Ông Bố Thiếu Soái

Chương 172: Chương 172: Xông vào núi, tiến vào phủ họ Hạng!




Hạng Vấn Hà nhìn vẻ thách thức không hề che giấu liền nổi giận, nhìn Tù Ngưu nửa người đầy máu me, quát lớn: “Khốn khiếp! Cổng lớn nhà họ Hạng tao là để mày tùy tiện xông vào hả?”

“Nếu đã đến rồi thì để lại cái mạng đi!”

Nói xong, bên ngoài cửa bỗng có một đám người xông vào, toàn thân bừng bừng sát khí, khí thế của họ không hề yếu hơn Tù Ngưu bao nhiêu!

Đây chính là lực lượng của danh gia vọng tộc, hơn hẳn vẻ trang trọng úy nghiêm của cái gọi là phú hào thế gia.

Tù Ngưu cao ngạo không hề sợ hãi, lên tiếng nói: “Lời nói, tôi đã chuyển đến rồi!”

“Nếu tôi không đi ra được khỏi đây, ngày mai nghênh tiếp các ông sẽ là ba mươi ngàn kỵ binh vùng biên giới phía Bắc!”

“Mẹ kiếp! Mày dọa ai hả! Bây giờ tao thịt mày, xem xem mày có thể làm gì nhà họ Hạng tao!”

“Chú Ba!”

Giọng nói uy nghiêm của Thẩm Tuyết Liên vang lên, nhìn Tù Ngưu, nhàn nhạt nói: “Thiếu soái vùng biên giới Phía Bắc mà anh nói là đứa con bị nhà họ Hạng từ bỏ, Hạng Tư Thành?”

Tù Ngưu ngẩng cao đầu, khí thế nói: “Chỉ một nhà họ Hạng mà cũng dám nói đứa con bị bỏ?”

“Nhà họ Hạng phải vinh dự vì thiếu soái!”

Giọng điệu của Tù Ngưu dường như rung chuyển trời đất, vì trong mắt nỗi một quân lính biên giới phía Bắc, thiếu soái như thần!

“Ha ha, tốt, không hổ là con cháu của nhà họ Hạng ta, cho dù là đứa con bị từ bỏ, cũng có thể làm nên trò trống!”

“Nhà họ Hạng tôi tốt xấu gì cũng là danh gia vọng tộc truyền đời ngàn năm, quy tắc từ xưa, hai quân giao chiến, không chém sứ giả, về nói với Hạng Tư Thành, giờ ngọ ngày mai, nhà họ Hạng tôi mở cửa đón khách!”

“Nhận thiệp, tiễn khách!”

Tù Ngưu nhìn Thẩm Tuyết Liên, tiễn khách? Đúng thế, Thẩm Tuyết Liên ngạo nghễ nói với Tù Ngưu, nhà họ Hạng hiện tại, cho dù Hạng Tư Thành anh là con trai của vợ chính thức, nhưng cuối cùng cũng chỉ là khách!

Ngày hôm sau, bầu trời trong mát, mây trắng bao phủ!

Hạng Tư Thành và Hạng Thiếu Quân đều thay một chiếc áo dài tay màu trắng, mười hai Huyết Y Vệ, mặc áo màu đỏ như máu, yên lặng theo sau Hạng Tư Thành, sát khí ngút trời ngấm ngầm đan xen, như một con rồng lớn màu đỏ máu, gầm lên với trời!

“Nhã Nhã, em và Yên Nhi ở đây đợi anh về nhé!”

Hạng Tư Thành dịu dàng nói.

Vân Tịnh Nhã ôm Vân Yên Nhi, tuy lo lắng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, chỉ nói bốn chữ: “Anh cẩn thận nhé”.

Lý Hồng Địa khom người: “Thiếu soái yên tâm, thuộc hạ dùng tính mạng để bảo đảm, nhất định bảo vệ tốt cho an toàn của phu nhân!”

Đôi mắt anh nghiêm nghị, ánh mắt tỏa ra hàng vạn ánh sao, hô lớn, khí thế mạnh mẽ: “Xuất phát!”

Hôm nay, cổng nhà họ Hạng, trang trọng và trang nghiêm!

Rất nhiều thành viên nhà họ Hạng lần lượt trở về, con đường dài mười mét dẫn đến khu nhà lớn nhà họ Hạng bằng phẳng và rộng rãi, ở hai bên đường, cứ cách năm mét lại có một người nhà họ Hạng ăn mặc chỉnh tề đứng đó.

Hai anh em Hạng Tư Thành và Hạng Thiếu Quân đi lên theo bậc thang, mười hai Huyết Y Vệ phía sau đi theo sát nhau!

Ở cuối con đường dài, Thẩm Tuyết Liên dẫn tất cả con cháu đừng hiên ngang trong gió!

Nhìn cánh cổng lớn phủ họ Hạng thấp thoáng, lúc này, Hạng Tư Thành cũng hơi thất thần!

Lúc bỏ nhà đi, anh chỉ là một đứa trẻ chịu ấm ức tủi nhục, không có chỗ dựa, khi quay về, anh đã là thiếu soái vùng biên giới phía Bắc nắm trong tay ba mươi ngàn kỵ binh, vạn người ngưỡng mộ!

Mười năm, thay đổi quá nhiều quá nhiều!

Đủ để khiến một người từ cây nhỏ bé trở thành cây đại thụ chọc trời!

“Hạng Tư Thành!”

Vẻ mặt Hạng Bân càng hống hách, gọi lớn: “Hạng Tư Thành! Không phải mày rất giỏi hả! Mày đến đây! Nếu mày đến được đây, tao sẽ ăn hết đống đá đấy!”

“Tư Thành…”

Hạng Thiếu Quân lo lắng lên tiếng, vì với anh ta, những phiến đá cản đường trước mắt, họ vốn không thể di chuyển được!

Kể cả thuê hơn một trăm người cùng ra tay, e rằng cũng phải mất một ngày!

Hạng Tư Thành mỉm cười, không hề hốt hoảng: “Anh trai, cứ đợi một lúc là được!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.