Ông Bố Thiếu Soái

Chương 470: Chương 470: Vừa nãy anh đúng là quá tuyệt!” 




“Dựa vào chúng mày?”

Hạng Tư Thành hơi nhếch khóe miệng.

“Lão đại Lôi, còn đợi cái gì!”

Lão đại Lôi thở dài nhẹ một hơi: “Xin lỗi, người anh em”.

Trong lòng Hạng Tư Thành hơi có thiện cảm: “Với câu này của ông, tôi sẽ nương tay với ông!”

Cùng với bóng hình của Hạng Tư Thành lay động, mỗi một chỗ đều có bóng người ngã xuống, giữa hơi thở hổn hên đều có tiếng kêu la khắp mặt đất, Chu Bá Quang nhìn thân thủ của Hạng Tư Thành, mặt liền biến sắc, vội vàng hét lên với lão đại Lôi: “Ông còn đợi cái gì! Dùng súng đi!”

Lão đại Lôi hừ một tiếng: “Lấy đông người ức hiếp ít người đã là vô liêm sỉ, lại còn dùng súng, nếu truyền ra ngoài, thể diện của lão đại Lôi tôi đặt ở đâu?”

“Ông!”

Chu Bá Quang hung hãn dậm chân, thấy ánh mắt của Hạng Tư Thành đúng lúc nhìn sang mình, ánh mắt của hắn hơi run run.

“Ông muốn ra tay không?”

Câu nói này của Hạng Tư Thành là nói với lão đại Lôi.

Lão đại Lôi lắc đầu: “Cậu không đánh thương người của tôi, tôi sẽ không ra tay với cậu”.

“Được!”

Hạng Tư Thành gật đầu, đi về phía Chu Bá Quang.

“Mày muốn làm gì?”

Khuôn mặt Chu Bá Quang biến sắc.

“Nguyệt Uyển Như không thích mày, vì vậy, mời mày tránh xa cô ấy một chút!”

“Hừ! Không thích tao? Lẽ nào thích mày?”

“Mày nghĩ rằng tao không biết tình hình của mày? Mày có tư cách gì tranh giành phụ nữ với tao?”

“Việc mà Nguyệt Uyển Như không muốn làm, tao sẽ không cho phép có người ép cô ấy làm!”

Ánh mắt Hạng Tư Thành thấu suốt, nhìn nhẹ như gió mây, nhưng anh nói xong câu này, một luồng khí lạnh tràn khắp toàn thân hắn, sau đó, Hạng Tư Thành nhìn hắn sâu sắc, quay người bỏ đi, không một ai dám ngăn cản!

Cho đến khi hai người rời khỏi phòng, khí lạnh trên người Chu Bá Quang mời dần dần biến mất, nhìn về phía cánh cửa, hung hãn trừng mắt nhìn lão đại Lôi: “Tại sao vừa nãy ông không ra tay?”

“Cậu chủ Chu!”

Lão đại Lôi hơi liếc mắt: “Hình như cậu không làm rõ, tôi, không phải là đàn em của cậu!”

“Tiễn khách!”

“Ông! Hừ!”

“Anh rể! Vừa nãy anh đúng là quá tuyệt!”

Về đến xe, dường như Nguyệt Uyển Khung vẫn chưa bình thường lại từ trong sự kích động vừa nãy, nhìn Hạng Tư Thành với ánh mắt sùng bái.

Hạng Tư Thành cười gật đầu, đột nhiên nhận ra điều gì, liền trừng mắt: “Đừng gọi lung tung!”

Nguyệt Uyển Khung cười he he như không có chuyện gì: “Ban đầu, em thực sự phản đối chị em thích anh, lúc đó, em cảm thấy anh chỉ là một tên lính quèn, cần cái gì thì không có cái đó, sao có thể xứng với chị của em chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.