Hai người mau chóng lên xe, lao nhanh như tên bản rời khỏi tòa nhà Hải Hưng.
Nhưng vẫn có mấy người điên cuồng lái xe đuổi theo hoặc là chạy theo sau xe Thẩm Dục An.
Thẩm Dục An quẹo qua quẹo lại khu phía Đông mười mấy phút mới coi như ngắt đuôi được mấy người đó.
Tô Manh vẫn luôn căng thẳng nhìn về phía sau, đến khi mấy chiếc xe bám theo đều biến mất rồi mới xoay người lại thở phào một hơi.
“Còn may lúc nấy chúng ta chạy nhanh. Nếu không có lẽ bị kẹt ở chỗ ban nãy không đi được rồi. Tôi thấy kỳ lạ lắm đó. Anh cũng đâu phải ngôi sao gì, sao lại có nhiều người hâm mộ dữ vậy?”
Thẩm Dục An từ từ thở ra một hơi, lắc đầu: “Không biết”
Anh nhớ lại bộ dạng chạy như ma đuổi của hai người ban nấy, nhịn không được cười: “Không ngờ em mang giày cao gót mà cũng chạy nhanh thật.”
Có thể hai người vừa tránh khỏi một trận sóng gió nên Tô Manh cũng hiếm khi có hứng nói chuyện với Thẩm Dục An, có chút đắc ý cười: “Tôi là tín đồ của môn chạy đường dài đó. Năm rồi còn tham gia chạy tiếp sức, còn đứng trong top một trăm nữa”
Chạy tiếp sức là chạy marathon nửa chặng. Cả chặng hơn hai mươi mốt km là có thể thắng rồi. Có thể tiến vào †op một trăm cho thấy rằng cơ thể của Tô Manh khỏe mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Thẩm Dục An liếc mắt nhìn thân hình thon thả của Tô Manh, có chút không dám tin: “Không ngờ em lại cừ như vậy”
Tô Manh nghĩ đến việc từ khi về nước mỗi ngày đều bận đi làm và làm việc nhà, thói quen chạy bộ buổi tối cũng.
tự giác mất đi. Cô nhịn không được thở dài: “Đáng tiếc về nước rồi bận quá, lâu lắm rồi không chạy bộ. Chạy tiếp sức năm nay chắc chắn là không tham gia được rồi”
“Công việc bận rộn lắm sao?”
“Thật ra cũng không bận lắm, chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt buồn phiền trong nhà thôi”
Tô Manh không nói rõ nhưng hai người đều hiểu rõ trong lòng. Chuyện nhỏ nhặt phiền phức trong miệng cô chính là chuyện bố Ngạn Khải và quyền nuôi nấng Tiểu Khải.
Thẩm Dục An mím môi, lại lần nữa mở miệng nhắc tới chuyện hợp đồng kết hôn: “Em thật sự không muốn suy nghĩ chuyện làm hợp đồng kết hôn với anh sao? Anh trở thành chồng hợp pháp trên danh nghĩa của em. Anh tin có anh ở đây, chồng trước của em không dám tới làm phiền em đâu”
Tô Manh bị Triệu Trí Tuấn làm phiền tới nỗi có chút đau đầu nhưng nghĩ đến chuyện hợp đồng với Thẩm Dục An, hai người có thân phận vợ chồng thì cô lại càng đau đầu hơn.
“Cứ kệ đi. Tôi tin Triệu Trí Tuấn cũng chỉ tới làm phiền tôi lần này thôi, sẽ không thường tới tìm tôi đâu. Nếu như không ổn thì tôi còn có thể báo cảnh sát”
Thẩm Dục An không nói tiếp nữa.
Cả chặng đường im lặng đến khi tới nhà trẻ.
Thẩm Dục An chở mẹ con hai người đến dưới lâu như cũ.
Lúc Tô Manh ôm Tiểu Khải xuống xe, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hồ Dương đang bực bội đứng dưới lầu.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Hồ Dương chỉ nhớ Tô Manh sống ở tòa chung cư nhưng không nhớ số tầng và số phòng cụ thể nên bà ta đứng đợi nửa ngày, sớm đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Vốn bà ta nhìn thấy Tô Manh liền muốn nổi giận nhưng lúc nhìn thấy chiếc Land Rover và người đàn ông đang bước xuống xe, bà lập tức chuyển thành bộ mặt tươi cười sáng lạn.
“Trời ơi, chủ tịch Thẩm. Phiền cậu đưa Manh Manh và Khải Khải về nhà quá”
Thẩm Dục An không biết bà dì trang điểm lộng lẫy trước mặt là ai nên dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang Tô Manh bên cạnh.
Tô Manh giới thiệu: “Đây là mẹ tôi”
Thẩm Dục An hiểu rõ, à, hóa là là ngoại của con trai mình.
“Chào dì, không phiền đâu ạ, chỉ là tiện đường mà thôi”
Hồ Dương cười híp mắt nhìn Thẩm Dục An trước mặt, nhưng lần đầu nhìn thấy tỷ phú nước Hoa trong tivi nên lại có chút căng thẳng, nhịn không được khen ngợi: “Lúc nhìn thấy cậu trên tivi chỉ cảm thấy cậu rất đẹp trai thôi.
Không ngờ ở ngoài còn đẹp trai hơn cả trên tivi nữa”
Thẩm Dục An khiêm tốn cười: “Cảm ơn lời khen của dì”
Tô Manh vừa nhìn thấy Hồ Dương liền cảm thấy không ổn, sợ Hồ Dương lại mời Thẩm Dục An ở lại ăn cơm nên đã nói trước: “Chủ tịch Thẩm à, không phải công ty anh còn có chuyện phải làm sao? Vậy chúng tôi không làm phiền anh nữa”
Hồ Dương lập tức trừng mắt nhìn cô: “Manh Manh, sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Chủ tịch Thẩm người ta đón hai mẹ con con về nhà mà ngay cả một bữa cơm cũng không ăn được sao? Chủ tịch Thẩm, cậu cũng đừng khách sáo nữa. Tối nay ở lại nhà chúng tôi ăn cơm đi. Manh Manh, mẹ giúp con trông Ngạn Khải, bây giờ con đi mua đồ ăn đi”
Bà nghĩ, cậu ta đã tình nguyện đưa Tô Manh về nhà thì nhất định cũng muốn nhận con rồi. Nếu như có thể thúc đẩy được Tô Manh và cậu ta, để mình làm mẹ vợ của tỷ phú nước Hoa thì quá tốt rồi.
Tô Manh không muốn nhưng lại không dám chống lại mệnh lệnh của mẹ nên chỉ có thể nháy mắt với Thẩm Dục An.
Nhưng Thẩm Dục An giống như mù, giả vờ không thấy còn cười nói: “Vậy cháu cung kính không bằng tuân lệnh rồi”
Hồ Dương cười càng vui vẻ: “Vậy chúng ta lên lầu đi. Tô Manh, con đưa chìa khóa cho mẹ, nói mẹ phòng số mấy rồi mau đi mua đồ đi”
Dưới sự uy hiếp của mẹ, Tô Manh chỉ có thể móc chìa khóa ra từ trong túi rồi không vui vẻ gì mà đi siêu thị.