Ông Bố Thiếu Soái

Chương 422: Chương 422:  “Tôi muốn lấy hòn đá này!”




“Suỵt, he he, cậu không biết phải không, đấy là cô cả nhà họ Nguyệt, rảnh rỗi không việc gì làm, đến tìm niềm vui đấy!”

“He he, châu báu Nguyệt Dạ nổi tiếng có con mắt tinh tường, không ngờ cô cả của họ, lại…. ha ha…”

Nguyệt Uyển Như đỏ mặt, ánh mắt cũng lộ ra vẻ do dự, lúc này, một đôi tay ấm áp nắm lấy cô ta, ngẩng đầu nhìn, Hạng Tư Thành cười híp mắt nhìn cô ta, nói: “Tôi tin sự lựa chọn của cô”.

Bất kể thế nào, bên cạnh, luôn có anh ở bên.

Nguyệt Uyển Như có sự ủng hộ của Hạng Tư Thành, cô ta kiên định với niềm tin, trịnh trọng gật đầu: “Tôi chắc chắn!”

“Khoan đã!”

Bỗng nhiên, một đoàn người đi về phía cô ta, người dẫn đầu là một ông lão tóc hoa râm, ông ta đi đến bên cạnh Nguyệt Uyển Như, cầm hòn đá đó, ngắm thật kỹ, cau mày, sau đó, nói với Nguyệt Uyển Như: “Cô cả, theo tôi thấy, hòn đá này là hòn đá bỏ đi!”

Mọi người nghe thấy lời của ông lão, ánh mắt càng chế giễu hơn, không vì điều gì khác, là vì ông lão vừa nói, là chuyên gia giám định hàng đầu của tập đoàn châu báu Nguyệt Dạ, Liễu Đường.

“Ông Liễu, tôi tin vào con mắt của tôi”.

Nguyệt Uyển Như không nhượng bộ.

“Làm bừa!”

Liễu Đường có thâm niên, tính khí cố chấp, đối diện với cô chủ tương lai trước mặt, hai mắt trợn lên: “Cô cả, cô biết cô đang làm gì không?”

“Cô là cô cả của nhà họ Nguyệt, là người cầm lái của tập đoàn Nguyệt Dạ tương lai, đã xuất hiện ở đây, là đại diện cho nhà họ Nguyệt!”

“Tám mươi ngàn là chuyện nhỏ, nhưng cô mua hòn đá bỏ đi, trong mắt người khác, là đại diện cho con mắt của nhà họ Nguyệt, cô biết làm như vậy có ảnh hưởng lớn thế nào đến danh tiếng của tập đoàn không?”

“Nhưng…”

Nguyệt Uyển Như cắn nhẹ môi, cô biết lời nói của Liễu Đường đều muốn tốt cho nhà họ Nguyệt, nhưng, lẽ nào cô không vì nhà họ Nguyệt sao?

Tại sao trong mắt tất cả mọi người, cô chỉ là thiên kim đại tiểu thư không hiểu gì hết?

“Tại sao, không thử tin tưởng cô ấy?”

Giọng nói của Hạng Tư Thành từ từ vang lên, ánh mắt Liễu Đường sầm lại: “Cậu là ai?”

“Bạn của cô Nguyệt, Hạng Tư Thành”.

“Hừ! Cậu nói thì dễ dàng, tập đoàn châu báu Nguyệt Dạ kinh doanh đồ cổ châu báu là chính, dựa vào cái gì, chính là dựa vào con mắt tinh tường!”

“Đồ cổ và châu báu được thông qua chúng tôi giám định, đại diện cho bốn chữ không có hàng giả, tôi không biết tại sao hôm nay cô chủ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng nếu bỏ ra tám mươi ngàn mua một hòn đá mà ai nhìn cũng nhận ra là hòn đá bỏ đi, truyền ra ngoài, cậu biết ảnh hưởng của nó lớn thế nào không?”

Hạng Tư Thành lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng tôi chỉ biết một điều”.

Anh cúi nhẹ đầu, ánh mắt kiên định nhìn Nguyệt Uyển Như: “Tôi tin cô ấy, tin cô ấy sẽ có trách nhiệm với bản thân, với cả nhà họ Nguyệt”.

Ánh mắt sáng long lanh của Nguyệt Uyển Như nhìn Hạng Tư Thành, sâu trong ánh mắt dần dần kiên định lên.

Giống như trước đây, chỉ vì niềm tin không hối tiếc mà anh dành cho tôi!

“Tôi muốn lấy hòn đá này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.