám người nhà họ Hạng, đâu còn dáng vẻ cao ngạo trước đó!

Người nhà họ Hạng đứng hai bên đường vì cách quá gần, nên cũng bị không ít mạnh đá vụn bay đập trúng người, có người chảy máu không ngừng, có người ngã xuống đất rên rỉ, còn đám người Thẩm Tuyết Liên đứng lên bậc cao, vẻ hào nhoáng diễm lệ trước đó, lúc này toàn bộ đều đen xám mặt, quần áo đắt đỏ trên người cũng bị phủ một lớp khói bụi.

Nhìn lại hiện trường, những phiến đá cản đường đó đã biến thành sỏi đá, Hạng Thiếu Quân trợn mắt sững sờ, Hạng Tư Thành mỉm cười: “Anh trai, chúng ta đi thôi!”

Hai người dẫn đầu, mười hai Huyết Y Vệ đi theo, họ bước đi qua con đường dài, đi đến trước cổng phủ nhà họ Hạng, Hạng Tư Thành nhìn Thẩm Tuyết Liên thảm hại, cười nhẹ: “Kiểu đón khách của các người, đúng là sáng tạo đấy…”

“Hạng Tư Thành, mẹ kiếp…. cậu….”

Hạng Bân ôm bên má bị sỏi đá bắn vào bị thương, lời còn chưa nói ra miệng, Hạng Tư Thành bỗng quay đầu, ánh mắt sắc lạnh thấu xương rơi đúng vào hắn ta!

Toàn thân Hạng Bân run run, lại nuốt lời muốn nói vào trong!

Hạng Tư Thành nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Đừng quên lời mà mày vừa nói!”

Hạng Bân liền chột dạ, lời vừa nói?

Nếu ăn hết chỗ hòn đá này, thì không phải ăn thành sỏi thận ư!

Còn Thẩm Tuyết Liên nhìn anh với hàm ý thâm sâu, bà ta từng nghĩ đến rất nhiều cách mà Hạng Tư Thành có thể qua ải, nhưng không nghĩ đến, anh lại dùng cách bá đạo như vậy!

Đá lớn cản đường?

Đơn giản!

Cho nổ là được!

“Bà Thẩm, cửa ải này, đã qua chưa?”

Đúng thế, bà Thẩm!

Hạng Tư Thành sẽ không thừa nhận Thẩm Tuyết Liên là người nhà họ Hạng, trong mắt anh, bà Hạng chỉ có thể là bà nội của mình thôi!

Ánh mắt Thẩm Tuyết Liên hiện lên tia thù hận, nhưng, liền che giấu ánh mắt đó và đi đến nói: “Qua cửa ải đầu tiên rồi thì vào phủ đi!”

Đi vào cổng lớn phủ họ Hạng, trước mặt là một con đường thủy rộng khoảng mười mét!

Hai bên là người nhà họ Hạng mặc áo đen đứng chật kín.

Tuy họ không động đậy nhưng toàn thân tỏa ra sát khí khiến không ai dám coi thường!

Những người này chắc chắn đều là cao thủ từng nhuốm máu!

Thẩm Tuyết Liên trầm giọng nói: “Tiền trải đường, lính dựng cầu, một gia tộc lưu truyền ngàn năm, duy có hai điều này không thể mất đi!”

“Tiền tài và sức mạnh!”

“Hạng Tư Thành, con đường sông này, không có cầu không có bậc, chỉ có thể dùng tiền san bằng, chỉ cần cậu có thể đi qua đường sông này, đi đến chủ đường nhà họ Hạng, thì coi như cậu vượt qua thử thách!”

Mọi người liền kinh hãi, đường sông này dài mười mét, rộng ba mét, nước sâu đến năm mét, tiền là tiền giấy, vừa nhẹ vừa mỏng, nếu phải lấp đầy con đường sông này, thì phải cần bao nhiêu tiền đây!

“Hạng Tư Thành! Mày chỉ là một tên lính, thì có được bao nhiêu tiền? Cửa ải này, mày tuyệt đối không qua được!”

“Đúng thế, tao nói cho mày biết, bơi qua thì không tính, nhưng, tao có thể cho mày một cách, đó là uống cạn nước trong đó, sau đó đi qua, ha ha…”

Mọi người châm biếm chế giễu, Hạng Tư Thành còn chưa nói gì, một giọng nói đầy nội lực vang lên phía sau: “Chỉ là đường sông dài mười mét, có gì đáng sợ?”

Sau đó, một bóng người xuất hiện ở cổng phủ, phía sau anh, rất nhiều người bê từng chiếc hòm lớn đi vào, vừa vung tay, chiếc hòm được mở ra, ánh vàng lấp lánh!

Nhìn từng hòm vàng, những tiếng cười nhạo liền kẹt ở cổ họng, người đi đến cao ngạo nói: “Tống Chí Đông tôi lấy ba mươi triệu vàng kim, trải đường dựng cầu, tiễn người anh em của tôi trở về nhà họ Hạng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.