Ông Bố Thiếu Soái

Chương 515: Chương 515: Đòi tiền




“Ông muốn chết không?”, Hạng Tư Thành ngồi quỳ bên cạnh ông ta, rồi hỏi.

So với những người khác, Dương Viễn Sơn vẫn khá xuất sắc, cho dù bị phế một cánh tay, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hừ một câu, chỉ sắc mặt tái nhợt, cắn chặt răng mà thôi.

“Xin cậu tha cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cậu”, Dương Viễn Sơn nói.

“Báo đáp? Tôi thấy chắc là báo thù đấy”, Hạng Tư Thành mỉm cười, lúc này với Dương Viễn Sơn, anh giống như ác ma.

“Không dám”, Dương Viễn Sơn vội lên tiếng.

Bây giờ tình thế mạnh hơn người, ông ta đã không dám nghĩ đến muốn lấy Thái Tuế nữa, điều duy nhất ông ta muốn là giữ được tính mạng, lúc này, ông ta cũng hiểu rốt cuộc tự tin của Hạng Tư Thành đến từ đâu.

Dám giết người rồi còn chạy ra tranh đoạt, vốn không phải là người bình thường, đáng tiếc trước đó ông ta bị quỷ dẫn lối, lại lo lắng thứ đó bị lấy đi, vì vậy không điều tra nhiều đã chặn đường.

Với năng lực của Hạng Tư Thành, ắt sẽ để lại một vài sự tích ở thành phố Thiên Hải, nếu ông ta điều tra trước, chắc chắn không thể rơi vào hoàn cảnh thê thảm này.

“Thôi, cũng không phí lời với ông nữa, vừa nãy tôi mua thuốc quý tốn tám mươi triệu, bây giờ vẫn cảm thấy đau lòng, nếu không phải ông nhảy ra nâng giá, thì cũng không tốn nhiều tiền như vậy, ông phải đền bù cho tôi, cho tôi một con số thích hợp, hơn nữa trong vòng nửa tiếng, tôi phải có được”, Hạng Tư Thành nhàn nhạt nói.

Đã có dê béo dâng đến cửa, anh cũng không thể không nhận, như vậy cũng không cần đi vay tiền, đây cũng là lý do vì sao khi Dương Viễn Sơn muốn nổ súng, anh không lấy mạng ông ta, chỉ phế một cánh tay.

Đối với anh, tiền còn quý giá hơn tính mạng của Dương Viễn Sơn.

Dương Viễn Sơn nghe lời nói của Hạng Tư Thành, thầm chửi trong lòng, rõ ràng là Hạng Tư Thành nhảy ra nâng giá, nếu Hạng Tư Thành không nâng giá bừa bãi, ông ta đã mua được với giá thấp hơn, đâu cần làm chuyện này.

Nhưng bây giờ ông ta không dám nói ra lời như vậy, ông ta không hề nghi ngờ nếu mình không khiến Hạng Tư Thành hài lòng, chắc chắn mình sẽ giống như những chiếc xe đó, lăn xuống vách núi, chết chắc.

“Bây giờ tôi gọi điện thoại, trong vòng nửa tiếng có thể lấy được một trăm triệu tiền mặt”, Dương Viễn Sơn vội nói.

Đối với ông ta, đương nhiên mạng của mình còn quý giá hơn tiền, hơn nữa vì để Hạng Tư Thành không thay đổi chủ ý, ông ta trực tiếp đề xuất một trăm triệu, đương nhiên, đây cũng là số tiền mà ông ta có thể có được trong thời gian ngắn.

“Ừm, được, ông gọi điện đi”, Hạng Tư Thành gật đầu.

Dương Viễn Sơn không dám từ chối, vội gọi điện, bắt đầu gom tiền.

Hạng Tư Thành nhân cơ hội này, về đến xe, lúc này Vân Y Y khá hưng phấn, khuôn mặt đỏ ửng, thần sắc kích động nhìn Hạng Tư Thành.

Những gì Hạng Tư Thành thể hiện trước đó thực sự quá ngầu, ngoại trừ ở nước ngoài, cô ta rất ít nhìn thấy cảnh tượng như này, Hạng Tư Thành làm hài lòng tất cả mong muốn của cô với cao thủ.

Hạng Tư Thành cũng không cho cô ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp lấy số thẻ của cô ta.

Mười phút sau, một trăm triệu vào tài khoản của Vân Y Y.

“Như vậy được chưa?”, Dương Viễn Sơn cẩn thận hỏi.

“Vẫn chưa đủ, nếu sau này ông báo cáo bị lừa gạt, không chừng ngân hàng sẽ tìm đến tôi”, Hạng Tư Thành nói.

Dương Viễn Sơn thầm chửi trong lòng, biết được sức mạnh của Hạng Tư Thành, cho dù cho ông ta mười lá gan, ông ta cũng không dám chọc vào, sao có thể vì một trăm triệu mà tìm nguy hiểm cho mình.

“Thế cậu nói phải làm thế nào?”, Dương Viễn Sơn thông minh hỏi.

Ông ta cũng hiểu bây giờ bất kỳ lời bảo đảm và cam kết nào cũng chắc chắn không có ý nghĩa với Hạng Tư Thành.

“Ừm, gửi chứng cứ phạm tội của ông qua đây đi”, Hạng Tư Thành suy nghĩ nói.

“Tôi…”, Dương Viễn Sơn hơi do dự, mấy năm nay ông ta làm rất nhiều chuyện xấu, cộng cũng lại đủ để xử bắn mấy lần rồi, một khi chứng cứ phạm tội của ông ta bị công bố ra ngoài, ông ta sẽ không còn cơ hội trở mình nữa.

“Làm sao, còn do dự? Chứng cứ phạm tội của ông nhiều nhất cũng chỉ khiến ông chết thôi, nhưng bây giờ tôi có thể làm điều này, ông từ từ suy nghĩ đi”, Hạng Tư Thành nhàn nhạt nói.

Dương Viễn Sơn bắt đầu do dự.

Ông ta cảm thấy Hạng Tư Thành nói thực sự có lý, nếu thực sự không muốn để ông ta sống tiếp, cũng không cần rắc rối như vậy, nếu đứng trên lập trường của đối phương, ông ta cũng hiểu việc này, nếu ông ta đi báo cáo số tiền đó thật, sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ cho đối phương, nói không chừng còn bị lấy lại.

Dù sao có nhiều người làm chứng, cũng có thể chứng minh ông ta bị ép bức.

Sau khi ông ta nghĩ kỹ, không do dự nữa, nói thẳng: “Được, tôi đồng ý”.

Lần này khoảng hai mươi phút sau, một bản tài liệu được gửi đến di động của Hạng Tư Thành, trên đó có rất nhiều bằng chứng phạm tội như chủ mưu đứng sau vụ giết người, tội bạo lực, thực sự là gây sốc.

Hạng Tư Thành xem mà trong lòng chấn động, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.

Anh cũng hiểu đây chỉ là một phần trong đó, chuyện nghiêm trọng hơn chắc chắn không nói, nhưng từng này cũng đủ rồi.

“Làm tốt lắm, bây giờ tất cả các ông ném di động xuống núi, sau đó đi bộ về đi”, Hạng Tư Thành đứng lên, vỗ bàn tay mình.

Đương nhiên những người này không dám phản kháng, lần lượt ném di động xuống, sau khi chứng kiến thực lực của Hạng Tư Thành, họ cũng không dám giả bộ ném đi, sợ Hạng Tư Thành phát hiện, thì mình cũng sẽ bị ném xuống cùng di động.

Họ không có tình cảm sâu sắc với di động, không muốn phải chôn cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.