Ông Bố Thiếu Soái

Chương 471: Chương 471: Làm rùa rụt cổ là tốt nhất. 






“Nhưng hôm nay, anh rể, anh đúng là vượt xa tưởng tượng của em, hơn nữa còn thú vị như vậy, với điểm này, em không làm khó nữa, nhận người anh rể như anh!”

Hạng Tư Thành cười không được, khóc không xong, anh có cần thay đổi lập trường nhanh như vậy không….

“Việc đó, tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi….”

“Hiểu nhầm? Hiểu nhầm gì? Chắc không phải anh không thích chị em chứ?”

Nguyệt Uyển Khung bỗng ngồi lên, nhìn Hạng Tư Thành như nhìn quỷ.

“Việc đó… việc đó… thực ra tôi không có hứng thú gì với nữ sắc!”

“Anh bớt xàm đi!”

Nguyệt Uyển Khung lại trở về dáng vẻ công tử bột trước đây: “Vừa nãy khi ở sòng bạc, khi anh nhìn cô em chân dài đó, còn không chớp mắt!”

“Này này, em biết anh có vợ, nhưng bây giờ xã hội này, người đàn ông có bản lĩnh, có ai không có mấy hồng nhan tri kỷ, yên tâm đi, em rất thoáng về vấn đề này!”

Hạng Tư Thành cười khổ không nói.

“Không phải chứ, anh nghĩ gì vậy, chị gái em vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, thân hình tuyệt vời, đúng là nữ thần cực phẩm đấy?”

“Một nữ thần cực phẩm, đồng ý cùng chung một người đàn ông với người phụ nữ khác, anh phải vui chứ, còn muốn thế nào?”

“Chắc không phải anh lo lắng Vân Tịnh Nhã chứ? Anh rể, anh sao thế, cho dù cô ấy là con hổ cái, anh đường đường là thiếu soái, còn có thể để một người phụ nữ kìm chặt?”

Đối diện với lời chất vấn của Nguyệt Uyển Khung, ánh mắt Hạng Tư Thành hơi cúi xuống: “Vừa nãy, có phải anh ngồi vào điện thoại rồi không?”

Một câu nói đột ngột khiến Nguyệt Uyển Khung sửng sốt: “Anh có ý gì?”

Hạng Tư Thành chỉ vào dãy số điện thoại trên màn hình trong xe, trạng thái nhận điện thoại.

“Vãi!”

Nguyệt Uyển Khung liền giật mình, sau khi nhìn rõ số điện thoại, lại thở phào: “Vẫn may vẫn may, là gọi cho chị của em…”

Trong điện thoại, một giọng nói chần chừ vang lên: “Uyển Khung, hai tay chị không tiện cầm điện thoại, cho nên là cô Vân nhận điện thoại giúp chị, hơn nữa, còn mở…”

Trong xe yên tĩnh một lúc, hồi lâu sau, trong điện thoại vang lên giọng nói âm trầm: “Nguyệt Uyển Khung, Hạng Tư Thành, tôi đợi hai người về…”

Họ về đến phòng bệnh, Nguyệt Uyển Khung vẫn cười khổ.

Những lời đó nói riêng tư thì cũng được, nhưng bị nghe được thì khác, đặc biệt là khi đang bình luận một người phụ nữ.

Sắc mặt của Vân Tịnh Nhã trong phòng bệnh như sương lạnh, lạnh lùng nhìn hai người đi vào, trong điện thoại, lại dám nói tính khí cô không tốt, thân hình không đẹp, suýt nữa cô tức phát điên rồi.

Hạng Tư Thành lập tức cảm nhận được một luồng sát khí, vừa đi vào liền vội vàng xóa sạch liên quan đến mình: “Đều là anh ta nói, không liên quan đến anh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.