Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 108: Chương 108




Tô Manh vừa đi mặt Tiểu Khải đã xụ xuống. Cậu cũng không thèm nhìn Thẩm Dục An đang mỉm cười và Hồ Dương đang lôi kéo chú ta không buông, mang balo tự đi lên lầu.

Đối với người nhiệt tình như Hồ Dương, Thẩm Dục An đã gặp nhiều rồi. Nếu như người trước mắt không phải là mẹ của Tô Manh, ngoại của Ngạn Khải thì anh sớm đã không còn kiên nhẫn.

Anh ngước mắt nhìn Ngạn Khải một mình tức giận đùng đùng đi lên lầu, vội vàng nói: “Tiểu Khải đi lên trước một mình rồi. Chúng ta cũng đi lên đi”

Hồ Dương gật đầu lia lịa: “Được, được. Chúng ta cũng đi lên lầu”

Lúc đi lên, bà nhiệt tình đi bên cạnh Thẩm Dục An, diễn vai bà mẹ hết mực yêu con đến nỗi khó phân thật giả.

“Chủ tịch Thẩm, mấy năm nay Manh Manh đã vì Ngạn Khải mà chịu không ít cực khổ. Lúc đầu Ngạn Khải được.

sinh ra ở nước ngoài, hai mẹ con nó không nơi nương tựa, mấy năm nay cũng không biết làm sao mà lại vượt qua được. Mỗi lần nghĩ tới Manh Manh vì nuôi dưỡng Ngạn Khải mà chịu nhiều cực khổ như vậy, tôi liền cảm thấy xót xa trong lòng” Bà ta vừa nói vừa lau khóe mắt.

Thẩm Dục An biết Tô Manh làm mẹ đơn thân, tự mình nuôi dưỡng Ngạn Khải nhất định đã chịu không ít cực.

khổ. Nhưng khi nghe được từ trong miệng người ngoài xác nhận, trong lòng anh cũng có chút khó diễn tả.

Vì chuyện ngoài ý muốn của năm năm trước mà có Ngạn Khải. Nếu như Tô Manh không giữ đứa bé lại thì cô ấy cũng không đến nỗi khổ cực nhiều như vậy.

Bất kể sau này Tô Manh có đồng ý ký hợp đồng kết hôn với anh không, anh cũng không thể để Tô Manh chịu thiệt.

“Quả thật mấy năm nay Tô Manh đã vất vả rồi, nhưng từ nay về sau đã có cháu, cô ấy sẽ không phải chịu khổ nữa”

Hồ Dương nhìn sác mặt Thẩm Dục An thay đổi, trong lòng liền đắc ý, nhịn không được hỏi vài câu quan tâm: “Vậy cậu tính khi nào kết hôn với Tô Manh? Khi nào công bố thân phận của Ngạn Khải. Cũng không thể cứ để Ngạn Khải không có bố được”

Không đợi Thẩm Dục An nói gì, Tiểu Khải đứng trước.

cửa thang máy đã giành trước nói: “Mẹ con không thèm gả cho chú ấy! Cả đời này cũng sẽ không gải”

Cậu vốn không thích người bà ngoại trước kia gọi cậu là đồ con hoang này nên vừa nghe thấy ngoại còn muốn để mẹ gả cho người đó, trong lòng lại càng không thích.

Hồ Dương bị một đứa con nít hét vào mặt liên lập tức.

không vui. Bà ta buột miệng mắng Ngạn Khải: “Cái đồ con hoang này! Chỗ người lớn nói chuyện không được xen vào. Còn dám lên giọng với bà. Bình thường mẹ mày dạy mày thế nào!”

Đồ con hoang là từ mà trước kia bà gọi Tô Ngạn Khải, nhất thời tức giận liền thốt ra không suy nghĩ.

Nói xong mới phát hiện, bố của đồ con hoang còn đang ở bên cạnh.

Thẩm Dục An nghe thấy ba chữ đồ con hoang, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Hóa ra mẹ Tô Manh đối xử với con anh như vậy? Mở miệng ra là đồ con hoang. Vậy Tô Manh thật sự đối tốt với Ngạn Khải sao?

Hồ Dương nhìn sắc mặt Thẩm Dục An đen lại, sợ đứa con rể đại gia mà khó khăn lắm bà mới làm quen được bị mình dọa chạy biến nên hoảng sợ giải thích: “Chủ tịch Thẩm, tôi nhất thời lỡ miệng nói sai! Bình thường tôi đều chiều chuộng Ngạn Khải lắm, đều mua quà cho nó không ít. Vừa rồi thật sự chỉ là lỡ miệng mà thôi!”

Nhưng Tô Ngạn Khải rõ ràng muốn khiến bà ta mất mặt.

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Thẩm Dục An: “Chú đừng tin bà ta nói bậy. Trước kia bà vẫn luôn gọi con là đồ con hoang. Đó giờ con ở nước ngoài đều không hề gặp bà.”

Hồ Dương không ngờ cái thằng súc sinh này không chừa cho bà chút mặt mũi nào, lại đi tố cáo với Thẩm Dục An nên sốt ruột tới nỗi đầu đầy mồ hôi, lắp ba lắp bắp giải thích: “Chủ tịch Thẩm, cậu nghe tôi nói. Trước kia Tô Manh vẫn luôn ở nước ngoài, xa như vậy, sao tôi có thời gian đi thăm hai mẹ con nó được. Nhưng tôi là mẹ của Tô Manh, sao có thể không quan tâm hai mẹ con nó chứ?”

Thẩm Dục An không còn giữ vẻ mặt kính trọng với Hồ Dương như lúc đầu. Anh từ trên cao nhìn xuống Hồ Dương đang đứng bên cạnh thấp hơn hai cái đầu: “Còn đồ con hoang thì sao?”

Hồ Dương bị hỏi thế thì mặt đỏ tía, hoàn toàn không dám mở miệng giải thích.

Nhưng da mặt bà ta dày, bị Ngạn Khải làm mất thể diện không thể xuống nước nhưng vẫn dẫn Thẩm Dục An vào nhà Tô Manh.

Vừa vào nhà, Ngạn Khải đã chạy vào phòng mình, đóng sập cửa đánh rầm một tiếng.

Hồ Dương sốt ruột giải thích với Thẩm Dục An: “Chủ tịch Thẩm, thật ra vừa rồi lời Ngạn Khải nói đều là hiểu lầm thôi. Có lần thằng bé nghịch ngợm, tôi nhất thời tức giận liền mắng nó một câu. Bình thường đều chưa từng mắng nó. Tôi cũng thừa nhận lúc đầu Tô Manh sống chết không nói bố của thằng bé là ai, tôi có giận lâu thằng bé. Nhưng tôi…

Thẩm Dục An căn bản không muốn nói chuyện với loại người mở miệng ra liền nói con trai anh là đồ con hoang: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Tiểu Khải. Xin hỏi có được không?”

Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu lại không cho phép người khác từ chối. Cộng thêm gương mặt lạnh lùng của anh, Hồ Dương cũng không dám nói không.

Bà chỉ có thể đi vào nhà bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.