Ông Bố Thiếu Soái

Chương 289: Chương 289: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của






“Chuyện ấy là không thể nào!”

Hồ Mị Nhi còn chưa mở miệng thì Hồ Vân Long đã từ chối ngay lập tức.

“Ồ? Chẳng lẽ tính mạng của Hồ Khởi Vinh còn không có giá trị bằng mười mẫu đất hoang ấy?”

“Cậu cháu Vân Long, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cho kỹ, không có người thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa đâu…”

Trên mặt Hồ Vân Long hiện lên nét tức giận: “Đó không chỉ đơn giản là mười mẫu đất hoang, mà là khu mộ tổ của nhà họ Hồ!”

“Lương Quốc Đống, rõ ràng là ông có ý đồ khác mà!”

“Ha ha, đúng thế, tôi có ý đồ khác đấy!”

Lương Quốc Đống cười ha ha, ông ta thừa nhận thẳng thừng, nhìn Hồ Vân Long rồi cao ngạo nói: “Có câu gọi là ‘ngai vàng thay nhau ngồi, năm nay đến nhà tôi’! Dựa vào phong thủy của khu mộ tổ ấy, nhà họ Hồ đã phồn thịnh mấy chục đời, cũng nên thỏa mãn rồi! Chẳng lẽ còn định độc chiếm nó đời đời kiếp kiếp sao?”

“Tôi khinh!”

Hồ Vân Long trợn mắt lên: “Nơi đó vốn là mộ tổ của nhà họ Hồ, tổ tiên nhà họ Hồ đã tốn bao công sức mời người tài chỉ bảo, là mảnh đất truyền đời để lại cho con cháu, lấy đâu ra cái chuyện độc chiếm?!”

“Hừ! Nói nhảm ít thôi!”

“Nếu không giao khu mộ tổ ấy ra thì cứ chờ chuẩn bị hậu sự cho Hồ Khởi Vinh đi!”

“Ông…”

“Vân Long!”

Giọng nói của Hồ Mị Nhi bỗng vang lên. Cô ta ngẫm nghĩ bao điều, nhìn Hồ Khởi Vinh đang nằm trên giường bệnh, rồi lại nhìn vẻ mặt chắc mẩm của Lương Quốc Đống, khẽ thở dài một hơi rồi cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý với ông!”

“Chị à, không thể đồng ý với ông ta được!”

Hồ Vân Long lo lắng hô lên.

“Câm miệng!”

Hồ Mị Nhi quát khẽ: “Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn ông nội bỏ chúng ta ra đi sao?!”

“Vân Long, em phải nhớ, có người thì có nhà, nếu không có người, cho dù có tiền tài ngợp trời thì cũng để làm gì đây?”

“Không có người thì cái nhà này cũng tan thành…”

Hồ Vân Long im lặng, Lương Quốc Đống cười ha ha: “Cô Hồ vẫn là người hiểu đạo lý hơn hẳn!”

“Nếu thế thì tôi có một bản hợp đồng đã soạn sẵn ở đây, mời cô Hồ ký vào, sau đó tôi sẽ lập tức bảo ông Tần chữa bệnh cho ông cụ Hồ!”

Hồ Mị Nhi lạnh lùng nhìn ông ta, quả nhiên Lương Quốc Đống đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi. Nhưng lúc này, ông ta là dao thớt, bọn họ là thịt cá, có cách nào được đây?

Hồ Mị Nhi nhận lấy, đang chuẩn bị ký tên thì một cánh tay bỗng vươn ra.

“Khoan đã!”

Đột nhiên, Hạng Tư Thành cười cợt nhìn hợp đồng trong tay, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi vị thần y này, ông chắc bao nhiêu phần trăm là có thể chữa được?”

Ông Tần ngạo mạn nói: “Lão đây ra tay, ít nhất cũng chắc bảy mươi phần trăm là có thể chữa khỏi được, ba mươi phần trăm còn lại thì phải xem số phận ông ta!”

“Ha ha…”

Nghe vậy, Hạng Tư Thành nở nụ cười. Dưới ánh mắt của mọi người, anh xé hợp đồng ra thành hai nửa, nhìn ông ta rồi trầm giọng nói: “Chỉ dám chắc bảy mươi phần trăm mà dám đưa ra cái giá trên trời như vậy, đúng là không biết trời cao đất dày là gì…”

Ông Tần nghe vậy, lập tức nổi giận trợn trừng mắt lên: “Thằng nhóc, cậu nói cái gì hả?!”

“Hừ! Dám nói lão đây không biết trời cao đất dày là gì? Nếu bây giờ cậu có thể tìm được một người giỏi y thuật hơn lão trong cái thành phố Tô Hàng này, kể từ giờ lão sẽ không bao giờ đụng vào y thuật nữa!”

“Ha ha, coi mình là thần y số một thiên hạ thật rồi hả?”

Lúc này, ánh mắt của Lương Quốc Đống cũng trở nên hằm hè, ông ta nhìn Hạng Tư Thành, sau đó lại nhìn Hồ Mị Nhi, nhíu mày nói: “Cô Hồ, thằng nhóc này là ai, cô có biết để cậu ta ăn nói lung tung ở đây thì sẽ có hậu quả thế nào không?”

