“Ái chà, đông vui quá nhỉ!”
“Tống Khoát, dù gì ông cũng hơn sáu mươi tuổi đầu rồi, bắt nạt một người bằng tuổi cháu mình, có thấy xấu hổ không hả?”
“Có giỏi thì tới đây kiếm chuyện với tôi này!”
Một giọng nói xa lạ vang lên, ông hai Tống - Tống Khoát ngẩng đầu lên: “Ơ kìa, đúng là khách quý hiếm gặp, không ngờ ngay cả ông năm Chu của nhà họ Chu cũng tới cơ à?”
Đó là một người đàn ông trung niên trông có vẻ giàu có, đứng thứ năm trong nhà họ Chu. Tuy rằng xếp thứ năm, nhưng ông ta lại giỏi kinh doanh, quyền lợi thực tế trong tay ông ta không thua kém gì gia chủ nhà họ Chu.
Ở thành phố Bất Dạ, nhà họ Chu chủ yếu kinh doanh sòng bạc, buôn bán muối lậu và lương thực, trong số đó, sòng bạc thuộc quyền phụ trách của ông năm Chu.
Thành phố Bất Dạ có những sòng bạc xa hoa to lớn nhất cả nước, ngay cả thành phố Vịnh được xưng là thành phố cờ bạc cũng không thể sánh bằng. Mà sòng bạc Chu Thị mà nhà họ Chu kinh doanh đủ để lọt top ba trong số tất cả sòng bạc trên cả nước.
Người quản lý sòng bạc nhà họ Chu chính là ông năm Chu.
Nắm trong tay quyền quản lý sòng bạc có thể kiếm bộn tiền mỗi ngày, không cần nói cũng biết ông năm Chu có địa vị thế nào.
Hơn nữa, mặc dù có đủ vốn liếng, nhưng ông ta rất thông minh, cũng có cả dã tâm, vậy nên chưa tới bốn mươi tuổi đã từ một con cháu chi thứ trở thành người cầm quyền, đến cả chi chính cũng phải ngước nhìn, hơn nữa còn quản lý sản nghiệp quan trọng như thế. Xét theo phương diện đó, ông năm Chu thực sự rất đáng gờm.
“Năm Chu, chẳng lẽ anh không muốn biết khách mà nhà họ Tống mời là ai sao?”
Đột nhiên, Tống Khoát nở nụ cười quỷ dị, mở miệng nói.
Nghe ông ta nói như vậy, ông năm Chu lập tức sinh lòng cảnh giác. Được nhà họ Tống coi là khách quý thì tất nhiên không phải nhân vật vô danh tiểu tốt gì.
Nhưng ông ta nhìn sang, tuy rằng Vân Tịnh Nhã rất xinh đẹp, nhưng lại chưa gặp bao giờ, Vu Thọ thì mang bộ mặt lạnh như tiền, mặc áo blouse trắng, hệt như một bác sĩ.
Còn về Hạng Tư Thành, tuy rằng khí thế không tầm thường, nhưng nghĩ kỹ lại thì trong đầu ông ta không hề có nhân vật như thế.
Làm cái nghề này của ông ta, nhớ mặt là yếu tố cơ bản nhất, không chỉ là trong thành phố Bất Dạ, mà khắp cả nước này, chỉ cần là những nhân vật tai to mặt lớn thì ông năm Chu đều có ấn tượng, nhưng ông ta rà soát một lượt trong đầu rồi, vẫn thấy ba người này lạ mặt.
Lẽ nào nhà họ Tống đang cố tỏ vẻ bí ẩn?
Nhưng cũng chưa chắc, với bản tính cẩn thận, ông năm Chu thà tin còn hơn không, bèn đi lên phía trước, khách khí nói với Hạng Tư Thành: “Xin hỏi cậu đây tên họ thế nào? Tới thành phố Bất Dạ để làm gì?”
Hạng Tư Thành hiểu suy nghĩ của ông năm Chu, nhưng anh chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái nào. Vu Thọ ở bên cạnh ngầm hiểu, lạnh lùng nói: “Ông không xứng được biết!”
“To gan! Có biết đây là ai không? Đây là…”
Chu Long ở bên cạnh nổi cáu, ông năm Chu giơ tay lên ngăn cản hắn, giọng nói không còn sự hòa nhã như vừa rồi nữa: “Tôi tuy bất tài, nhưng cũng coi như có đôi chút quyền lực trong nhà họ Chu, cảm thấy nhà họ Chu cũng đã xông pha nhiều năm, từng gặp không ít nhân vật có máu mặt, nói thật, không có mấy ai mà tôi không xứng biết tên!”
“Không xứng không phải bởi vì thân phận, chỉ là chuyện mà nhà họ Chu làm ra không xứng mà thôi”.
Hạng Tư Thành cười lạnh, châm chọc nói.
Chuyện mà nhà họ Chu làm?
Ông năm Chu sửng sốt, lập tức nhìn về phía Chu Long.
Chu Long không dám giấu diếm ông năm Chu, kể lại tường tận mọi chuyện đã xảy ra. Lúc này, trên mặt ông năm Chu hiện lên sự ngưng trọng.
Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng to tát gì, theo lý mà nói thì đúng là nhà họ Chu đuối lý, đối phương thế mạnh, bọn họ bị ăn đòn cũng là đáng đời, nhưng vấn đề nằm ở chỗ ba người Hạng Tư Thành ra tay quá mạnh, không chỉ đánh Chu Hổ bị thương nặng, mà ngay cả đám người của Chu Long cũng không thắng thế nổi.
Đã thế còn bị bao người chứng kiến như thế, nếu cứ thế bỏ qua chuyện này thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của nhà họ Chu.