Ông Bố Thiếu Soái

Chương 270: Chương 270: Tao là Hạng Tư Thành






“Bản thiếu gia nuốt lời thì đã làm sao?”

“Cũng không xem xem mày là cái thá gì, còn muốn cho tao quỳ xuống xin lỗi mày thật!”

Ánh mắt Điền Thịnh hiện lên vẻ khinh miệt!

Người xưa có câu, rồng cũng khó thắng được rắn địa phương, huống hồ, dáng vẻ của Hạng Tư Thành cũng không giống con rồng mạnh!

*Rồng mạnh cũng khó thắng được rắn địa phương: cũng có ý là phép vua thua lệ làng.

“Ha ha… Mày biết không? Con người tao, ghét nhất là người không giữ lời!”

“Xì! Mày ghét? Mày là cái gì mà cũng có tư cách phát ngôn bừa bãi ở đây?”

“Nhìn rõ cho tao! Ở đây, đều là người của tao!”

“Tao muốn lấy hai cái chân của mày, thì sẽ không để mày đi khập khiễng ra khỏi đây!”

Câu này Điền Thịnh nói không sai, ở hiện trường đều là những người chơi xe cải tạo, nhưng không có người nào có thể vượt mặt Điền Thịnh, lâu dần, anh ta ngầm trở thành đại ca ở đây, một tiếng hô trăm người trả lời!

Anh ta nói xong, một vài người đứng xem bao vây đến với vẻ mặt bất thiện!

Điền Thịnh thấy cảnh này, khuôn mặt hiện nụ cười ngạo mạn: “Nhóc con, còn không cút đi?”

Hạng Tư Thành liếc nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ coi thường: “Chỉ dựa vào mấy tên ăn hại này?”

“Nhãi con! Không cho mày thấy sự lợi hại của bản thiếu gia, mày đúng là không biết trên trán Mã Vương gia có mấy mắt!”

Mã Vương gia là một nhân vật thần thoại, có thêm con mắt thần (giống như Nhị Lang thần Dương Tiễn) “Mã Vương gia có ba con mắt” là ý nói người đặc biệt, rất lợi hại.

Nói xong, Điền Thịnh đi đến trước mặt Hạng Tư Thành với vẻ mặt coi khinh, sau đó nâng chân đạp mạnh về phía lồng ngực của anh!

Đáy mắt Hạng Tư Thành hiện lên vẻ sắc lạnh thâm sâu!

Hạng Tư Thành không đợi chân của Điền Thịnh đạp lên người mình, chân phải của anh như sấm sét, một đạp ấn mạnh vào lồng ngực của Điền Thịnh!

Ầm!

Dưới ánh mắt của mọi người, cơ thể Điền Thịnh như cánh diều giấy đứt dây, trực tiếp bay ra xa, đập mạnh lên thân xe Ferrari phía sau!

Phập!

Hai con ngươi của Điền Thịnh trố ra, chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi sục, cổ họng hơi ngọt, khóe miệng nhỏ một chút máu đỏ!

Khoảnh khắc vừa nãy, Điền Thịnh chỉ cảm thấy dường như có một chiếc xe tải lớn đâm mạnh vào người mình, mùi vị đó, anh ta không muốn thử lần thứ hai!

“Cậu Điền! Cậu không sao chứ!”

Mọi người lập tức xông đến, mỗi người một tay đỡ anh ta dậy!

Điền Thịnh đẩy mọi người ra, vô cùng tức tối: “Mẹ kiếp, sắp chết rồi còn có thể không sao à?”

“Lên hết cho tao! Đánh chết hắn cho tao!”

“Xảy ra chuyện gì, tao chịu trách nhiệm!”

Điền Thịnh nổi giận thực sự, là thế gia hào môn của thành phố Tô Hàng, trước nay chỉ có anh ta ức hiếp người khác, chưa bao giờ bị người khác ức hiếp!

Cú đạp đó của Hạng Tư Thành không hề lưu tình, nếu cơ thể anh ta yếu hơn chút, cú đạp này cũng đủ đưa anh ta vào viện nằm mấy tháng!

“Lên đi! Đánh chết tên khốn này, báo thù cho cậu Điền!”

Mấy thanh niên này nhìn sang Hạng Tư Thành, lập tức nhào tới như hung thần!

Những thanh niên này đều là con chó theo chân Điền Thịnh, dựa vào nhà họ Điền để sinh tồn, đương nhiên đều trung thành làm việc cho Điền Thịnh!

Khóe miệng Hạng Tư Thành cười lạnh một tiếng, sau đó chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, không ai động được vào Hạng Tư Thành, toàn bộ đều ôm ngực đau đớn nằm dưới đất!

