Tưởng Thiên Tề cười khổ một tiếng, nói với Tưởng Đại Huân ở bên cạnh: “Thằng ba, cô con gái nuôi này của con ghê gớm đó!”
Tưởng Đại Huân chỉ mỉm cười: “Bố, ngay từ đầu con đã coi Yên Nhi là con gái rồi, cho dù có những thứ đó hay không thì con cũng nhận con bé làm con gái, nhận Hạng Tư Thành làm anh em!”
“Không liên quan đến điều gì khác!”
“Ha ha... Nói hay lắm!”
Tưởng Thiên Tề cười ha ha, vỗ mấy phát vào vai Tưởng Đại Huân: “Ai nói nhà họ Tưởng chỉ có hai người tài? Ba đứa con trai của Tưởng Thiên Tề này đều có khí phách như nhau!”
“Lần này nhận họ như vậy là đúng lắm!”
Hai người anh trai của Tưởng Đại Huân cũng gật đầu tán thành với lời nói của bố mình. Giờ khắc này, bọn họ không còn khinh thường chút nào nữa, coi Hạng Tư Thành ngang hàng với mình.
Bữa tiệc sau đó vô cùng rầm rộ, trong vô số lời chúc mừng, nghi lễ nhận họ kết thúc mỹ mãn.
Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã không ở lại quá lâu, dưới sự lưu luyến của hai đứa bé, bọn họ chuẩn bị về thành phố Thiên Hải ngay trong tối hôm đó. Nhà họ Tưởng cử xe riêng tiễn bọn họ ra khỏi thủ đô. Trời đã tắt nắng, tài xế là người hay nói, bắt chuyện với Hạng Tư Thành.
“Anh Hạng, anh biết không? Trước kia con đường này là đường đất, khi ấy thời thế loạn lạc, trên đường toàn là cướp bóc, đâu yên bình như bây giờ...”
Còn chưa dứt lời, một khúc cây bỗng lăn từ phía trước tới. Tài xế phanh gấp, chiếc xe vừa lấy lại thăng bằng thì một nhóm người nhảy ra từ bụi cỏ ven đường, bao vây xung quanh chiếc xe.
Nhìn côn và mã tấu trong tay bọn họ, tài xế sợ phát run, Vân Tịnh Nhã ôm Vân Yên Nhi đang ngủ, lo lắng nói: “Chúng ta gặp cướp à?”
“Tư Thành, làm sao bây giờ?”
“Đằng sau còn có năm ngàn thiết kỵ của vùng biên giới phía Bắc, bọn họ hộ tống bản thiếu soái suốt cả hành trình!”
Ực!
Tên cầm đầu nuốt nước bọt cái ực, vẻ mặt chấn động tột độ.
Hạng Tư Thành nhặt thanh mã tấu dưới mặt đất lên đưa cho gã rồi nói với vẻ mặt chân thành: “Đây, tiếp tục màn trình diễn của mày đi!”
- ---------------------------