Hồ Mị Nhi mở miệng nói: “Đây là chồng…”

Còn chưa nói hết câu thì Hạng Tư Thành đã ngắt lời cô ta: “Tôi chỉ là một người bình thường từng mang ơn nhà họ Hồ, không có tiếng tăm gì cả, ông chủ ăn trên ngồi trước như ông không biết tôi cũng là điều dễ hiểu”.

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hạng Tư Thành, Hồ Mị Nhi lẳng lặng nuốt những gì định nói ngược trở về. Mặc dù không hiểu vì sao Hạng Tư Thành lại phải giấu diếm thân phận, nhưng cô ta tin rằng anh có mục đích của mình.

Lương Quốc Đống nhìn chằm chằm vào Hạng Tư Thành một lúc, đúng là ông ta không biết anh, vả lại quần áo trên người anh cộng lại chỉ khoảng hai trăm tệ, trong mắt ông ta lập tức hiện lên nét khinh thường: “Thằng nhóc, nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện, cút đi!”

“Ông chủ Lương độc đoán thật đấy, quyền nói chuyện của người khác cũng muốn tước đoạt hả?”

Lương Quốc Đống nở nụ cười âm trầm: “Đừng nói tới chuyện tước đoạt quyền nói chuyện của mày, với loại nhãi ranh nghèo hèn như mày, tao có thể khiến mày bốc hơi khỏi thế gian trong sự im ắng ấy chứ!”

“Không cần nhiều lời!”

Ánh mắt của ông Tần cũng trở nên âm u, chỉ vào Hạng Tư Thành và nói: “Bảo thằng nhóc này ba quỳ chín lạy với tôi, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không cứu người!”

Lương Quốc Đống tươi cười hả hê, ông ta nhìn Hồ Mị Nhi: “Ông Tần là thần y mà khó khăn lắm tôi mới mời tới được, ông ấy mà tức giận thì đến cả tôi cũng bó tay…”

“Lương y như từ mẫu, y đức của ông rớt vào bụng chó rồi hả?”

Hạng Tư Thành cười lạnh một tiếng, nói mà không hề khách khí chút nào.

“Mày…”

Ông Tần tức đến mức râu ria dựng đứng hết cả lên, đang định quát mắng thì như thể nghĩ tới điều gì đó, ông ta nở nụ cười âm trầm: “Thằng nhóc, tùy mày nói sao cũng được, giữa tính mạng của ông cụ Hồ và một thằng nhóc nghèo hèn, tao tin là bọn họ sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác nhất!”

“Này nhé, một thằng nhóc nghèo lặn lội đường xa tới thăm, mang theo tấm lòng cảm kích biết ơn, kết quả lại bị người mà mình tới thăm ép phải quỳ xuống trước mặt người khác, mày nói xem thằng nhóc nghèo hèn ấy sẽ cảm thấy thế nào?”

“Ha ha, lão có hứng thú với màn kịch ấy lắm!”

“Nhưng lão phải nhắc nhở một câu, tình huống của bệnh nhân không ổn định chút nào, nếu chữa trị muộn một phút thôi thì hiệu quả cũng sẽ khác hẳn!”

Lương Quốc Đống cười hê hê nhìn Hồ Mị Nhi: “Cô Mị Nhi, ông Tần đã lên tiếng rồi, thời gian không chờ đợi một ai đâu…”

“Ha ha, trông vẻ mặt đắc chí chưa kìa, tưởng rằng không có các người thì bọn này không làm được gì chắc?”

“Sao? Chẳng lẽ là mày làm được gì à?”

Ông Tần khinh thường cười môt tiếng, đồng thời châm chọc nói. Ai ngờ Hạng Tư Thành lại gật đầu: “Đúng thế, tôi làm được!”

Thời gian ngưng đọng lại mất ba giây, sau đó là một tràng cười giễu cợt. Lương Quốc Đống chỉ vào Hạng Tư Thành, nói với Hồ Mị Nhi: “Cô Mị Nhi, thể loại bát nháo gì nhà họ Hồ các cô cũng tiếp đón hết nhỉ…”

“Ngay cả loại tâm thần như thế này mà cũng có dính dáng đến?”

Sau đó, ông ta cười cợt đi tới trước mặt Hạng Tư Thành, cao ngạo nhìn anh: “Thằng nhóc, tao nói cho mày biết, ngoài ông Tần ra thì trong cái thành phố Tô Hàng này không có một ai có thể cứu được Hồ Khởi Vinh!”

“Nếu tôi có thể tìm được người khác thì sao?”

Câu hỏi đột ngột của anh khiến Lương Quốc Đống sửng sốt. Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Hạng Tư Thành, trong lòng ông ta dâng lên sự nghi hoặc, bèn quay đầu nhìn ông Tần. Thấy ông Tần gật đầu khẳng định, nỗi nghi hoặc trong lòng tan biến hết, ông ta cười ngạo mạn: “Nếu mày có thể tìm ra được, tao cắt đầu xuống cho mày làm bóng đá!”

“Xin lỗi, tôi không đá thùng rác!”

“Mày…”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.