Điền Thịnh thấy Hạng Tư Thành chầm chậm bước về phía mình với vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt anh ta đầy hoảng sợ: “Mày… mày muốn làm gì?”

“Tao… tao nói cho mày biết! Bản thiếu gia là cậu cả của nhà họ Điền, nếu mày dám làm gì tao, nhà họ Điền sẽ không tha cho mày!”

“Nhà họ Điền? Rất lợi hại sao?”

Hạng Tư Thành cúi đầu nhìn anh ta: “Triệu Thông, mày quen không?”

Điền Thịnh bỗng sửng sốt: “Triệu Thông? Cậu cả nhà họ Triệu? Đương nhiên là quen, làm sao?”

“Nếu vậy, thì bớt một việc rồi!”

Anh nói xong, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu, sau đó ánh mắt sắc lại, nâng cao chân, sau đó hạ mạnh xuống, đập vào vai của Điền Thịnh, anh ta kêu thảm một tiếng, hai đầu gối cùng soạt soạt quỳ xuống trước mặt Hạng Tư Thành!

Hạng Tư Thành nhếch mép cười: “Thay tao truyền đạt cho Triệu Thông một câu, muốn báo thù, cứ đến là được!”

“Mày và Triệu Thông, cũng chỉ là hai tên phế vật mà thôi!”

“Nhớ kỹ tên của tao, Hạng Tư Thành!”

Nói xong câu này, anh đưa theo Hồ Mị Nhi cao ngạo bỏ đi!

Cho đến khi bóng dáng của họ biến mất, toàn thân Điền Thịnh run run, bỗng ngửa cổ lên trời mà gầm: “Hạng Tư Thành! Tao nhất định phải cho mày sống không bằng chết!”

Nhưng Hạng Tư Thành lại không nghe thấy tiếng thét của anh ta, hai người đang lái chiếc xe Volkswagen Beetle trên đường về nhà.

“Dừng xe!”

Bỗng nhiên, Hồ Mị Nhi lên tiếng hô.

Hạng Tư Thành bất giác phanh xe lại, thắc mắc nhìn cô ta: “Lại làm sao thế?”

Hồ Mị Nhi cười mê hoặc: “Đêm nay đẹp như vậy, chẳng lẽ cứ bỏ qua sao?”

Hạng Tư Thành nhìn ánh mắt long lanh của cô ta, anh vô thức chỉnh lại áo: “Chắc không phải cô muốn vào khách sạn với tôi thật chứ?”

“Tôi nói cho cô biết! Tôi là một người có nguyên tắc! Nếu cô không ép tôi hơn ba lần, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!”

“Khà khà…”

Hồ Mị Nhi cười đến cành hoa cũng phải điên đảo, sau đó nhìn sang tấm biển đèn noen nhấp nháy sáng: “Đã lâu không vào quán bar rồi, đi thôi, cậu trai tơ, đêm nay, chị đây mời cậu uống một ly!”

Hạng Tư Thành ngẩng đầu nhìn, đúng thế, họ đang dừng lại trước cửa một quán bar, rất nhiều trai xinh gái đẹp ra vào, chứng minh quán bar này làm ăn rất tốt!

“Không đi! Tôi phải về đi ngủ!”

Hạng Tư Thành từ chối vô cùng dứt khoát!

Những nơi như quán bar, là nơi dành cho trẻ con chơi, anh đường đường là thiếu soái, làm sao có thể trà trộn vào những nơi thế này?

“Chỉ cần anh không sợ vợ chưa cưới của anh bị quấy rối, thì có thể về ngủ!”

Cô ta nói xong, không thèm quan tâm đến phản ứng của Hạng Tư Thành, một mình xuống xe, đi vào quán bar!

Hạng Tư Thành há hốc miệng, cuối cùng bất đắc dĩ tắt máy xuống xe, với vẻ yêu mị của Hồ Mị Nhi, quấy rối chỉ là mức thấp nhất!

Để cô ta ở đó một mình, Hạng Tư Thành thực sự không yên tâm!

Đi vào quán bar, cả một màn khói sương mờ ảo, rất nhiều chàng trai cô gái nhảy múa lắc lư cơ thể, đắm đuối say mê, trút bỏ áp lực!

Hồ Mị Nhi đến lập tức khiến toàn hội trường bùng nổ, vô số ánh mắt xanh mơn mởn, tham lam nhìn chằm chằm vào cơ thể lắc lư của cô ta!

Hạng Tư Thành gọi một ly nước, ngồi vào một chiếc bàn, trước nay anh chưa từng đến những nơi như này, cũng hơi hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh!






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.