Khóe miệng của vô số người không khỏi giật giật, những thứ đồ màu vàng lấp lánh ấy là mười ngàn lượng vàng!
Tiền mặt đã là gì!
Đồ trong những chiếc va li này còn hơn cả tiền nữa!
Lúc này, sắc mặt của Lưu Bằng Vũ trở nên khó coi. Mặc dù giá trị của mười ngàn lượng vàng không nhỏ chút nào, nhưng nhà họ Lưu được xưng là “Lưu nửa thành phố”, tất nhiên cũng có thể lấy ra được, tiếc rằng chỉ có tiền không thì không thế kiếm được nhiều vàng thỏi như thế này.
“Hừ, chỉ là mấy cục vàng thỏi thôi mà!”, Lưu Bằng Vũ khinh thường hừ một tiếng: “Mấy tờ chứng nhận quyền sử dụng đất của nhà họ Tưởng toàn là những địa điểm tốt nhất ở thủ đô, có nơi nào là dưới chục triệu?”
“Vài cục vàng thỏi ấy đã là gì?!”
“Khách tới chúc mừng cô Yên Nhi nhận nhà họ Tưởng làm họ hàng!”
Dứt lời, bên ngoài lại vang lên tiếng hô. Sau đó, một đoàn người nối đuôi nhau bước vào, đi đầu là một người nước ngoài tóc xanh mắt vàng.
Anh ta tiến hành lễ nghĩa của quý tộc phương tây, nói với Tưởng Thiên Tề bằng tiếng Hoa rất chuẩn: “Chúng tôi nhận lệnh của anh ma men, tới chúc mừng cô Yên Nhi nhận họ, đồng thời còn mang tới một món quà“.
Dứt lời, anh ta vung tay lên, mấy người đằng sau nhao nhao mang đồ ra. Người đi đầu trầm giọng đọc: “Ba trăm mẫu ruộng màu mỡ dưới chân núi Kavkaz!”
“Một căn biệt thự sản xuất rượu vang Anh!”
“Một căn biệt thự ở thảo nguyên Auslon!”
“Một dãy phố kinh doanh bên bờ sông Saipan!”
“Anh ma men xin thay mặt cô Yên Nhi để đáp lễ nhà họ Tưởng!”
Chấn động!
Mọi người khiếp sợ đến mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
Những tiếng nuốt nước miếng vang lên liên tiếp.
Woa!
Tuy rằng dòng độc đinh của nhà họ Tưởng rất tôn quý, nhưng công chúa của vùng biên giới phía Bắc cũng không thua kém gì cả!
Trong đó còn có hơi hướm của sự cảnh cáo, đừng tưởng rằng chúng tôi lép vế hơn nhà họ Tưởng mà có thái độ lồi lõm với chúng tôi. Đằng sau Vân Yên Nhi là Tống Chí Đông - tài thần của tỉnh Lỗ, ma men - sát thủ mang tầm cỡ quốc tế, cùng với ba mươi ngàn thiết kỵ của vùng biên giới phía Bắc!
Bọn họ dùng sự thật để tuyên bố với mọi người, công chúa của vùng biên giới phía Bắc cũng tôn quý không kém gì ai!
Bố con Lưu Bằng Vũ chẳng ho he gì nữa, cụp đuổi rời khỏi đó trong lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng. Nếu không thì sao? Ở lại để Hạng Tư Thành làm sượng mặt à?
- ---------------------------